Ngày Em Mất Đi Anh

Chương 2: Váy cưới



Sau hội thao là đến lễ Quốc khánh, Thư Đường cảm tạ bảy ngày dài đằng đẵng này.

Nghỉ lễ kết thúc, cô mang theo áo đồng phục đã được giặt sạch quay lại trường học, nhân lúc không ai để ý nhét vào ngăn bàn Châu Gia Lễ.

Châu Gia Lễ ngồi vào chỗ phát hiện ngăn bàn không giống như bình thường, đưa tay lấy túi đồ ra, lúc nhìn rõ đồ ở bên trong thì quay đầu: "Cảm ơn."

Thư Đường cầm bút, hơi liếc qua nhìn chiếc áo mới giặt được hai ngày mà chột dạ: "Phải là tớ cảm ơn cậu mới đúng."

Châu Gia Lễ nhét áo lại trong ngăn bàn: "Vậy thì hai chúng ta không cần phải khách sáo nữa."

"Ừm..."

Mới không phải như vậy.

Cô không phải không khách sáo, chỉ là quay lại đối mặt với Châu Gia Lễ, thì không thể nào bình tĩnh nổi, e rằng nếu còn làm bạn cùng bàn dài dài, nhịp tim sẽ đập nhanh hơn bình thường mất.

Mùa đông năm nay đến sớm hơn năm ngoái.

Không biết có phải là vì Châu Gia Lễ ở đây, người sợ lạnh như Thư Đường lại không thấy lạnh chút nào.

"Tuyết rơi rồi!"

"Là tuyết đầu mùa."

Lúc tuyết rơi vào đầu tháng 12, học sinh đứng kín hành lang ngoài lớp học ngắm tuyết rơi.

Năm nay phim Hàn rất hot, các nữ sinh đều nói câu thoại kinh điển "Cùng nhau đi ngắm tuyết đầu mùa thì sẽ mãi ở bên nhau", Thư Đường đưa tay ra đón lấy một bông hoa tuyết, quay đầu lại nhìn vào trong lớp, chỗ ngồi của Châu Gia Lễ trống không.

Anh vào thành phố tham gia thi đấu, người không có ở trường.

Sau giờ tự học buổi tối trở về nhà, Thư Đường mở điện thoại ra, tài khoản gần như không có ai nhắn tin cho nhận được hai tin nhắn mới.

Châu Gia Lễ gửi hai bức ảnh tuyết rơi, vừa hay là thời gian "tuyết đầu mùa rơi xuống".

Thì ra cả hai người đều cùng ngắm tuyết rơi dưới chung một bầu trời, Thư Đường kinh ngạc mừng rỡ che miệng lại, ngồi xổm ở bên cạnh bàn cười như một đứa ngốc rất lâu.

Mấy ngày sau, Châu Gia Lễ cùng đội thi đấu đem vinh quang trở về, vì thế trường học đặc biệt thêm lễ tuyên dương vào dạ hội mừng năm mới.

Thư Đường ngước nhìn thiếu niên ở trên bục cao, từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng cho anh.

Lễ hội kết thúc, Thư Đường lấy cớ đi vệ sinh nhìn thấy mấy người đang đi với nhau, mấy bạn nữ cùng anh nói nói cười cười. Thư Đường nhận thức mạnh mẽ được rằng, Châu Gia Lễ không phải bảo vật của riêng cô, mà cô không có cách nào tuyến bố ra được bí mật này.

Đầu móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, đau đớn trong phút chốc làm Thư Đường tìm lại được lý trí. Thư Đường dự định trở về bằng đường cũ, người phía trước vô tình quay đầu lại. Không lệch một độ chạm ngay ánh mắt anh, Thư Đường không kịp trốn tránh.

Châu Gia Lễ nhìn thấy cô, lùi bước lại đi cùng với cô: "Thư Đường, sao cậu lại ở đây?"

Thư Đường căng thẳng lên liền nói lắp: "Đi, đi nhầm đường."

Châu Gia Lễ đại khái là tin lời cô, đi trong khuôn viên trường đã đi được một năm rưỡi này, dưới ánh đèn sáng anh cười với cô: "Vậy tôi đi cùng cậu."

Trên đường về nhà, Thư Đường không biết phải nói gì, rồi lại cảm thấy không nên cứ mãi im lặng như vậy.

"Ngày mai là nghỉ lễ rồi." Cô tìm một chủ đề nhạt nhẽo.

"Đúng." Châu Gia Lễ hùa theo.

"Vậy... năm sau gặp."

"Năm sau?" Châu Gia Lễ nhướng mày.

Thư Đường vân vê đầu ngón tay: "Qua hôm nay sẽ là một năm mới, lúc gặp lại thì đã sang năm mới rồi."

Trường của bọn họ quản lý rất nghiêm, khối 11 và khối 12 chỉ được nghỉ ban ngày, chiều mai phải quay lại trường học giờ tự học buổi tối. Mọi người đều nói như này, có chút giống như trò đùa vậy.

Châu Gia Lễ gật đầu nhẹ, đưa cô quay lại lớp.

Anh còn chuyện khác phải làm, chỉ có thể đưa ra lời tạm biệt trước.

Chỉ là thời gian một năm quá dài, vì thế anh nói: "Ngày mai gặp."

Câu nói "Ngày mai gặp" của Châu Gia Lễ làm cho Thư Đường có vô số kỳ vọng vào năm mới.

Từ lớp 11 lên lớp 12, Thư Đường vẫn ở lớp chọn, tiến độ học tập ngày càng tăng nhanh.

Vị trí ngồi sẽ thay đổi mỗi tháng dựa vào thành tích học tập, cô thì không có may mắn đó bởi vì lần nào Châu Gia Lễ cũng đến muộn nên chủ nhiệm lớp sắp xếp cho hai người tiếp tục làm bạn cùng bàn.

Được ngồi vào vị trí đẹp mà Châu Gia Lễ đã chọn, trải qua ba kì bổ túc, Thư Đường đã lọt vào top giữa của lớp.

Mọi người đều có bạn cùng bàn mới, ngồi cạnh Châu Gia Lễ là một cô gái hoạt bát, luôn tìm anh nói chuyện.

Trong lòng cồn cào như lửa đốt, Thư Đường cầm bút vẽ vòng tròn trên giấy, bạn học bên cạnh muốn nói lại thôi: "À thì, Thư Đường, đây là bút của tớ..."

Sắc mặt Thư Đường nghệt ra, vội vàng cẩn thận dè dặt đặt bút trên bàn: "Ôi, tớ xin lỗi nhé."

Thì ra chỗ cô đang ngồi vào chỗ của bạn cùng bàn hiện tại.

"Không sao, không sao." Nam sinh đưa tay ra xoa đầu, không tính toán mấy việc nhỏ này.

Nữ sinh nói chuyện cùng Châu Gia Lễ phát hiện, sắc mặt của bạn học đứng top 1 ngồi cạnh mình hình như thay đổi.

Lớp học ồn ào náo nhiệt, mọi người bắt đầu chuyển sách vở, Thư Đường ồm chồng sách dày cộp đặt trên bàn, bởi vì đặt không cân mà chồng sách cao lớn trượt ra sau.

Phía sau có một cánh tay đưa đỡ giúp cô, cô vừa định quay đầu lại nói cảm ơn, đối diện là một khuôn mặt quen thuộc.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thư Đường, Châu Gia Lễ một tay ôm sách đặt bên cạnh cô, ung dung thong thả nói: "Luôn cảm thấy, tôi phải có trách nhiệm với cậu."

Cậu nói này vô cùng kỳ lạ, Thư Đường sững người hai giây bỗng nhiên phản ứng lại, run rẩy nói: "Trách, trách, trách nhiệm?"

Châu Gia Lễ rút ra mấy quyển sách ở trên đầu có viết tên cô đặt lên bàn cô: "Luôn làm bạn cùng bạn của cậu, giúp cậu bổ túc, cũng coi như có hiệu quả, muốn kiên trì làm tới cùng."

Nội tâm Thư Đường gào thét. Học bá nói chuyện đều sâu xa như này sao? Làm cô cứ suy nghĩ miên man.

Tóm lại, bởi vì Châu Gia Lễ trao đổi với mọi người, hai người lại lần nữa trở thành bạn cùng bàn.

Kì sau của lớp 12, tất cả học sinh của lớp 12 đều phấn đấu tiến lên phía trước.

Trường học yêu cầu phải tổ chức họp phụ huynh, Thư Đường bất đắc dĩ phải mời bà ngoại đã có tuổi đi họp cho.

Đang ngồi ở chỗ của Châu Gia Lễ là một người đàn ông trung niên, để kiểu tóc Man Bun theo xu hướng, khác hoàn toàn với phong cách của Châu Gia Lễ. Thư Đường thậm chí còn không dám đoán đây là cha của Châu Gia Lễ.

Châu Gia Lễ từ dáng vẻ không nói lên lời của Thư Đường anh có thể đoán ra tâm tư của cô, cong ngón tay gõ lên đầu cô: "Đang nghĩ gì thế."

Thư Đường thăm dò hỏi: "Kia là chú cậu?"

Châu Gia Lễ giải thích: "Bố mẹ tớ có việc không đến được, chú ấy là bố của Châu Diệu Hân."

Hai người bạn cùng bàn đứng cạnh nhau, Châu Gia Lễ nhìn thấy bà cụ với khuôn mặt phúc hậu: "Bà ấy là?"

"Bà ngoại tớ." Không để ý không gian, khuỷu tay cô chạm vào cánh tay anh, cô ngẩng đầu cười với anh, rất vô tư kể lại câu chuyện của chính mình: "Lúc tớ còn rất nhỏ thì bố mẹ đã ly hôn, là bà ngoại nuôi tớ lớn."

Ấn đường của Châu Gia Lễ dần sâu xuống.

Một câu nói của cô kể lại khái quát quá trình bản thân lớn lên trong mười mấy năm, cô gái không có tình yêu thương của cha mẹ, làm gì có ai giống cô kể lại mà ung dung đến vậy.

Trong khoảng thời gian cuộc họp diễn ra, chủ nhiệm cho phép học sinh xuống sân trường chơi.

Đa số đều đã rời khỏi, Thư Đường vẫn không đi: "Bà ngoại không có quen với trường lắm, nếu không nhìn thấy tớ thì sẽ lo lắng."

Có nam sinh ôm bóng rổ đi qua gọi Châu Gia Lễ, anh từ chối lời mời của bạn bè, cùng Thư Đường chờ đến khi cuộc họp kết thúc.

Phụ huynh đi ra từ lớp học mỗi người một biểu cảm, bà cụ hiền hậu vẫn cười ha ha như cũ.

Châu Gia Lễ cùng cô gọi tiếng bà ngoại.

Thư Đường giới thiệu hai người với nhau: "Bà ngoại, cậu ấy là Châu Gia Lễ, bạn cùng bàn của cháu."

So với bạn cùng lớp thì hơn một mối quan hệ, bạn cùng bàn.

Châu Gia Lễ cười với cô: "Thế mà đến bạn bè cũng không phải sao?"

Không ngờ Châu Gia Lễ ở trước mặt bà nội lại sôi nổi như vậy, còn trêu đùa cô, Thư Đường gật đầu thừa nhận mối quan hệ này: "Là, là bạn bè."

Biết được anh là bạn cùng bàn luôn bổ túc kiến thức trong miệng của cháu gái, bà ngoại thân thiết kéo Châu Gia Lễ lại nói với anh rất nhiều lời cảm ơn, Châu Gia Lễ kiên nhẫn đáp lời.

"Đường Đường nhà bà rất ngoan, luôn rất cố gắng."

"Cháu biết rồi ạ, bà ngoại."

"Đường Đường da mặt mỏng, phải nhờ vào cháu rồi."

"Cháu sẽ chăm sóc Đường Đường thật tốt ạ, bà ngoại."

Châu Gia Lễ có lẽ vì để hùa theo lời bà ngoại, xưng hô với cô thành "Đường Đường".

Hai người trò chuyện đến cuối, đến đương sự cũng không nói chen được một câu nào.

Chú của Châu Gia Lễ sớm đã không thấy bóng dáng đâu, hai người tự mình đưa bà ngoại ra tận cổng trường, trên đường trở về lớp lời dặn dò của bà ngoại vẫn còn vang trong đầu.

Lúc đi qua con đường rợp bóng cây râm mát tình cờ gặp được người chú xuất thần nhập quỷ của Châu Gia Lễ, cô gái ngoan ngoãn Thư Đường đang định lễ phép chào hỏi, người chú thời thượng liền mở miệng hỏi: "Châu Lễ, bạn gái à?"

"Không không không..." Thư Đường vội vàng khua tay, cái tật nói lắp kia lại bắt đầu, nói nửa ngày mà vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.

Không để bọn họ giải thích, chú Châu nhìn đồng hồ trên tay: "Ai da, chú đang vội, đi trước đây."

Chú Châu tiêu sái bước đi, để lại Thư Đường ngại ngùng đến mức hận không có nào trốn đi.



Thây cô thật sự quẫn bách, Châu Gia Lễ quay đầu lại giải thích: "Chú thích đùa, không cần để ý đâu."

Nơi cao nhất ở vành tai Thư Đường đỏ bừng lên, gò má nóng rực: "Tớ, tớ tớ tớ..."

Cô gái bị nói trúng tim đen không có cách nào không để tâm được, vì vậy mà đến một câu hoàn chỉnh cũng không nó ra được.

Châu Gia Lễ tuy bận rộn nhưng lại tỏ ra thong thả khoanh hai tay lại, hơi cong người, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng đúng gang tay.

Bóng cây lốm đốm chiếu lên bóng hai người đang đan vào nhau, Thư Đường nghe thấy trên đỉnh đầu rới xuống tiếng cười: "Cậu bị nói lắp sao? Đường Đường."

Đường Đường...

Thư Đường chưa từng nghĩ đến có một ngày, người cô thích sẽ dùng giọng điệu thân mật ở bên tai gọi tên cô.

Trái tim cô đang đập loạn xạ.

Thừa nhận đi Thư Đường, mày sẽ mãi mãi rung động với Châu Gia Lễ, điểm này không cần phải nghi ngờ gì cả.

*

Lớp 12 đang tiến vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, giáo viên viết ở góc phải phía dưới bảng đen số ngày còn lại.

Thư Đường học kém môn Toán nhưng cuối cùng điểm cũng tăng lên 20, 30 điểm so với bình thường, giáo viên môn Toán vô cùng khen ngợi cô, còn bảo các bạn phải học tập cô: "Một lần thi không tốt không sao cả, hai lần thi tốt không sao cả, chỉ cần thái độ học tập nghiêm chỉnh, thì sẽ có tiến bộ!"

Học sinh thường xuyên bị gọi đến phòng giao viên uống trà cũng có một ngày nhận được lời khen, Thư Đường ngại ngùng cúi thấp đầu, tầm nhìn nơi ánh mắt liếc nhìn thiếu niên cùng bàn, lại vô cùng ngại ngùng hơn mặt đỏ bừng lên.

Đúng là có lúc, định mệnh rất thích trêu chọc người.

Thư Đường trong kì thi thử gặp phải thất bại, thành tích không ổn định, điểm Toán trực tiếp thấp quá điểm chuẩn.

Không ngoài ý muốn, cô bị gọi đến phòng giáo viên nhận lấy một trận phê bình: "Sao em lại thi không qua chứ! Thái độ của em như này, muốn năm sau thi lại tốt nghiệp sao?"

Đề thi lần này độ khó rất cao, học sinh với thành tích lên xuống không chỉ có mỗi cô, chỉ bởi vì trong lòng của thầy giáo đã hình thành một ấn tượng sâu sắc mới bị xách ra ngoài khuyên răn một mình.

Tâm trạng Thư Đường không tốt, nằm bò trên bàn lật đi lật lại những câu làm sai.

Báo tường trên bảng đen cuối lớp đã trở nơi ghi nguyện vọng, liên tục dán đầy những tờ giấy chất chứa ước mơ của mọi người.

Thư Đường cầm tờ giấy viết bừa gì đó dán lên bảng, quay lại chỗ ngồi, liền thấy ở trên vở bài tập có dính thêm một tờ giấy ghi chú màu đỏ.

Bên trên viết: [Đừng cúi đầu nản lòng, ngày mai vẫn ở trong tay cậu.]

Nét chữ ngay ngắn chỉ có thể là của một người, Thư Đường ngẩng đầu, vị trí bên cạnh trống không.

Châu Gia Lễ dán tờ giấy ghi chú nguyện vọng lên bảng, quay đầu, tầm mắt của hai người vô tình chạm vào nhau giữa không trung.

Tối đó, người nói lắp da mặt mòng và nhát gan Thư Đường lần đầu tiên cổ vũ bản thân hỏi anh.

"Châu Gia Lễ."

"Hử?"

"Tớ có thể...hỏi một chút về nguyện vọng 1 của cậu được không?"

"Lê Xuyên."

Mục tiêu của anh rõ ràng, không hề che giấu với Thư Đường.

Ai cũng không biết, sau ngày hôm đó, Thư Đường lặng lẽ gỡ tờ giấy tâm nguyện mà mình đã viết bừa xuống, đổi thành "Lê Xuyên".

Các lớp bắt đầu tổ chức chụp kỷ yếu.

Ba năm không ngắn cung không dài, mặc kệ có thân hay không, thì đến giờ phút này đều lưu luyến.

Quyển lưu bút đầy màu sắc được chuyền đi khắp lớp, áo đồng phục từng sạch sẽ lưu đầy nét chữ không giống nhau.

"Châu Gia Lễ, có thể viết vào sổ lưu bút được không?"

"Được."

"Châu Gia Lễ, cậu có viết chữ lên áo không?"

"Không đâu, xin lỗi."

Ngồi bên cạnh Châu Gia Lễ, Thư Đường luôn nghe thấy mấy câu như này.

Bây giờ các tiết học đều để các học sinh tự giác học, học bá thi thoảng cũng không tập trung, Thư Đường so với trước kia đã dũng cảm hơn, lấy một cây bút chọc anh, nhỏ nhẹ nói: "Có phải cậu muốn mang áo đồng phục về cất giữ đúng không?"

Gần đây rất nhiều người hỏi anh về đồng phục, Châu Gia Lễ phản xạ có điều kiện: "Cậu cũng muốn viết lên sao?"

"Không, không." Cô là đang phủ nhận, nhưng lại nghe thấy giọng nói trêu đùa Châu Gia Lễ"Đồ nói lắp Đường Đường".

Vốn dĩ tưởng câu chuyện sẽ kết thúc ở đây, cho đến ngày đi học hôm sau, Châu Gia Lễ lấy ra một cái áo đồng phục đưa cho cô: "Viết đi, không quá xấu là được."

Đầu óc Thư Đường trống rỗng mấy giấy, cô tin chắc là bản thân đã nhận được ưu đãi của đóa hoa cao lãnh.

Cô ôm áo do dự một hồi lâu, sau đó lật cổ áo lên, viết xuống góc dưới một chữ nho nhỏ "T".

Kì thi đại học căng thẳng đúng hẹn mà đến, hôm tốt nghiệp, cả trường náo nhiệt.

Lớp học tổ chức lễ chia tay, có bạn vui mừng tuyên bố cuối cùng đã được giải thoát, có bạn buồn rầu vì sắp phải xa nha.

Mấy lớp còn chọn chung một chỗ tổ chức, nhìn thấy đã tốt nghiệp, có vài người thấy chẳng còn gì để mất nên có người chia tay, có người tỏ tình.

Lúc Châu Gia Lễ sắp rời đi bị một bạn nữ chặn lại: "Dù sao sau này cũng không gặp lại nữa, Châu Gia Lễ, tớ thích cậu."

Châu Gia Lễ vẫn giữ thái độ lịch sự: "Cảm ơn, nhưng mà tôi có người mình thích rồi."

Thư Đường vừa đi ngang qua góc đó, trái tim rơi bộp xuống.

Châu Gia Lễ có người mình thích rồi? Chuyện từ lúc nào...

Đều nói tốt nghiệp sẽ thất tình, thì ra là nói thật.

Bạn nữ kia hung hăng không nhường đường: "Châu Gia Lễ, từ chối thì từ chối, nói dối thì cũng vô nghĩa thôi."

Thư Đường thầm gật đầu đồng ý quan điểm.

Châu Gia Lễ đột nhiên quay người, đôi mắt dài ở phía sóc giống như đang lôi cô ra khỏi góc đó: "Không lừa cậu, là cô ấy."

Nữ sinh sững lại, Thư Đường cũng đứng ngây ra.

Chắc là cảm thấy mặt, nữ sinh vội vàng quay người rời đi, để lại hai người đối mắt nhìn nhau.

Thư Đường ú ớ mãi mới nói được mấy chữ: "Cậu, nói dối?"

Một câu nói đưa hai người quay trở lại lúc mới quen nhau, Châu Gia Lễ nói ra câu y hệt năm đó: "Biến thành sự thật rồi thì sẽ không phải là nói dối nữa."

Thư Đường cảm thấy nhất định là mình say rồi, cho nên mới sinh ra ảo giác.

"Đây là, ý gì vậy?"

"Cậu vẫn chưa hiểu sao? Tôi thích cậu." Châu Gia Lễ nói chậm từng chữ, hét lớn tên gọi thân mật của cô "Đồ nói lắp Đường Đường".

Châu Gia Lễ tỏ tình với cô, nói thích cô.

Thư Đường cảm thấy choáng voáng, giống như mơ vậy.

Cô chóng mặt đến mức mất đi năng lực suy nghĩ: "Nhưng cậu thích tớ cái gì vậy?"

Nhìn cái đồ lơ ngơ này, vẫn y hệt lần đầu gặp mặt, Châu Gia Lễ không nhịn được phì cười: "Ngày đầu tiên đi học..."

Lần đầu tiên anh gặp Thư Đường là vào ngày đến trường khai giảng.

Chiếc xe đưa Châu Gia Lễ đến trường vừa dừng lại ở bên đường, quay đầu lại thì thấy một màn thú vị.

Cô gái mặc váy dài màu xanh trắng bị một bạn nhỏ ở trên đường níu lại, chỉ vào quả bóng bay đang bị mắc trên cây cầu cứu sự giúp đỡ.

Cô gái vui vẻ đồng ý, nhưng vì chiều cao không đủ, không lấy được bóng xuống.

Bạn nhỏ không lên, cô gái tay chân loạn xạ dỗ dành.

Lần thứ hai là đợt học quân sự, bởi vì sau khi giáo quan thổi còi cô không về kịp hàng nên bị phạt chạy.

Cô chạy không thiếu một vòng nào, mảnh mai chứ không yếu ớt.

Sau khi huấn luyện cũng có mấy lần lướt qua nhau, có lẽ là bởi vì tính cách ngại ngùng, lần nào cô cũng lẩn tránh ánh mắt.

Rất kỳ lạ, anh lại đặc biệt ghi nhớ cô gái dễ xấu hổ đó.

Bạn bè gọi cô là "Thư Đường", là Đường trong hải đường, hay là Đường trong kẹo đường?

Sau Tết đi học lại phân lại lớp, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang đứng trước bảng thông báo phân lớp, gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc, cô ấy cười lên, đôi mắt cong cong giống như trăng non.

Nụ cười ấm áp chuyển động trong đôi mắt Châu Gia Lễ, khóe môi cũng cong lên: "Lúc đó, tớ đang nghĩ, tại sao cô gái này lại đáng yêu đến vậy."

Anh khen cô đáng yêu, Thư Đường hoàn toàn không có sức kháng cự, đến mức mà Châu Gia Lễ hỏi cô đồng ý làm bạn gái anh không, cô chỉ ngây ở đó gật đầu.

Thi tốt nghiệp kết thúc, Thư Đường không thất tính.

Cô yêu đương rồi—

Ngày hôm sau, cô gấp gáp nói tin tức tốt này với bạn thân, đối phương không hề nể mặt: "Đường Đường, cậu chưa tỉnh ngủ à?"

Thư Đường cũng đang hoài nghi bản thân mình đang mơ, thẳng cho đến khi Châu Gia Lễ gọi điện tới, hỏi cô có muốn đi ra ngoài hẹn họ với anh không.



Thư Đường mặc một chiếc váy dài hiếm khi mặc, thả mái tóc dài xuống, còn hao tổn tâm tư để chọn ra cái kẹp tóc phù hợp.

Thời tiết nóng nực làm cô muốn buộc tóc lên, nhưng vẫn nhận nhịn mà thả tóc.

Gần như mỗi ngày đều gặp nhau nhưng tâm ý của hai người vẫn giống như lúc đầu, Châu Gia Lễ chắp hai tay sau lưng tiến đến, trong lúc ánh mắt cô có chút ngại ngùng tặng cô một bó hoa hồng phấn: "Hẹn hò cùng con gái, không thể thiếu được hoa tươi."

Từ đó Thư Đường yêu nhất hoa hồng.

Châu Gia Lễ đưa cô đến thư viện, hai người ngồi cạnh nhau, giống như quay lại thời cấp ba.

Thư Đường không hiểu, các cặp đôi khác cũng hẹn hò như này sao, đọc sách làm bài tập rồi đi ăn cơm?

Thư Đường kìm nén rất lâu, cuối cùng không kìm được hỏi: "Chúng mình chỉ đọc sách thôi à?"

Châu Gia Lễ giải thích: "Vốn muốn đưa cậu đi khu vui chơi, nhưng thời tiết không thích hợp."

Trời quá nóng, chỉ có những buổi hẹn hò như này mới có thể để cô gái yêu cái đẹp duy trì hình tượng.

Những việc làm khi đi hẹn họ không chỉ dừng lại ở việc đọc sách, anh còn lên kế hoạch đi xem phim nữa.

Ba năm ngồi cùng bàn, Châu Gia Lễ có thể hoàn toàn đoán ra được Thư Đường thích đọc sách và xem phim như nào, đến chọn phim cũng vô cùng hợp với sở thích.

Khi phim đang chiếu đến cảnh đẹp nhất, nam chính hôn nữ chính, hai má Thư Đường đột nhiên nóng lên.

Cô lập tức cứng đờ, hai tay bấu chặt lấy đầu gối, đến cử động cũng không dám.

Không phải bởi vì cảnh phim ngại ngùng, mà là vì Châu Gia Lễ hôn cô.

Hai đôi bàn tay không biết từ bao giờ đã nắm lấy nhau, hai người đều không nói gì, thẳng cho đến khi bộ phim kết thúc.

Hai người đi dạo ở một công viên gần nhà.

Bên tai truyền đến giọng nói vừa mong đợi vừa khắc chế của thiếu niên, lúc anh nhỏ giọng hỏi "Có được không", Thư Đường gật đầu.

Đó là lần đầu tiên hai người hôn nhau, trong công viên nhộn nhịp, hai người đúng ở trong một góc không ai để ý.

Hai người không có chút kinh nghiệm chạm môi vào nhau, Thư Đường vì hành động vụng về cắn phải lưỡi anh nên liên tục xin lỗi, kỳ nghỉ hè sau đó, hai con người hiếu học mỗi lần hẹn hò đều sẽ nghiên cứu hôn sao cho giỏi.

Thành tích thi đã có, hai người không vào cùng một trường đại học, nhưng may là học chung một thành phố.

Châu Gia Lễ được nhận vào Đại học Lê Xuyên, Thư Đường báo danh vào Cao đẳng Sư phạm ở bên cạnh.

Người giống như Châu Gia Lễ đi đến đâu đều là thu hút, còn chưa bắt đầu học mà tên anh đã lan truyền khắp nơi. Đại học không cấm "yêu sớm", số lượng cô gái yêu thích anh nhiều không đếm xuể, nhưng rất nhanh, chủ đề Châu Gia Lễ đã có chủ tràn ngập confession trường.

Nguyên nhân là vì rất nhiều người tỏ tình với anh trên confession, Châu Gia Lễ sau khi biết tin, liền mượn confesion để lên tiếng đính chính: Đã có chủ, xin đừng làm phiền.

Câu đính chính ngắn gọn không hề làm sức hút của anh giảm đi mà ngược lại còn tăng lên, mọi người đều tò mò là ai đã nắm giữ được trái tim của đóa hoa cao lãnh này.

Theo như người biết chuyện tiết lộ: Châu Gia Lễ có một người bạn cấp ba, hai người là bạn cùng bàn ba năm, nửa phần đoán chắc người yêu của anh là cô ấy.

Nhưng cô và Châu Gia Lễ không cùng trường, tình yêu thời cấp ba có thể kéo dài được bao lâu? Thậm chí còn có người hùng hổ tuyên bố, sẽ đợi đến khi nào Châu Gia Lễ chia tay thì thôi.

Mấy lời này truyền đến tai Thư Đường, nói không lo lắng là nói dối.

Tình yêu thời học sinh có mấy người là có thể đi đến cuối đời? Ít hơn cả ít, cô không có đủ tự tin mình sẽ là một trong số đó.

Tâm trạng nhạy cảm bị Châu Gia Lễ nhận ra, anh dùng hành động để chứng minh cho sự chung thủy của mình.

Hễ có thời gian, Châu Gia Lễ liền chạy đi tìm Thư Đường.

Số lần đến vô cùng nhiều, mọi người đều biết Châu Gia Lễ có bạn gái đang học ở trường sư phạm bên cạnh.

Năm hai đại học bắt đầu, Châu Gia Lễ dần dần bận rộn.

Tư chất của anh ấy đã định trước rằng anh sẽ không làm tuần tự như người bình thường, vì thế anh phát triển nhanh hơn so với người khác.

Thư Đường muốn làm một người bạn gái thấu tình đạt lý, cố gắng hết sức không làm phiền anh, trong lúc đợi Châu Gia Lễ cô ngồi xuống xem lại tin nhắn của hai người, phát hiện tin nhắn của hai người ngày càng ít, mấy lần Thư Đường gửi tin nhắn đi, phải rất lâu sau anh mới trả lời.

Thư Đường không than trách, không có nghĩa là anh có thể trả lời qua loa.

Trong buổi hẹn họ Châu Gia Lễ đặc biệt đem chuyện này ra nói rõ ràng.

Con gái được dỗ dành nên rất dễ tủi thân, Thư Đường vốn định làm một người bạn gái hiểu chuyện chu đáo trực tiếp bại lộ: "Mọi người đều nói yêu lâu tình cảm sẽ nhạt đi, em có chút sợ."

Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng chờ anh trả lời, cô đã nghĩ vô số lần, liệu có phải tình cảm nhạt đi thì sẽ phải chia tay.

Châu Gia Lễ chăm chú nhìn cô: "Anh không thể đảm bảo rằng sẽ từng giây từng phút để ý tới tâm trạng của em, nhưng mà Đường Đường à, những lúc em cần anh, nhất định nhớ phải nói với anh."

Châu Gia Lễ dạy cô thẳng thắn, dạy cô dũng cảm, dạy cô ở trước mặt anh có thể mạnh dạn hơn.

Anh nói: "Anh muốn cho em một tình yêu không cần phải kiêng dè gì cả."

Thư Đường chỉ yêu đương một lần, nhưng cô dường như đã gặp được người đối tốt nhất với cô trong cuộc đời này ngoài bà ngoại ra.

Đến cuối cùng cô cũng chỉ có một yêu cầu: "Nếu như anh có thời gian thì gửi voice chat cho em là được, em thích nghe giọng của anh."

Mỗi lần nghe thấy giọng nói của anh, đều làm cho người thấy yên tâm vô cùng.

Ước muốn của Thư Đường, cách ngày sinh nhật không lâu đã được hoàn thành.

Châu Gia Lễ dùng tất cả kiến thức chuyên ngành tạo ra một app giống như WeChat tặng cho cô.

"Em thử gửi tin nhắn cho anh đi." Châu Gia Lễ chỉ cô từng bước, bởi vì cô nói thích nghe giọng anh, nên anh đã ghi âm lại thêm vào app tin nhắn, chỉ khi nhắn những từ chỉ định ghi âm sẽ tự gửi đến.

Thời gian trôi qua, app tin nhắn cũng dần hoàn thiện.

Kẹo đường: "Buổi sáng tốt lành."

ZAT: "Đường Đường, nhớ phải ăn sáng."

Kẹo đường: "Buổi trưa vui vẻ."

ZAT: "Đường Đường, ngủ trưa ngon nhé."

Kẹo đường: "Chúc anh ngủ ngon."

ZAT: "Đường Đường, chúng ta ngày mai gặp."

Châu Gia Lễ rất thích nói với cô "Ngày mai gặp", bởi vì ngày mai luôn luôn đến.

Năm tư đại học, hai người bắt đầu thực tập.

Châu Gia Lễ sớm đã bước vào xã hội, Thư Đường chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.

Thư Đường học vật lý, cùng với bạn học thuê một phòng ở gần lớp nghiên cứu. Gần tháng 12 càng căng thẳng hơn, Thư Đường gầy rộc đi. Vì để không làm phiền cô học hành Châu Gia Lễ rất ít khi hẹn cô ra ngoài, tối nào cũng chuẩn bị một phần ăn để cô bồi bổ.

Thư Đường ôm lấy hộp cơm tối vẫn còn nóng hổi, hơi nước sắp làm mờ đi mắt cô: "Mỗi ngày đều chạy đến đây có mệt không?"

Châu Gia Lễ đưa tay ra ôm lấy cô, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ sờ đầu cô: "Bởi vì anh quá thích em, cho nên một chút vất vả đều không muốn để em chịu đựng."

Sau khi công bố kết quả, bà ngoài vui mừng làm một bàn thức ăn, Thư Đường đưa Châu Gia Lễ về nhà, trong căn phong ngủ được bao phủ bằng những dấu tích trưởng thành, cô kể lại những chuyện hồi nhỏ cho anh nghe.

Trong bữa tiệc tối mừng lễ tốt nghiệp của Châu Gia Lễ, Thư Đường tham gia với tư cách là người nhà.

Tối đó Châu Gia Lễ có uống chút rượu, anh cọ đầu vào người Thư Đường: "Hải đường hồng vựng nhuận sơ nghiên, dương liễu tiêm yên vũ tự thiên*."

*Trích từ bài thơ "Một nửa" của Tra Đức Khanh, câu thơ miêu tả khuôn mặt người con gái xinh đẹp như hoa hải đường, dáng người thon thả như cành liễu.

Thư Đường ở trong lòng anh ngại ngùng không dám ngước mắt lên: "Anh... anh anh không phải là người rất kỷ luật sao?"

"Tính kỷ luật của anh sẽ vì thích em mà nhường bước."

Nụ hôn của Châu Gia Lễ rơi bên tai, làm cho hoa hải đường tâm trí mê loạn mà nở rộ cả một đêm.

Từng là cặp đôi bị xem không đi được đến đâu nhưng đã cùng nhau nắm tay đi qua một năm lại một năm.

Tốt nghiệp đại học, hai người quyết định sống chung, Châu Gia Lễ đưa cô về gặp cha mẹ.

Ba Châu mẹ Châu là người hàm dưỡng giống như trong tưởng tượng của cô, hai vị trưởng bối đối với cô vô cùng thân thiết, gia đình hòa thuận ấm áp như này là thứ Thư Đường chưa từng chạm qua, nhưng lại làm cô yêu thích từ tận đáy lòng.

Thư Đường không kìm được ngưỡng mộ: "Em rất thích ba mẹ anh."

Châu Gia Lễ kéo người cô ghé sát vào tai: "Cũng là ba mẹ em."

Thư Đường trong giây lát hiểu được lời ẩn ý của anh, nhất thời ngượng đó mặt: "Em em em..."

Đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn giống như lúc trước, hễ căng thẳng là lại nói lắp, Châu Gia Lễ cười chạm vào đầu mũi cô: "Tính khi nào thì gả cho anh? Đồ nói lắp Đường Đường."

Châu Gia Lễ cười cô, hễ căng thẳng là nói lắp, sau này kết hôn thì phải làm sao.

Thư Đường tự mình nghĩ ra một cách hay ho, lúc Châu Gia Lễ quỳ xuống cầu hôn, trong đầu cô chỉ hiện ra đúng một chữ: "Gả."

Nhưng cái tật kia của cô lại xuất hiện, một chữ nói đến mấy lần, làm các bạn bè cười ầm lên.

Một nhóm bạn trêu chọc: "Đường Đường vội vàng thế này, Châu Gia Lễ chắc cậu chăm chỉ lắm, mau mời chúng tôi uống rượu đi."

Kết hôn luôn nằm trong kế hoạch của Châu Gia Lễ, nhưng mà tốt nghiệp xong bận chuyện công việc, hai người cũng có chung suy nghĩ, chờ công việc ổn định mới bàn việc kết hôn.

Năm 24 tuổi đó, bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.

Hai người dày công chọn một tiệm đồ cưới, đặt may cần ba tháng, Thư Đường từ nhỏ đã có thói quen tiết kiệm cảm thấy đặt may rất lãng phí, Châu Gia Lễ lại muốn cho cô một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị, không làm qua loa.

Hai người trước đó đã đến cục dân chính.

Ngày nhận giấy kết hôn, hai người mặc áo sơ mi trắng giống nhau ngồi trước tấm phông đỏ chụp chung một tấm ảnh, hình ảnh trên giấy kết hôn là đôi nam nữ trẻ nở nụ cười tươi rói, trong mắt tràn ngập kỳ vọng về tương lai.