Oán hận mẹ mình hơn mười năm, cuối cùng không ngờ tới lại có kết quả như vậy.
Hiện tại anh đã xác định cả ba và mẹ mình đều bị chôn sống tại sa mạc Tử Vong ở Tây Vực.
Hít một hơi thật sâu, Dương Bách Xuyên run rẩy hỏi: “Ông ngoại, thi thể của mẹ cháu đã từng được tìm thấy chưa?"
Đoan Mộc Hành Thiên nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Đã tìm, sai người đi tìm nửa tháng, còn cầu xin lão tổ Tiên Thiên tự mình đến sa mạc Tử Vong một chuyến, không thấy xương cốt, chỉ tìm được mỗi bức thư mà nó để lại.”
Sa mạc Tử Vong ở Tây Vực là một cấm địa nổi tiếng trong giới võ cổ, cho dù cường giả Tiên Thiên có đi cũng không nhất định thoát được. Vị lão tổ kia đi chuyến trở về thì tái phát bệnh cũ, sau năm năm bế quan đã đi rồi. Sở dĩ hôm nay Liên Thành Hải Bằng dám đến đây khiêu khích chính là vì đoán được nhà họ Đoan Mộc đã không còn cường giả Tiên Thiên.”
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Không phải ông nói có hai vị Tiên Thiên lận à?”
“Vị kia đã rời đi vào năm đó rồi.” Đoan Mộc Hành Thiên nói.
Dương Bách Xuyên im lặng, sau khi nghe những lời của ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên nói, nỗi ám ảnh về mẹ của anh đã biến thành một cảm giác không thể giải thích được.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hay là nói đối với ba mẹ, ba anh biến mất trong sa mạc Tử Vong vì nhiệm vụ, mẹ anh đã bỏ anh và em gái lại đi tìm ba anh rồi cũng mất tích trong sa mạc.
Ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên vì tìm kiếm con gái của, cầu xin lão tổ trong gia tộc đến sa mạc Tử Vong, thậm chí còn gặp phải một vị bậc thầy và cho rằng người đó chính là Tiên thiên huyền thoại.
Cái giá này quá lớn.
Nỗi hận trong lòng không còn, nhưng nỗi ám ảnh về sa mạc Tử Vong càng hằn sâu hơn.
Dương Bách Xuyên biết ba mẹ đã qua đời hơn mười năm trước, nhưng trong lòng vẫn có chút không tin, anh thề sẽ tự mình đến sa mạc Tử Vong kiểm chứng, cho dù đến để tưởng niệm ba mẹ cũng được.
“Ông ngoại, ông hãy chăm sóc bản thân, có kẻ thù rất mạnh ở bên ngoài.” Dương Bách Xuyên nhìn ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên ngực đang phập phồng nói.
Đây là người thân của anh, không thể để cho ông ấy gặp chuyện.
“Được, cháu cứ yên tâm, ông ngoại sẽ cố hết sức bảo vệ cháu, ông đã để mất mẹ của cháu rồi, ông tuyệt đối sẽ không để cháu xảy ra chuyện. Tuy hai đầu linh thú của Liên Thành Hải Bằng rất tà ác nhưng nếu ông dốc hết sức vẫn có thể cho cháu một cơ hội để trốn thoát.”
Nghe lời ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên nói, Dương Bách Xuyên vô cùng xúc động, từ khi ông ấy xuất hiện đến nay, Đoan Mộc Hành Thiên đã luôn cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn cho anh.
Dương Bách Xuyên gật đầu, không nói nhiều nhưng trong lòng đang nghĩ biện pháp đối phó.
Liên Thành Hải Bằng là cung phụng của tổ chức sát thủ Xương Hoa, ông ta là kẻ thù không đội trời chung của anh. Nếu không diệt trừ ông ta, anh sẽ không rời đi, Dương Bách Xuyên tin đối phương cũng sẽ không buông tha cho bọn họ.
Trong lòng Dương Bách Xuyên thầm nghĩ cách, cân nhắc thực lực của bản thân, anh sẽ không hề yếu thế trước những võ cổ giả Ám Kình tầng chín, mấu chốt là hai đầu quái vật kỳ lạ kia.
Thật ra sức mạnh của chúng chỉ bình thường, chẳng qua cả người được bao phủ trong chất độc, thân thể lại rất cường hãn, giống như đánh mãi không chết. Mãng Xà hai đầu bị chân hỏa đốt qua nhưng vẫn vô dụng, còn Thi Điêu hứng trọn một chưởng chân khí cũng không chết nổi, đúng là khó chơi.