Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 708



Quả nhiên, Điêu Nhi ở trong sát khí màu đen dày đằng đặc không hề bị ảnh hưởng chút nào, những sinh linh nhào về phía nó, trực tiếp bị Điêu Nhi dùng móng vuốt sắc bén xé vài cái biến mất.  

Sau đó móng vuốt của Điêu Nhi vạch xuống lần thứ hai về phía không khí, chỉ nghe thấy ầm ầm nặng nề mà nghĩ.  

Sát khí màu đen trước mắt biến mất ngay lập tức.  

“Chi Chi ~”  

Lúc này Điêu Nhi giống như là công thần quay đầu lại kêu về phía Dương Bách Xuyên, giống như đang nói nhìn xem nó đã phá vỡ trận pháp.  

“Được rồi, trận pháp vừa phá, có thể tiến lên đẩy cửa, hậu duệ của Chồn Thần Phi Thiên, quả nhiên là không giống bình thường, Chồn Thần Phi Thiên chân chính trong truyền thuyết, bất luận trận pháp nào cũng đều có thể phá vỡ, thậm chí có thể nghiền nát không gian, hiện tại từ hậu duệ này của con đều có thể nhìn ra, lời đồn đãi không sai.  

Hôm nay tuy rằng con chồn này phá vỡ trận pháp là trận pháp quỷ đạo, nhưng cũng đủ cho thấy sự khác biệt của Điêu Nhi, sau này hai tên linh thú này con chắc chắn phải chăm sóc thật tốt, chúng nó nhất định sẽ là trợ thủ của con.”  

Dương Bách Xuyên ha ha, lấy hai quả hồng hương từ trong không gian bình Càn Khôn ra rất thành thạo thưởng cho Điêu Nhi, Điêu Nhi vui vẻ đến mức chi chi gào thét.  

Hiện tại quả Hồng Hương đã không còn loại quả hồng thơm lúc trước chiếm được từ hang động mãng xà của thôn Dược Vương, sau đó được Dương Bách Xuyên dời vào không gian bình Càn Khôn, trải qua lực lượng sinh cơ mạnh mẽ trong Bình Càn Khôn phát sinh biến dị, có tiềm lực thành linh quả, đối với Điêu Nhi mà nói vô cùng có lực hấp dẫn.  

Sau khi nuốt vào, quấn lấy Dương Bách Xuyên chảy nước miếng còn muốn.  

“Được rồi, làm chính sự trước, chờ quay về lại cho ngươi ăn đủ.”  

“Chi Chi ~”  

Điêu Nhi liên tục gật đầu, giống như đang nói với Dương Bách Xuyên chuyện tính toán.  

Đi lên phía trước, hai tay Dương Bách Xuyên đặt ở trên cửa đá bạch ngọc, đột nhiên đẩy một cái, cửa đá bạch ngọc phát ra tiếng ầm ầm, chậm rãi mở ra.  

Khe cửa mở ra trong nháy mắt, sắc mặt Dương Bách Xuyên biến đổi, trong tai cũng truyền đến sư phụ Vân Thiên Tà kinh hô: “Mau lùi lại ~”  

“Rống ~”  

Một tiếng thét dài từ trong khe cửa truyền ra, nhưng lại không có phản ứng chút nào mà lồng ngực của Dương Bách Xuyên giống như bị cái búa đánh cho một kích.  

“Phốc~”  

Vừa phun một ngụm máu, thân thể không tự chủ được bay ngược ra ngoài, bay ra ngoài hơn mười mét.  

“Rầm~” một tiếng rơi xuống đất, ngũ tạng của Dương Bách Xuyên đều lệch vị trí, toàn thân mỗi một tấc đều cảm giác đau đớn không gì sánh được.  

“A ~ lão già đây là cái quỷ gì vậy, muốn mạng người sao~”