Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 32: Xem phim



Edit: Thanh Y Dao

Beta: Khứ Canh Trù, Maria



Bài đăng nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Hứa Nhân Nhân là người nổi tiếng toàn trường, Lưu Tư và Thần Lộ cũng không phải hạng vô danh gì. Học sinh lớp 11-1 điên cuồng đăng bài và thảo luận với học sinh lớp khác, làm cho bài đăng này chưa từng rớt khỏi vị trí đầu tiên trên diễn đàn.

Chỉ trong một buổi sáng, bài đăng đã thảo luận hơn 30 trang, số lần chia sẻ sắp vượt mốc 10.000. Cả Hoành Âm tổng cộng chỉ có hơn 2000 học sinh, tức là có ít nhất một nửa số học sinh trong trường, mỗi người chia sẻ ít nhất 10 lần mới có thể đạt được hiệu quả như vậy. Sức nóng như vậy trước nay chưa từng có.

Đặc biệt là tới giữa trưa, đa số mọi người trong nhà ăn đều bàn tán về chuyện này.

Một buổi sáng vô cùng dày vò với Thần Lộ.

Nhân duyên của cô ta trong lớp vốn khá tốt, nhưng sau tiết hai có rất nhiều ánh mắt khác thường nhìn cô ta, kèm theo đó là tiếng xì xào bàn luận. Thần Lộ nhìn lại thì bọn họ lại nhanh chóng dời ánh mắt, chờ cô ta quay đi, lại tiếp tục rầm rì, thậm chí còn hay chỉ trỏ vào cô ta.

Cô ta là cán bộ học tập môn Ngữ văn, mỗi ngày cần phải thu bài của lớp, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tiết Ngữ Văn hôm nay học vào buổi chiều, Thần Lộ luôn cố ý thu muộn một chút để cho những người chưa làm bài tập trong lớp có thời gian nhanh chóng hoàn thiện, mọi người đều cảm động rơi nước mắt với cô ta. Nhưng hôm nay không một ai cảm ơn cô ta, thậm chí lúc cô ta đi tới mọi người còn có biểu hiện ghét bỏ, giống như tiếp xúc với cô ta một chút là sẽ bị ô uế vậy.

Cô ta nghe những người khác đang nhỏ giọng bàn tán.

“Thật không ngờ cô ta lại là loại người này, ngày thường biết diễn thật đấy.”

“Đúng vậy, loại người này mới đáng sợ, cái gì cũng không thể hiện ra bên ngoài, nhưng sau lưng lại không biết sẽ hại người như thế nào.”

“Chậc, đúng là đáng sợ.”



Thần Lộ thu xong bài tập, mang chúng tới văn phòng giáo viên Ngữ Văn. Giáo viên Ngữ Văn không có ở trong phòng, nhưng lại có một số giáo viên khác, Thần Lộ thường xuyên ra vào văn phòng cho nên đều biết các giáo viên, cô ta lễ phép chào hỏi.

Giáo viên chỉ lạnh nhạt đáp lại.

Ra khỏi văn phòng, Thần Lộ nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở diễn đàn của trường.

Tim cô ta đập nhanh, có cảm giác chắc chắn có việc gì đó đang diễn ra mà cô ta không biết.

Mở diễn đàn ra, tin tức hot nhất chính là “Cạnh tranh vị trí trưởng nhóm dàn nhạc, Lưu Tư nhiều lần hãm hại người khác”. Nhìn thấy tiêu đề, cả người Thần Lộ bắt đầu tê dại, cơn ớn lạnh nhanh chóng lan khắp người. Cô ta cuống cuồng bấm vào, chứng cứ vô cùng xác thực, video, ghi âm đều có đủ.

“Sao có thể, sao có thể…” Thần Lộ càng lúc càng hốt hoảng, sự việc không nên đi theo hướng này, cô ta luôn là người may mắn, chỉ khi gặp Hứa Nhân Nhân cô ta toàn gặp chuyện xui xẻo. 

Chuông vào học vang lên, Thần Lộ hoang mang rối loạn cất điện thoại, trở lại lớp học.

Cứ như vậy vượt qua một buổi sáng dày vò.

Giữa trưa Thần Lộ và Trang Nhã cùng đến nhà ăn ăn cơm.

Trang Nhã vì sự việc bắt cá hai tay lần trước đã bị bàn tán một thời gian, đi trên đường thường có người chỉ trỏ về phía cô ta. Lúc đấy còn có người nói Thần Lộ mắt mù mới kết bạn với loại người như Trang Nhã. Bây giờ xem ra, nào có mắt mù, căn bản chính là vật họp theo loài.

Đối mặt với các loại chỉ trỏ xung quanh, Thần Lộ chỉ cúi đầu ăn cơm.

Bài đăng buổi sáng được tung ra khiến cô ta trở thành đối tượng công kích của toàn trường. Cô ta không muốn tới nhà ăn nhưng trong lớp không có ai đồng ý mua đồ ăn giúp cô ta, ngay cả người thường xuyên chạy vặt như Lưu Tống cũng từ chối yêu cầu của cô ta.

Thần Lộ không còn cách nào, chỉ có thể tự đến nhà ăn.

Lúc đang ăn, một nữ sinh đi ngang qua đột nhiên nghiêng tay, khay đồ ăn cứ thế theo động tác của nữ sinh mà đổ hết lên người Thần Lộ. Cả người Thần Lộ ướt đẫm, trên quần áo dính đầy đồ ăn rơi vãi.

“Thật xin lỗi, là tôi quá bất cẩn, tôi không chú ý đến cậu…”

Giọng điệu của nữ sinh giống hệt với giọng điệu Thần Lộ nói chuyện với Hứa Nhân Nhân trong video.

Những người xung quanh bật cười, không có ai đồng tình với Thần Lộ.

Thần Lộ bị đồ ăn làm bẩn cả người, toàn thân chật vật không chịu nổi, cô ta bỏ khay đồ ăn xuống, cắn môi vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc chạy ra khỏi nhà ăn, cô ta đụng phải Giang Nghị đang đi vào nhà ăn. Giang Nghị đỡ cô ta. 

“Xin lỗi.” Thần Lộ ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước mắt.

Giang Nghị vừa thấy là Thần Lộ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cậu ta lùi về sau một bước: “Mắt mở to một chút, chú ý nhìn đường.”

Sắc mặt Thần Lộ trắng bệch, xin lỗi rồi cúi đầu chạy ra ngoài.

Thẩm Triết đã vào nhà ăn, Giang Nghị theo sau: “Này, cậu đừng bỏ lại tớ chứ, tình anh em mười mấy năm đâu, tớ thừa nhận là trước kia không biết nhìn người, tớ đã ăn năn hối lỗi rồi.”

“Tôi cũng đang sám hối.” Thẩm Triết nói: “Lúc ấy nên tuyệt giao với cậu.”

Giang Nghị: “…”

Hai người bước vào nhà ăn, nhìn cả nhà ăn một lượt, nhưng không nhìn thấy Hứa Nhân Nhân.

Mọi người đã vào nhà ăn ăn cơm từ lâu, đa số sẽ ngồi ở chỗ quen thuộc, Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt thích ngồi ở vị trí bên trái, chỗ đó không có ai, chắc là không đến nhà ăn.

Hứa Nhân Nhân đúng là không tới nhà ăn mà đi thẳng về ký túc xá.

Chuyện lần này gây ảnh hưởng rất lớn, không chỉ học sinh toàn trường mà cả giáo viên cũng biết.

Nhà họ Hứa vốn là thành viên trong hội đồng nhà trường, mà bây giờ Hứa Nhân Nhân ở trong trường bị bắt nạt, hơn nữa còn là hành vi có âm mưu từ trước. Sau khi biết chuyện, hiệu trưởng đích thân gọi điện cho mẹ Hứa để tỏ thái độ trường học nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, ngoài ra còn xin lỗi vì sự thất trách của nhà trường.

Vậy là mẹ Hứa cũng biết chuyện này.

“Nhân Nhân, nhìn con xem, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với người trong nhà.” Mẹ Hứa vừa oán trách vừa múc canh cho Hứa Nhân Nhân.

“Lúc trước con không có chứng cứ mà.” Hứa Nhân Nhân thè lưỡi, vội vàng lấy lòng: “Canh mẹ nấu ngon quá.”

Mẹ Hứa cũng hết cách với con gái, gắp đồ ăn cho cô, bảo Châu Nguyệt ăn cùng.

Đời trước, bố mẹ của Hứa Nhân Nhân đều bận rộn, ngay cả cơ hội ăn cơm cùng nhau cũng rất ít. Cho dù sau khi cô xuyên đến đây, có bố mẹ quan tâm mình, cũng rất khó thay đổi thói quen từ trong xương cốt, gặp chuyện gì cũng tự mình giải quyết mà không nói cho người nhà.

Trước đó cô không có bằng chứng Thần Lộ đẩy cô nên không dám vội vã đi tìm Thần Lộ. Bằng không, lấy vận may của Thần Lộ, Hứa Nhân Nhân cảm thấy sự việc sẽ phát triển thành người khác anh hùng cứu mỹ nhân, ngược lại chính cô lại gây thù chuốc oán.

Ở Hoành Âm, con cái gia đình giàu có và con nhà quan chức rất nhiều, những chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.

Tuy rằng đây chỉ là trực giác không dễ dàng của Hứa Nhân Nhân nhưng cũng không phải không có căn cứ. Chỉ riêng Tạ Tư Tề, người này không phải kiểu người nhiệt tình bênh vực kẻ yếu, ngoại trừ lúc yêu Trang Nhã mới đối tốt với cô ta thì ngày thường cậu ta cũng là một người vừa lạnh nhạt vừa quái gở.

Còn loại người như Trang Nhã, dù là trước mặt Tạ Tư Tề từng ngẫu nhiên nhắc tới Thần Lộ cũng sẽ không để cho hai người họ có cơ hội tiếp xúc gần gũi. Nhưng ngày đó Tạ Tư Tề lại bất ngờ bước ra giúp Thần Lộ.

Theo lời nói của Tạ Tư Tề sau này, lúc đấy cậu ta nhìn thấy cô đẩy Thần Lộ ngã xuống đất thì vô cùng tức giận, không chút suy nghĩ mà lao tới.

Hơn nữa mỗi lần tiếp xúc với Thần Lộ, cả lần đầu tiên nhìn thấy Thần Lộ ở trường nữa, cơ thể cô đều cảm thấy khó chịu. Sau đó mỗi lần gặp lại, dường như đều rất xui xẻo. Như lần trước, cô cùng phòng thi với Thần Lộ, lúc ấy còn nghĩ không may, không ngờ ngay hôm đó cô bị cảm.

Suy xét một cách cẩn thận thì hình như khi cô ở cạnh Thẩm Triết thì mới không bị vận đen của Thần Lộ ảnh hưởng tới.

Ban đầu Hứa Nhân Nhân còn cho rằng việc gây rắc rối cho Thần Lộ không dễ dàng chút nào, không nghĩ tới Thần Lộ lại sa sút tới vậy, cô vui muốn chết.

Cũng may Tống Quân quay video, vì video này, cô sẽ bỏ qua cho Tống Quân.

Bởi vì tâm trạng tốt, Hứa Nhân Nhân cảm thấy cơm trưa trở nên ngon miệng, cuối cùng còn uống thêm một chén canh.

Sau khi thời tiết chuyển lạnh, nhà trường hủy bỏ nghỉ trưa và thay vào đó là giờ nghỉ ngắn, so với giờ nghỉ trưa lúc trước thì ngắn hơn nhiều. 

Mẹ Hứa nhìn Hứa Nhân Nhân ăn xong cơm trưa, sau đó đến phòng hiệu trưởng một chuyến rồi mới ra về.

Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt cũng không ở lại ký túc xá quá lâu. Sau khi ăn xong cơm chưa, đợi tiêu hóa một lát rồi quay lại phòng học.

Vừa ngồi xuống thì điện thoại rung lên.

Hứa Nhân Nhân lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Triết: Giữa trưa em không đến nhà ăn à?

Hứa Nhân Nhân đánh chữ: Ừ, mẹ tôi tới.

Thẩm Triết: Ừ.

Hứa Nhân Nhân đợi một lúc, Thẩm Triết không trả lời thêm.

Chỉ vậy thôi à?

Hứa Nhân Nhân ném điện thoại vào hộc bàn.

Buổi chiều có ba tiết học, hai tiết đầu đều là chữa đề thi, tiết cuối cùng là tiết nghệ thuật tự chọn, Hứa Nhân Nhân chọn vẽ tranh.

Phòng vẽ tranh nằm ở trung tâm hoạt động tập thể.

Giáo viên đang giảng bài ở trên, Hứa Nhân Nhân dựng giá vẽ xong, lúc suy nghĩ nên vẽ gì, đột nhiên trong đầu xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.

Bóng dáng này là người mà cô mơ thấy lần trước, nội dung giấc mơ là gì cô đã không còn nhớ rõ, lúc tỉnh lại cũng chỉ nhớ được vài hình ảnh vụn vặt.

Có ý tưởng, Hứa Nhân Nhân lấy bút ra bắt đầu vẽ tranh phác họa lên giấy. Tiếng bút vang lên soạt soạt, Hứa Nhân Nhân hết sức chăm chú, vì chưa đủ hài lòng cô còn vứt đi vài bản nháp, hết giờ học cũng không phát hiện, vẫn miệt mài vẽ.

Một lúc sau, người trong phòng vẽ tranh đều rời đi hết, Hứa Nhân Nhân cũng hoàn thành tác phẩm.

Cô xoay cổ, sau đó duỗi người, lúc này mới phát hiện đã tan học từ lâu.

Phòng vẽ tranh chỉ còn một mình cô, mà người cuối cùng ra khỏi phòng phải đóng hết cửa sổ.

Hứa Nhân Nhân đứng dậy đi đóng cửa sổ, lúc quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Triết bước vào.

“Vẽ xong rồi?”

Hứa Nhân Nhân gật đầu.

Thẩm Triết nhìn giá vẽ của cô, như thể chịu phải kích thích gì đó, bên tai… như là đỏ lên?

Hứa Nhân Nhân:?

Hứa Nhân Nhân thu dọn đồ đạc, Thẩm Triết mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Tôi đã đuổi Lưu Tư khỏi dàn nhạc rồi. Ngày mai trường học sẽ thông báo phê bình hai người họ, đồng thời hủy tất cả giải thưởng và học bổng, chuyện này sẽ được ghi lại để trường theo dõi.”

Lưu Tư và Thần Lộ đều thuộc diện tuyển sinh đặc biệt, trường học không thu học phí của hai người họ. Việc hủy học bổng đối với cả hai người là một đả kích không nhỏ, nếu điều kiện trong nhà kém một chút có khi sẽ làm hồ sơ chuyển trường.

Hứa Nhân Nhân rất vừa lòng với kết quả này. Điều kiện gia đình Thần Lộ không tốt lắm, nhưng mà cô ta rất may mắn. Nghe nói khi cô ta còn nhỏ từng trúng vé số một trăm vạn, về sau trong nhà làm buôn bán nhỏ điều kiện mới dần khá lên. Cũng không biết sau khi bị hủy học bổng cô ta có chuyển trường không.

Dù sao có thể khiến nữ chính bị ngã một vố đã rất tốt rồi, sau này cô cần tiếp tục cố gắng hơn nữa.

“Sáng bố tôi đưa hai tấm vé xem phim bảo chúng ta đi xem tiện ăn tối ở ngoài.” Nói xong hết một lượt, Thẩm Triết lấy hai tấm vé xem phim trong túi ra.

Đó là bộ phim tình cảm học đường mới công chiếu gần đây, được chấm điểm rất cao trên mạng, Hứa Nhân Nhân vốn định rủ Châu Nguyệt cuối tuần đi xem.

Không nghĩ bố Thẩm đến cái này cũng biết.

Hứa Nhân Nhân nói: “Tôi phải về phòng học lấy cặp sách.”

Hai người tới khu dạy học lấy cặp, sau đó để tài xế đưa họ đến rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim ở tầng 8. Hai người mặc đồng phục học sinh của Hoành Âm, tuy rằng không phải đồ đôi nhưng ở trong trung tâm thương mại – nơi mà mọi người qua lại tấp nập với đủ loại quần áo khác nhau thì bộ đồng phục giống nhau của hai người họ lại đặc biệt bắt mắt.

Trong thang máy có không ít người nhìn chằm chằm hai người họ.

Thẩm Triết cau mày, kéo Hứa Nhân Nhân lại gần mình thêm một chút, che đi ánh mắt những người khác.

Một bác gái khoảng 40, 50 tuổi cười nói: “Cậu nhóc này rất có năng lực làm bạn trai nha.”

Bà ấy nói như vậy làm không ít người trong thang máy nghẹn cười.

Hứa Nhân Nhân được Thẩm Triết bảo vệ trong ngực, không nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Triết. Mãi đến khi thang máy dừng lại, Hứa Nhân Nhân mới ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Triết dường như hơi đỏ lên.

“Bên trong hơi ngột ngạt.” Thẩm Triết giấu đầu lòi đuôi nói, sau đó Thẩm Triết cởi áo khoác ngoài ra.

Tới rạp chiếu phim, Thẩm Triết giúp Hứa Nhân Nhân mua trà sữa và bắp rang, hai người kiểm tra vé rồi đi vào. Lúc đi vào bên trong thì rạp chiếu phim đã tắt hết đèn, đang phát đến đoạn giới thiệu.

Bên trong quá tối, Hứa Nhân Nhân không thấy rõ bậc thang lắm.

“Bám vào tôi.” Thẩm Triết nói.

Hứa Nhân nắm lấy một bên tay áo của Thẩm Triết, đi sát phía sau anh.

Tìm được chỗ ngồi ngồi xuống, Hứa Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp uống ngụm trà sữa thì phim đã bắt đầu chiếu rồi.

Phim điện ảnh cũng nói về cuộc sống trung học, nhưng khác hoàn toàn với cuộc sống cấp ba ở Hoành Âm.

Nam nữ chính cùng nhau đi xe buýt, nam chính bảo vệ nữ chính bên người, cùng nhau đi làm thêm kiếm tiền, sau khi tiết kiệm đủ tiền thì cùng nhau đến concert của ca sĩ họ thích…

Diễn biến cốt truyện rất nhanh, có chua xót, có ngọt ngào, cũng có trưởng thành, Hứa Nhân Nhân xem rất nhập tâm. Phim chiếu được một nửa Hứa Nhân Nhân với tay lấy bắp rang, vô tình nắm phải tay Thẩm Triết.

Tay Thẩm Triết hơi nóng, không giống với bàn tay mềm mại của con gái, tay Thẩm Triết lớn hơn tay cô nhiều, sờ lên không có cảm giác trơn mềm mà là khớp xương rõ ràng, cảm giác rất mạnh mẽ.

Hứa Nhân Nhân sững sờ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt Thẩm Triết sáng ngời nổi bật giữa bóng tối xung quanh, Hứa Nhân Nhân giống như bị điện giật vội quay đầu đi, nhanh chóng buông tay Thẩm Triết ra.

Sau khi bị gián đoạn như vậy, đến nửa sau Hứa Nhân Nhân hơi mất tập trung, cốt truyện cũng bắt đầu phát triển theo hướng drama, vì thế Hứa Nhân Nhân ngủ quên khi đang xem.

Chờ đến khi Thẩm Triết gọi cô tỉnh dậy thì mọi người trong rạp đã về hết.

Hứa Nhân Nhân mơ màng nâng đầu khỏi vai Thẩm Triết: “Kết thúc rồi à?”

“Ừ, đi thôi, đi ăn cơm.”

“Ồ.” Hứa Nhân Nhân đứng dậy đi theo, xoa xoa cổ: “Kết cục thế nào, hai người họ có ở bên nhau không? Nữ phụ sau khi ra nước ngoài có trở về không? Còn có đứa bé kia có phải của nam chính không?”

Hứa Nhân Nhân đi tới liên tục hỏi Thẩm Triết, anh cũng không biết nội dung nên lảng tránh ánh mắt của cô, mở khóa điện thoại của mình rồi đưa cho cô: “Tự em tìm đi.”

Hứa Nhân Nhân:?

Một người đàn ông như vậy có thể làm nam chính à? Chẳng lẽ định cô độc cả đời hả?



Lời tác giả:

Thẩm Triết: Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết.

Về việc Thẩm Triết đã xem phim như thế nào thì mọi người tự ngẫm nhé.

Hết chương 32!