"Mặc kệ có chuyện gì em cũng không được rời khỏi phòng biết chưa."
Mặc Thâm lần nữa lập lại lời dặn kia nhưng là nói với Tạ Dương. Tuy rằng ở trong phòng chưa chắc an toàn nhưng nó vẫn tốt hơn ở bên ngoài. Chưa kể còn có hắn thủ ở cửa, đừng hòng có rác rưởi nào dám mém mảng vào phòng.
"Dạ..."
Tạ Dương ôm chặt cổ hắn nhỏ giọng đáp lại. Cậu áp sát trong lòng anh chồng, im lặng nghe tiếng tim hắn đập, tiếng gió hú quỷ dị bên ngoài thật ra cũng không có đáng sợ như vậy.
Nhưng theo thời gian trôi qua, càng tiếp cận mười hai giờ thì tiếng rít gào bên ngoài lại càng lớn hơn. Bên trong còn kèm theo âm thanh như bùa đòi mạng, kèm với tiếng gió đập vào bốn phía cửa phòng càng là khiến người khiếp sợ. Mặc Thâm nhíu mày đem hai mảnh bùa cho vo lại rồi đem nó nhét vào tai Tạ Dương. Bỗng chốc không còn nghe thấy âm thanh kia nữa Tạ Dương cũng không khỏi nhẹ người đi. Dù cậu vẫn còn thấy những cái bóng quỷ dị phản chiếu trên ván cửa...
Cậu chỉ nhìn nhiêu thôi đã biết đêm nay nhiều hung hiểm thế nào, bên ngoài lại có bao nhiêu oán quỷ đến tìm cậu.
Mặc Thâm ngược lại không có nhiều lo lắng. Những thứ hắn chuẩn bị cùng với bản thân hắn là đủ để bảo vệ cho tiểu thê tử qua đêm nay rồi. Chỉ cần qua được đêm nay, sau này hắn lại tìm cách triệt để cột chặt linh hồn của họ lại với nhau, trấn áp thân thể chí âm của cậu, đảm bảo Tạ Dương có thể theo hắn sống đến bảy tám mươi tuổi. Cho dù cuộc sống khó nói không có sự quấy rầy của chúng quỷ nhưng sẽ không còn sợ mất mạng trước tuổi hai mươi.
Nhưng hắn đã quên trên đời này kẻ thù của hắn vẫn còn chưa diệt.
"Ha hả. Cơ thể chí âm... Là của ta rồi!"
Bỗng nhiên bên tai vang lên âm thanh hư hư ảo ảo nhưng giống như có thể xuyên thủng màng nhĩ này đánh động hai người trong phòng.
Chưa đợi cho họ kịp phản ứng thì ngay sau đó một bóng đen đã lao thẳng về phía Tạ Dương đang được Mặc Thâm ôm trong ngực.
Nhưng mặc cho sự xuất hiện của nó nhanh còn khó hiểu, lại có thể xuyên qua lớp phòng ngự bên ngoài tiến vào đây thì hành động của Mặc Thâm cũng nhanh không kém. Ngay thời điểm nó đột phá kết giới là Mặc Thâm đã phản ứng lại rồi. Cho nên hắn lập tức ôm người trong lòng dễ dàng né tránh, trong lúc đó hắn còn không quên hóa âm khí thành sợi xích dài, mạnh mẽ quất vào bóng đen kia.
"Á!!!!"
Không ngoại lệ xuất hiện một tiếng hô bén nhọn vang vọng trời xanh.
Tạ Dương sau một phút giật mình trong lòng Mặc Thâm thì rốt cuộc đã tỉnh táo lại. Hai tay cậu ôm chặt cổ nam nhân lại không nhịn được hướng về phía lệ quỷ vừa xuất hiện tò mò nhìn xem.
Trong mắt cậu, kẻ vừa xuất hiện là một con nữ quỷ.
Không hiểu tại sao nhưng cậu cứ nghĩ nữ quỷ thường mặt váy trắng hoặc váy đỏ. Còn con nữ quỷ này lại mặc váy đen. Cũng không biết váy là nó biến ra hay sao, nhưng khuôn mặt tái nhợt lại nhằng nhợn đầy những đường gân màu đen kéo dài từ mặt đến cổ rồi biến mất trong ngực áo lại xem như kết hợp hoàn mỹ với nhau, cũng là hài hòa. Mái tóc đen dài không ngừng bay múa xung quanh ả. Mới nãy bị anh chồng dùng cái gì đó quất một cái đã khiến cho âm khí trên người cô ta yếu đi một chút nhưng ngược lại sau đó móng tay của ả lại giống như dài hơn, trông cứ như cương thi trong truyền thuyết. Bộ dạng cô ta dữ tợn trừng trừng nhìn Tạ Dương trong lòng ngực Mặc Thâm, lại nhìn Mặc Thâm với ánh mắt thâm cừu đại hận.
"Nó là của ta! Giao ra đây!"
Vừa nói cô ta vừa nhào đến, cũng không nhớ bản thân vừa mới ăn một trận đau khổ.
Quả nhiên lần này cũng vậy.
Mà bởi vì những lời của cô ta, cái roi trong tay Mặc Thâm quất xuống lại càng thêm tàn nhẫn.
"Á!!!! Tại sao lại như vậy!!?"
Lần này cô ta vừa hét vừa nhảy lung tung, nhưng cũng không hề ngừng lại đối với Mặc Thâm tấn công. Nhìn vẻ điên cuồng của cô ta, Tạ Dương chỉ biết bấu chặt vào người anh chồng mới không ảnh hưởng hắn đối phó với nữ quỷ.
Hành động của họ khó tránh khỏi ảnh hưởng bố trí trong phòng. Bàn ghế xáo trộn cùng rất nhiều búa chú trên tường đều bị lột xuống, bay lả tả trong phòng. Cuộc chiến bên trong cũng rơi vào thế giằng co khiến quỷ nóng nảy.
"Tại sao lại như vậy!!? Aaaa! Loài người đáng chết!! Dám lừa ta!!"
Nữ quỷ mãi không đối phó được Mặc Thâm thì bắt đầu nổi điên, tiếp đó cô ta không ngừng cuồng loạn dù miệng la liên tục hét lên mấy câu khó hiểu.
Mặc Thâm im lặng nhìn, nữa chữ cũng không nói, chỉ có động tác trên tay là càng thêm ác liệt. Vốn nghĩ có thể bỏ tiểu thê tử ở trong phòng, hắn ở bên ngoài xử lý đám này, hiện tại không ngừng bị bó tay bó chân, chuẩn bị trước đó không dùng được khiến sắc mặt Mặc Thâm đen thui. Đã vậy nữ quỷ không biết từ đâu ra công lực lại cao thâm còn giống như có một tia liên hệ với tiểu thê tử, vậy mà có thể bỏ qua mọi thứ tìm tới cậu, việc này còn khiến hắn nổi giận hơn. Hắn không chút nghi ngờ nhận định rằng có kẽ dám qua mặt hắn tính kế tiểu thê tử của hắn. Còn đối phương là ai thì thật ra không để cho hắn nghĩ ngợi lâu cũng đã nghĩ ra được. Cho dù có một phần bất ngờ vì đối phương dám giao dịch với lệ quỷ nhưng phần hơn là giận dữ muốn giết người.
Dám đánh chủ ý lên người thê tử của hắn... Giỏi! Giỏi lắm!
Trong lúc Mặc Thâm nửa ôm lấy người nửa đánh nhau với lệ quỷ đến nóng nảy thì bên trong một tòa tiểu viện của Mặc gia đại trạch, bởi vì khế ước quỷ mà ma nữ kia bị thương người kí khế với nó cũng bị phản phệ, Mặc Huyền không khỏi ôm ngực hộc ra mất ngụm máu.
"Có chuyện gì vậy!?"
Hắn tái mặt nhìn Lý Thuận bên cạnh hỏi.
"Lệ quỷ không ăn được tế phẩm nên đang tức giận, nó còn bị thương vì vậy người liên kết với nó là công tử cũng phải chịu chung."
Lý Thuần Phuong không rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng gã ta vẫn biết tình huống trên người Mặc Huyền là thế nào bèm lập tức nói.
Mặc Huyền âm tình bất định ngã gục trên sàn, trong mắt đều là tơ máu.
"Không được rồi! Vốn nghĩ ngày này là ngày chết của kẻ kia, đúng ra phải dễ dàng chiếm được cống phẩm nhờ vào mối liên kết sinh mệnh mới đúng. Chẳng lẽ bên cạnh nó có cao nhân?"
Lý Thuần Phong đầy mặt khó hiểu lầm bầm. Gã cũng không có lo lắng gì nhiều, bởi vì người ký khế ước với lệ quỷ là Mặc Huyền chứ không phải gã. Nhưng Mặc Huyền là người trả thù lao cho gã, gã vẫn phải đảm bảo tính mạng cho thân chủ mới được.
"Đừng nói nữa, hiện tại phải xử lý thế nào!?"
Mặc Huyền không muốn nghĩ người đang làm loạn kia là Mặc Thâm. Rõ ràng hắn còn không phải là lệ quỷ. Mà đợi cho hắn giao kèo xong với nữ quỷ kia thì mạng của Mặc Thâm là của hắn rồi. Hiện tại hắn chỉ muốn biết làm sao giải quyết chuyện này. Đối với việc lập khế ước với lệ quỷ chính là cách thức sau khi hắn phát hiện không thể tìm thấy món đồ kia mà làm ra. Chuyện này cha của hắn đều không biết, Lý Thuần Phong thật ra cũng không có ép hắn. Nhưng con người mà, nổi hận của Mặc Huyền đều đã dồn nén mấy chục năm. So với việc phải mất đi tất cả, ký khế ước với một con quỷ thì làm sao. Hơn nữa Lý Thuần Phong còn nói có thể cắt dứt khế ước sau khi xong chuyện.
"Ý công tử là..."
"Tôi biết ông có cách khiến cho lệ quỷ kia mạnh lên!"
Mặc Huyền không muốn chơi trò vòng vo tam quốc với gã nữa.
"Công tử thật sự muốn làm vậy!? Công tử có biết hậu quả hay không!?"
"Hậu quả!? Chẳng lẽ đây không phải hậu quả!? Đừng nói nhảm!"
Mặc Huyền lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt cộng thêm hai mắt hắn long lên sòng sọc trông lại càng thêm đáng sợ. Bộ dạng hắn lúc này ai sẽ nhìn ra được hắn trước đó là một quý công tử cao cao tại thượng chứ.
Rõ ràng ngay từ đầu Mặc Huyền đã muốn bất chấp tất cả rồi.
Lý Thuận con ngươi loạn chuyển vài cái, rốt cuộc cũng không có nói cái gì cho hắn hậu quả của việc đó mà tỏ ra bất lực hết cách nói: "Chỉ có dùng máu tươi huyết tế mới có thể giúp lệ quỷ mạnh hơn."
Tương tự như cách họ làm khi mời con nữ quỷ kia tới, tế phẩm mà họ dâng lên là Tạ Dương, cái người có thể chất thuần âm kia. Vốn dĩ người được dâng lên không phải Tạ Dương, nhưng Mặc Huyền nữa đường lại yêu cầu. Bởi vì chuyện này mà Mặc Huyền đã cho người đến Tạ gia thôn lấy ngày sinh tháng đẻ của Tạ Dương về, đó là nguyên nhân tại sao nữ quỷ kia có thể không nhìn kết giới Mặc Thâm giăng ra mà thuận lợi hướng về phía Tạ Dương lao tới như vậy. Hành động của họ khác nào dâng mạng của Tạ Dương lên, cũng là chính cậu tự nguyên cho nên cho dù cậu có ở bất cứ đâu lệ quỷ có liên kết với cậu đều sẽ tìm tới được. Cho dù người thi thuật chết cũng không thể cắt dứt mối liên hệ này. Chỉ có lệ quỷ kia chết hoặc là cậu chết mới được.
Mặc Huyền vừa nghe xong trong mắt đã hiện lên ngoan lệ. Ai biết lại nghe Lý Thuận nói thêm: "Phải để cho lệ quỷ kia thấy máu mới có hiệu quả!"
Như vậy chẳng khác nào nói họ phải đi tìm lệ quỷ đó rồi dâng người sống lên cho nó tế máu.
Mà lệ quỷ kia hiện tại đang ở chỗ Mặc Thâm...
"Đi!"
Mặc Huyền không có nghĩ nhiều đã đưa ra quyết định. Hắn ta lập tức gian nan bỏ dậy. Trong lúc đó hắn còn không quên nhìn Lý Thuần với ánh mắt điên cuồng nói: "Ông cũng đi cùng. Ông yên tâm, tôi sẽ không bắt ông làm chuyện gì, nhưng tôi cần ông hướng dẫn. Sau đó thù lao tăng gấp đôi."
Lý Thuận lúc này có chút do dự, nhưng một lúc sau gã vẫn là đồng ý. Bởi vì gã nghĩ ở đây sẽ không có ai biết việc gã làm, cũng không có nguy hiểm.