Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 597



Ngẫm lại cũng đúng, có thể điều khiển nước, lửa và sét, trong mắt anh, đây là một loại ma lực chỉ có người tu luyện mới có thể sử dụng được thôi.  

Tuy nhiên, điểm khác biệt giữa hai kiểu người này là kỹ thuật của người tu luyện tiếp thu được, cùng với sự phát triển của tu luyện, người đó sẽ nắm vững kỹ thuật và sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.  

Tuy nhiên, thần thông của các dị năng giả lại là Thiên Tỉnh Giả là duy nhất.  

Nhưng có thể thức tỉnh một loại năng lực nào đó, so với thức tỉnh từ nhỏ dường như còn mạnh hơn so với võ cổ giả.  

Bởi vì võ cổ giả cần có thời gian để tích lũy nội lực, mà tài năng của dị năng giả có thể nói giống như những Vương Huyền Cơ đã nói là từ nhỏ đã có rồi.  

Về vấn đề này, Dương Bách Xuyên càng ngày càng tò mò về giới Kim Cổ Võ ngày nay, anh rất muốn có cơ hội được trao đổi với những dị năng giả, anh muốn biết liệu có mối liên hệ nào giữa các dị năng giả sử và người tu luyện thuật pháp không?  

Dương Bách Xuyên thực sự không biết nhiều về những thứ trong cổ võ giới, tất cả những gì anh biết là được nghe từ miệng của Độc Cô Vô Tình và một vài người khác nữa.  

Nhưng bọn họ nhất định không biết nhiều bằng Vương Huyền Cơ, ông cụ đã là Ám Kình tầng chín đỉnh phong, đặc biệt là sau khi uống thêm đan Bồi Nguyên, ông thậm chí đã chạm đến cảnh giới võ đạo trên Ám Kình, Tiên Thiên!  

Một Vương Huyền Cơ chính là người của Thần Long Đàm, sống lâu năm, tất nhiên sẽ có tầm nhìn rộng và hiểu biết hơn người.  

Dương Bách Xuyên hỏi ông về chuyện của cổ võ giới, ông cụ không giấu giếm nói hết tất cả những gì ông biết, cái gì biết sẽ nói hết cho anh nghe.  

Chủ đề hai người nói là về cổ võ giới ma đạo, Dương Bách Xuyên lại hỏi ma đạo là gì.  

Vương Huyền Cơ cười nói: “Trong mắt bần đạo, thực ra không có phân biệt chính tà, chỉ có thành công hay thất bại. Cái gọi là ma đạo chính là kết quả của trận chiến giữa hai võ cổ giả trong thời đại kỷ nguyên mới mà thôi.  

Vào thời kỳ đầu, võ cổ giới được chia thành hai phe trong thời đại chiến tranh loạn lạc, mỗi người ủng hộ chế độ của một bên và chung sức chống lại kẻ thù ngoại bang, cuối cùng, cả hai bên đều ủng hộ cùng một dòng dõi, cách thức cũng khác nhau.  

Trong thời đại chiến tranh loạn lạc, dòng dõi do Thần Long Đàm thống lĩnh không đồng tình với cách hành xử của dòng họ khác, nhưng chính vì cách làm việc của dòng họ đó mang tính tổn thương, nên bị xếp vào loại tà ma ngoại giáo.  

Năm đó, Nguyên soái của ma đạo là Đoan Mộc, bị đánh bại bởi Lãnh chúa của Thần Long Đàm, rút khỏi Trung Quốc và di tản ra nước ngoài…”  

“Khoan đã thưa cụ.” Tối hôm qua Dương Bách Xuyên nghe thấy Vương Mộ Sinh nhắc tới nhà họ Đoan Mộc, bây giờ Vương Huyền Cơ lại nhắc tới nhà họ Đoan Mộc, điều này làm cho Dương Bách Xuyên nhịn không được phải hỏi ngay.  

“Ngài biết bao nhiêu về nhà họ Đoan Mộc, có thể nói cụ thể cho cháu biết được không?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Cũng không có gì, thật ra nhà họ Đoan Mộc là một trong những các thủ lĩnh của ma đạo, rất cổ xưa, Đoan Mộc Bá Thiên, người đứng đầu nhà họ Đoan Mộc trong Chiến tranh chống Nhật Bản, là một nhân vật anh hùng của một thế hệ, nhưng ông ta lại quá độc đoán và mạnh mẽ, để đạt được mục đích thì cái gì ông ta cũng dám làm.  

Cuối cùng, ông ta đã chọc giận đám chủ của Thần Long, làm cho nhà họ Đoan Mộc đứng đầu ma đạo ra khỏi Trung Quốc, nhà họ Đoan Mộc rất đặc biệt, sau này  có gặp phải người của nhà đó thì cậu nên cẩn thận, dù sao thì có rất nhiều ma đạo do nhà họ Đoan Mộc đứng đầu, một số ma đạo vẫn còn tồn tại ở Trung Quốc, chẳng hạn như nhà họ Thủy ở Tương Tây, là một dòng dõi, nhiều hơn nữa nằm rải rác ở nước ngoài, đó là một thế lực của riêng họ.  

Tất nhiên, bây giờ họ không tham gia vào các trận chiến trên thế giới nữa. Dù sao thì họ cũng là những võ cổ giả, ở trong giới võ cổ giả, có những quy tắc dành cho võ cổ giả, điều này được tuân thủ dù đó là cách thức đúng đắn hay là ma đạo, được đưa vào danh sách không được làm tổn thương người thường…”  

Vương Huyền Cơ đã giải thích rất chi tiết, điều này có lợi cho Dương Bách Xuyên  rất nhiều.