Trong nhà hàng Tây mang phong cách tao nhã, Trác Uẩn và Thạch Tĩnh Thừa ngồi đối diện nhau, miếng bít tết trước mặt được chiên mềm trông vô cùng ngon miệng, nhưng cô không có cảm giác muốn ăn chút nào.
Trên bàn có một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt, là quà sinh nhật mà Thạch Tĩnh Thừa tặng bù cho Trác Uẩn, Trác Uẩn cũng không mở ra, trong đầu cô chỉ toàn nội dung của cuộc thương lượng.
Đây là ngày thứ hai của năm mới, Thạch Tĩnh Thừa chủ động hẹn Trác Uẩn đi ăn trưa, Trác Uẩn đồng ý đi đến nơi hẹn.
Hai tháng không gặp, cô ăn mặc rất đẹp, cũng đã chuẩn bị sẵn đủ loại tâm lý, sẵn lòng hạ thấp mình, thái độ chân thành, sẽ không châm chọc khiêu khích anh Thạch như bình thường. Lần nói chuyện này rất quan trọng, Trác Uẩn hiểu được tuỳ hứng tức giận sẽ không giải quyết được vấn đề gì.
Sau khi Trác Uẩn nói xong lí do từ chối đã được chuẩn bị, cô nhìn Thạch Tĩnh Thừa: “Tôi đã nói xong, chính là như vậy, Thạch Tĩnh Thừa, anh đồng ý chủ động huỷ bỏ hôn ước không?”
Thạch Tĩnh Thừa cũng nhìn Trác Uẩn, cầm lấy khăn lau lau miệng, cười lắc đầu: “Xin lỗi, anh không muốn.”
Trác Uẩn: “…”
Cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa muốn vạch mặt với Thạch Tĩnh Thừa.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như vạch mặt thì chuyện làm ăn giữa bố cô và nhà họ Thạch nhất định sẽ thất bại, chuyện làm ăn thất bại thì Trác Minh Nghị sẽ giận lây sang Trác Uẩn, việc cô muốn ra nước ngoài học thiết kế kia sẽ bị đóng băng.
Trác Uẩn hy vọng nhà họ Thạch có thể chủ động từ hôn, cô đồng ý gánh chịu những lời đồn đại “Bị từ hôn”, sẽ không giải thích bất kì điều gì, đồng thời cô cũng hy vọng nhà họ Thạch có thể xem xét có nên tiếp tục làm ăn với Trác Minh Nghị trong phạm vi hợp lý hay không, nên ép giá thì ép giá, nên cạnh tranh thì cạnh tranh, không nên bởi vì những lời đồn thổi ác ý mà chèn ép công ty của Trác Minh Nghị, như vậy rất hèn, người làm ăn hẳn là nên đặt lợi ích của mình lên hàng đầu.
Trác Uẩn dùng tình động tâm, dùng lý động não(*) đến mức miệng lưỡi cũng khô khốc, cuối cùng cô lại nhận được câu “Không muốn” của Thạch Tĩnh Thừa.
(*)Dùng tình động tâm, dùng lý động não (nguyên văn 晓之以理, 动之以情): Ý chỉ dùng tình cảm để động tâm người khác, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu. (Mượn giải thích của Tô Chí Du)
Cô nghĩ mãi mà cũng không thể hiểu được, bèn hỏi: “Tại sao anh không muốn? Hai chúng ta không phù hợp. Chúng ta không có bất kỳ nền móng tình cảm nào cả, về sau cũng sẽ không có, một cuộc hôn nhân như vậy thì sao có thể hạnh phúc được?”
Thạch Tĩnh Thừa vẫn duy trì dáng vẻ điềm đạm nhã nhặn kia, nhìn Trác Uẩn với ánh mắt ngập tràn tình cảm: “Trác Uẩn, anh không đồng ý với câu ‘Chúng ta không có bất kỳ nền móng tình cảm nào cả’. Anh cũng từng nói với em rồi, anh rất thích em, anh vẫn đang mong chờ cuộc sống hôn nhân với em, hạnh phúc hay không hạnh phúc thì khi nào kết hôn mới biết được. Anh thậm chí còn mong chờ đứa con của chúng ta, chúng nhất định sẽ vô cùng dễ thương.”
Trác Uẩn cố gắng kiềm chế bản tính của mình: “Tôi cũng đã nói với anh, tôi không thích anh, sẽ không kết hôn với anh, cũng sẽ không sinh con với anh. Tạm thời bỏ qua việc anh thích là thật hay giả, thì Thạch Tĩnh Thừa, chuyện này hẳn cũng phải đến từ cả hai bên đúng không? Tôi không muốn, anh cứ ép buộc như vậy là có ý gì?”
Thạch Tĩnh Thừa cười hỏi: “Nếu như anh cứ không đồng ý từ hôn thì sao?”
Trác Uẩn nói: “Nếu anh không đồng ý thì tôi cũng sẽ không ngồi chờ chết. Bây giờ cũng không phải là xã hội cũ, tôi có thể báo cảnh sát, cái gì gọi là lễ kết hôn, chẳng lẽ các người còn có thể bắt tôi tham gia sao? Tôi chỉ không hy vọng chúng ta sẽ làm ồn ào đến bước này, như thế thì nhà anh sẽ bị người chê cười. Nếu như anh chủ động từ hôn thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, thật đó, coi như tôi cầu xin anh, được không?”
Thạch Tĩnh Thừa đẩy kính mắt, nói: “Hôn ước của chúng ta đã định được sáu năm rồi. Trác Uẩn, trước đây rõ ràng em chưa từng phản đối, vì sao bây giờ lại bài xích như vậy?”
Trác Uẩn nói: “Tôi thừa nhận rằng mình bị chứng trì hoãn. Trước đây anh vẫn luôn ở nước ngoài nên tôi không để ý đến điều đó. Nhưng sau khi anh về nước vào năm ngoái và chúng ta gặp nhau vài lần, càng ngày tôi lại càng cảm thấy chúng ta không phù hợp.”
“Trác Uẩn.” Vẻ mặt của Thạch Tĩnh Thừa cuối cùng cũng không còn ung dung thoải mái như vậy nữa, nghiêm túc hơn một chút: “Em có nghĩ tới nếu như anh chủ động từ hôn, ở bên ngoài anh có thể sẽ dùng những lý do rất khó nghe, em không sợ người khác sẽ cười mình sao?”
Trác Uẩn nhún nhún vai: “Tôi không sợ, không care, anh có thể tìm bất cứ lý do gì để chửi bới tôi cũng đều được cả.”
Thạch Tĩnh Thừa lặng im nhìn cô, thật lâu sau mới hỏi: “Em không muốn kết hôn với anh đến vậy sao?”
Trác Uẩn nói: “Đúng, không muốn.”
Thạch Tĩnh Thừa híp mắt lại: “Có phải em… đã có người mình thích rồi không?”
“Ha!” Trác Uẩn cười thành tiếng, “Lời này người khác hỏi tôi thì được, nhưng anh có tư cách gì để hỏi?”
“Hay là bởi vì Thẩm Thi Ngọc?” Thạch Tĩnh Thừa nói, “Anh nói rồi, trước khi kết hôn, anh nhất định sẽ chia tay với cô ta.”
Trác Uẩn thực sự cảm thấy rất mệt mỏi: “Anh Thạch, tôi không quan tâm anh và Thẩm Thi Ngọc, Lý Thi Ngọc hay là Vương Thi Ngọc gì đó có chia tay hay không, tôi không để ý, anh có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài cũng không liên quan đến tôi. Tôi xin nói lại một lần nữa cho rõ ràng, tôi không thích anh, anh cũng không phải là không tìm được bạn gái, ở thành phố Gia này có rất nhiều cô gái xinh đẹp môn đăng hộ đối với anh, anh thực sự không cần phải cắn lấy tôi không buông như vậy.”
Thạch Tĩnh Thừa cầm cái cốc lên uống một ngụm nước chanh, khi nhìn về phía Trác Uẩn lần nữa, ánh mắt của anh ta trở nên sâu xa lạ thường: “Trác Uẩn, nếu như anh nói với em, anh thích em rất nhiều năm rồi, từ năm em mười bốn tuổi đã bắt đầu thích em thì em có tin không?”
Trác Uẩn không chút do dự trả lời: “Không tin.”
Thạch Tĩnh Thừa cúi đầu, rầu rĩ cười: “Anh biết em sẽ không tin mà.”
Trác Uẩn: “…”
“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?” Thạch Tĩnh Thừa chậm rãi nói, như là đang hồi tưởng: “Năm ấy em mười bốn tuổi, cũng là vào mùa xuân, bố mẹ đưa em tới nhà hàng của nhà anh để ăn tối, em mặc đồng phục học sinh thắt bím tóc, sau khi ăn tối xong thì bắt đầu làm bài tập ngay trong phòng bao. Có câu nào không biết, em đến hỏi anh rồi anh dạy cho em, em còn nhớ không?”
Trác Uẩn nói: “Xin lỗi, tôi quên rồi.”
Thạch Tĩnh Thừa lắc đầu: “Em đã quên mọi thứ, nhưng anh vẫn luôn nhớ kỹ, em gọi anh là anh Tĩnh Thừa, khi đó em còn là một cô bé chưa cao như bây giờ, lúc nói chuyện sẽ xấu hổ, nhưng lúc cười lại để lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ vô cùng dễ thương. Em không thích mùi thuốc lá trong phòng bao nên anh dẫn em đến khu vui chơi thuỷ cung, dạy em biết các loại cá, thậm chí bắt tôm hùm để dọa em. Khi đó anh mới mười tám tuổi, còn chưa thi vào đại học.”
Trác Uẩn: “…”
Cô nghĩ, Thạch Tĩnh Thừa đúng thật là một tay cao thủ tình trường, bắt một con tôm hùm để dọa một cô gái nhỏ mà có thể nói đến mức dịu dàng và ngọt ngào như thể hai người họ thực sự có đoạn tình đầu ngắn ngủi, tuyệt vời và đáng ngưỡng mộ.
“Nếu như tất cả những thứ này em đều quên…” Thạch Tĩnh Thừa thở dài, nói ra một câu khiến hai mắt của Trác Uẩn lập tức toả sáng, “Vậy anh tôn trọng quyết định của em, anh sẽ giải thích với bố mẹ anh, nhà anh sẽ đứng ra chủ động huỷ bỏ hôn ước của chúng ta.”
Trác Uẩn quả thực muốn mở cờ trong bụng: “Thật…”
Chữ “sao” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Thạch Tĩnh Thừa lại nói: “Nhưng mà, mẹ anh sẽ đón sinh nhật lần thứ năm mươi vào ngày 11 tháng sau, sẽ tổ chức tiệc sinh nhật. Lúc đó em đã vào kỳ nghỉ đông, bố mẹ em đã hứa sẽ đưa em và Trác Hoành đến dự tiệc. Anh không muốn nói chuyện này trước sinh nhật của mẹ anh, bà sẽ không vui. Bà vẫn luôn rất thích em, anh là con trai duy nhất của bà, năm mươi tuổi cũng là đại thọ, đến lúc đó khách khứa cũng sẽ rất nhiều, anh mong chúng ta có thể giả bộ thân mật một chút, em có thể hiểu cho anh không? Anh chỉ muốn dỗ cho bà ấy vui vẻ thôi, được không?”
Trác Uẩn: “…”
Cô biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, nhưng có điều Thạch Tĩnh Thừa đã thả ra rồi, ánh sáng chiến thắng rực rỡ đang ở phía trước, yêu cầu của anh ta cũng không tính là quá đáng.
Trác Uẩn hỏi: “Anh bảo đảm là sau đó sẽ huỷ bỏ hôn ước chứ?”
Thạch Tĩnh Thừa gật đầu: “Anh bảo đảm.”
Trác Uẩn: “Anh bảo đảm sau khi từ hôn sẽ không có ý xấu chèn ép công ty của bố tôi chứ?”
Thạch Tĩnh Thừa: “Anh bảo đảm.”
Sau khi suy nghĩ, Trác Uẩn đồng ý: “Được rồi, tôi đồng ý với anh, sẽ cùng anh diễn một vở kịch cuối cùng.”
—
Buổi tối, Lương Nguyệt tổ chức một trò chơi, cuối cùng Trác Uẩn cũng có thời gian gặp mặt một số người bạn. Lương Nguyệt rất mong chờ lễ kết hôn của Trác Uẩn và Thạch Tĩnh Thừa, hò hét ồn ào hỏi cô có cần phù dâu cho lễ kết hôn không, Trác Uẩn là người kết hôn đầu tiên trong số các chị em, cô ấy phải làm phù dâu cho Trác Uẩn.
“Đặt chiếc váy cưới đó đi.” Lương Nguyệt bày mưu tính kế cho Trác Uẩn, “Đặt siêu khó đấy! Cậu phải đến Thượng Hải hẹn trước. Cậu xinh đẹp như vậy, nhất định phải mặc chiếc váy cưới đặc biệt xa hoa đó!”
Có người hỏi Trác Uẩn: “Thạch Tĩnh Thừa đưa cho nhà cậu bao nhiêu tiền sính lễ?”
Lại có người hỏi: “Cậu mua vàng chưa? Lần trước chị tớ kết hôn, cả người hệt như người vàng vậy. Nhà Thạch Tĩnh Thừa có tiền như thế, Uẩn Uẩn, cậu phải mặc đầy đủ nguyên một bộ!”
Còn có người hỏi: “Bố cậu chuẩn bị của hồi môn gì cho cậu thế? Một nhà một xe là phù hợp nhất!”
Trác Uẩn nghe đến mức đau đầu, chỉ có thể úp úp mở mở đối phó.
Cô phát hiện, mình và những cậu ấm cô chiêu cùng nhau lớn lên này đã càng ngày càng có ít chủ đề chung để nói hơn.
Sáng sớm ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Trác Uẩn xách hành lý chạy trốn về Tiền Đường, lấy lý do là sắp tới kỳ thi cuối kỳ, cô phải quay lại để ôn tập.
Ngồi trên tàu cao tốc trở về Tiền Đường, Trác Uẩn nhìn thấy trên vòng bạn bè có tin của Triệu Tỉnh Quy.
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Day 4, xuất viện.
Trác Uẩn nhấn thích, cô nghi ngờ vòng bạn bè của Triệu Tỉnh Quy chỉ có mình cô mới nhìn thấy, nếu không, ai mà biết được anh đang đếm Day 1, Day 2 mỗi ngày để làm cái gì chứ.
Lại nghĩ tới, vòng bạn bè của cô hình như đã chặn Triệu Tỉnh Quy, mở ra nhìn xem thì thấy vòng bạn bè của cô chỉ có thể nhìn thấy trong ba ngày, cho dù lúc này anh có muốn xem cũng không thấy được nội dung trước đó.
Vì vậy, Trác Uẩn huỷ bỏ chặn tin trên vòng bạn bè với Triệu Tỉnh Quy, vẽ cho Triệu Tỉnh Quy một cái nhãn dán đặc biệt, lấy một cái tên “Rùa Nhỏ”, cũng đăng một nội dung chỉ có “Rùa Nhỏ” có thể thấy được.
【Zoe】: Day 4, đi tàu cao tốc trở lại trường!
Chưa được vài phút, người nào đó đã ấn thích.
Ôi ~ người bạn nhỏ, hình như cậu đang nghịch điện thoại.
Trác Uẩn ngồi trên ghế, che miệng cười khúc khích.
Mặc dù đã có chút tiến triển trong việc huỷ bỏ hôn ước, nhưng còn chưa giải quyết xong thì Trác Uẩn cũng sẽ không nói với Triệu Tỉnh Quy.
Chỉ còn hơn một tháng nữa cô sẽ được giải thoát, gông cùm kia đã vây xích cô bao nhiêu năm cuối cùng cũng được tháo gỡ, Trác Uẩn rất mong chờ ngày cô lấy lại tự do.
Sau khi trở lại trường học, Trác Uẩn không nói với Tô Mạn Cầm về chuyện của mình và Triệu Tỉnh Quy, bởi vì chuyện vẫn còn chưa đâu vào đâu, nhưng cô nói nội dung cuộc thương lượng của mình với Thạch Tĩnh Thừa, Tô Mạn Cầm rất vui vẻ: “Đúng rồi đấy! Cục cưng, chúc mừng cậu! Cuối cùng thì cậu cũng thoát khỏi cái thứ lập dị đó rồi!”
Những ngày sau đó Trác Uẩn không lười biếng nữa, chuyên tâm vào trong việc ôn tập cuối kỳ căng thẳng, bài vở ở trường của cô quá tệ nên cô chỉ có thể cố hết sức, nước tới chân mới nhảy, nghiến răng chịu đựng mỗi ngày cùng Tô Mạn Cầm đóng cọc ở trong lớp học, chuẩn bị các môn học cho kỳ thi cuối kỳ.
Cô thật sự không gặp mặt Triệu Tỉnh Quy, không nói chuyện riêng và cũng không gọi điện thoại.
Trong cái xã hội bùng nổ thông tin như hiện nay, có vô số cách để kết nối với một người mọi lúc mọi nơi, tuy nhiên, Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy lại như tâm trí tương thông(*), đạt được sự nhất trí chung trong nhận thức, nói không liên lạc với nhau sẽ không liên lạc với nhau, hằng ngày chỉ thông báo hành tung cho nhau qua vòng bạn bè, sau đó sử dụng một lượt thích để nói với đối phương rằng “Mình đã đọc nó.”
(*)Tâm trí tương thông: Không cần nói cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì, đang định làm gì.
Đó là một loại bí mật ngọt ngào thầm lặng, là bí mật nho nhỏ thuộc về hai người họ, và cũng là động lực lớn nhất để họ chăm chỉ học tập mỗi ngày.
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 7, tối nay ăn hai bát cơm lớn, còn ăn rất nhiều thịt bò, suýt chút nữa no chết. 【bĩu môi】
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Day 9, nhưng thật ra là muốn tăng cơ… 【 khó khăn 】
【Zoe】: Day 9, là thế này phải không?
Ninja rùa với cơ thể đầy cơ bắp đang chơi đùa với côn nhị khúc. jpg
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 11, ngày hôm nay có ánh nắng mặt trời, tôi điều khiển xe lăn đi một vòng quanh tiểu khu, thật là thoải mái! Chú Miêu cũng không thể đuổi kịp tôi. 【 nhe răng 】
【Zoe】: Day 11, hôm nay tôi đã phơi khô chăn bông, chắc chắn tối nay sẽ có thể ngủ rất thoải mái!
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 12, hôm nay tôi đến bệnh viện tái khám, không có vấn đề gì, bác sĩ nói tôi rất khỏe mạnh.
【Zoe】: Day 12, dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ mưa vào ngày mai.
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 13, trời mưa, lưng đau. 【 tủi thân】
【Zoe】: Day 13, sờ đầu một cái, người bạn nhỏ không khóc nha ~
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 15, hôm nay tôi đã làm bài thi thử, làm cũng không tệ lắm, chỉ là ngồi hơi mệt.
【Zoe】: Day 17, hôm nay bắt đầu kỳ thi, môn thứ nhất là kinh tế Pháp Anh, thật là khó!
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 19, đã lâu không đi bệnh viện tái khám rồi, ngày hôm nay đi một lần, suýt nữa mệt chết, tiện thể đo chiều cao, buộc chặt nẹp rồi đứng lên, đi chân trần là 1m89 【 mỉm cười 】
【Zoe】: Day 20, tuần hoàn vốn và quản lý doanh nghiệp, tôi tưởng chúng phải liên quan đến nhau chứ 【 khóc lớn 】
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 20, sinh viên đại học rồi mà vẫn thi trượt được sao? Thật là ngốc!
【Zoe】: Day 21, tôi tức giận.
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 21, tôi sai rồi, xin lỗi.
【Zoe】: Day 28, hôm nay là ngày mồng tám tháng Chạp, ở căn tin trường uống cháo Laba(*), thật là khó uống, quá đặc.
(*)Cháo Laba hay còn gọi là “cháo Thất Bảo Ngũ Vị”, “Cháo Phật”,… Là một loại cháo được nấu từ nhiều nguyên liệu khác nhau. Nguồn gốc của phong tục ăn cháo Laba vào ngày này có liên quan đến câu chuyện Đức Phật thành đạo. Cháo làm từ quả óc chó, hạt thông, gạo nếp, quả hồng và hạt dẻ, đậu đỏ…
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 28, dì Phan nấu cháo Laba uống ngon ghê! Hình như tôi mập ra rồi, làm sao cân được đây? Không biết hiện tại mình được bao nhiêu cân rồi.
【Zoe】: Day 29, tìm cái cân để cân thịt lợn ở chợ rau ấy, mang cả xe lăn đi cân, cân xong thì trừ số cân của xe đi là được, học sinh tiểu học đều biết câu này, đừng nói cô giáo Trác chưa dạy cậu ~ 【đắc ý】
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Day 29, 【 tức giận 】【 tức giận 】【 tức giận 】
【Zoe】: Day 30, thi xong rồi! Mấy ngày nữa là đến kỳ nghỉ đông~
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Day 30, hôm nay bắt đầu thi cuối kỳ rồi, tôi cảm thấy môn Số Học mình có thể đạt được điểm tối đa.
【Zoe】: Day 33, ngày hôm nay được nghỉ, về nhà!
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Day 34, đã có kết quả, môn Số Học của tôi không được tối đa, sơ ý sai mất một câu rồi 【 tủi thân 】
【Zoe】: Day 38, mua quần áo Tết mới ~ Tôi thành cá muối nằm nghỉ được một tuần rồi, học sinh đại học đúng là vui hơn học sinh cấp ba, học sinh cấp ba vẫn chưa được nghỉ phải không? Ha ha ha ha ha!
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Day 42, nghỉ thôi!!! 【 phát điên 】
Trong kỳ thi cuối cùng lần này, Tô Mạn Cầm thi rất tốt, Trác Uẩn đã cố gắng hết sức mới vượt qua hầu hết các môn học trong chương trình ở ngưỡng trên trung bình, cuối cùng chỉ trượt một môn, phải thi lại ở đầu năm sau.
Triệu Tỉnh Quy thi không tệ, đứng thứ tư trong lớp, anh cũng lọt vào top 30 về các môn khoa học tự nhiên ở trong lớp của mình, tiến bộ rất rõ ràng.
Phạm Ngọc Hoa đã đến trường để tham gia buổi họp phụ huynh, sau cuộc họp, giáo viên chủ nhiệm của Triệu Tỉnh Quy đã gọi bà ấy lại và nói với bà ấy một việc.
“Cô giáo Lý chủ nhiệm lớp 12/9 có tìm tôi vài lần, nói trong lớp cô ấy có một học sinh tên là Lâm Trạch, hai năm trở lại đây tình trạng học tập của cậu ta ngày càng sa sút, trước đây còn xếp giữa lớp, nhưng giờ đã tụt xuống tận cuối cùng. Cô giáo Lý nói cô ấy nghĩ trong lòng Lâm Trạch xảy ra vấn đề, cậu ta không thể tập trung vào việc học hành của mình, có đôi lúc khi đang ngồi còn đột nhiên khóc, cô ấy đã bảo bố mẹ Lâm Trạch đưa cậu ta đi khám bệnh, cũng không biết họ có đi hay không. Cô giáo Lý và Lâm Trạch đã từng nói chuyện với nhau, cô ấy cho rằng, chuyện này có thể liên quan đến Triệu Tỉnh Quy.”
“Lâm Trạch? Tôi nhớ cậu ta, lúc Tiểu Quy học lớp 10 từng rất thân với cậu ta, nhưng giờ đã không còn liên lạc nữa rồi.” Phạm Ngọc Hoa nhớ tới vẻ ngoài của Lâm Trạch, năm lớp 10 đó, Lâm Trạch và Hồ Quân Kiệt thường xuyên đến quận Tử Liễu để chơi bóng, đó là một cậu con trai cao cao gầy còm, nhưng sau đó lại…
Phạm Ngọc Hoa nói: “Sau khi Tiểu Quy bị thương, chúng tôi đã quan sát camera giám sát, có hai cậu bé đã xảy ra va chạm với con trai tôi, một trong số họ là Lâm Trạch. Sau khi chuyện này phát sinh, Lâm Trạch cũng đến bệnh viện để thăm Tiểu Quy,.. Đó không phải là chuyện ngoài ý muốn sao? Trường học cũng đã nhận định như thế, chúng tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của những đứa trẻ kia, vậy trạng thái học tập của Lâm Trạch không tốt thì có liên quan gì đến Tiểu Quy?”
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Tôi cũng không rõ lắm, cô giáo Lý nói Lâm Trạch hình như có khúc mắc, muốn gặp mặt Triệu Tỉnh Quy nhưng Triệu Tỉnh Quy lại không muốn gặp bất kỳ ai chơi bóng với mình vào thời điểm đó. Mẹ Triệu Tỉnh Quy, cô giáo Lý nhờ tôi hỏi chị một chút, có thể để cho Triệu Tỉnh Quy gặp mặt Lâm Trạch được không? Cô ấy nói, mấy tháng nữa là Lâm Trạch sẽ thi tốt nghiệp cấp 3, cô ấy và bố mẹ cậu ta cũng rất lo lắng, nếu như Lâm Trạch vẫn duy trì trạng thái như bây giờ thì cậu ta có thể sẽ trượt trong kỳ thi đại học mất.”
Phạm Ngọc Hoa là một người luôn hiểu rõ đạo lí, trực tiếp từ chối: “Xin lỗi, tôi hoàn toàn tôn trọng mong muốn của Tiểu Quy trong vấn đề này, thằng bé phải có lý do của mình nên mới không muốn gặp những người đó. Trong mắt tôi, sức khỏe và tinh thần của con trai tôi là quan trọng nhất, thằng bé đã bị bại liệt rồi mà còn phải đi khuyên bảo cho người khác sao? Như vậy thật quá vô lý phải không? Nếu Lâm Trạch có khúc mắc gì, tôi đề nghị bố mẹ cậu ta nên đưa cậu ta đến gặp bác sĩ tâm lý.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp đã hiểu: “Được rồi, tôi sẽ truyền đạt lại ý của chị với cô giáo Lý, mẹ Triệu Tỉnh Quy, thực ra tôi cũng có cùng suy nghĩ với chị, Triệu Tỉnh Quy đã vô cùng tuyệt vời rồi, Lâm Trạch tốt hay xấu đều không liên quan gì đến thằng bé.”
Sau khi về nhà, Phạm Ngọc Hoa không nói với Triệu Tỉnh Quy chuyện này mà chỉ nói với chồng mình.
Triệu Vỹ Luân vẫn luôn giấu vợ chuyện Lâm Trạch đã quấy rầy Triệu Tỉnh Quy, sau khi nghe xong thì kể lại chuyện kia, Phạm Ngọc Hoa ngạc nhiên hỏi: “Vỹ Luân, cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Triệu Vỹ Luân nói: “Có thể, anh đang nghĩ, liệu việc Tiểu Quy bị thương có liên quan đến Lâm Trạch không?”
Phạm Ngọc Hoa lắp bắp kinh hãi: “Anh nói cái gì?”
—
Tết năm nay đến muộn, ngày 18 tháng hai là đêm giao thừa, học sinh cấp ba phải đến tận một tuần trước tết mới được nghỉ đông, mà Trác Uẩn đã ở nhà được khoảng mười ngày.
Ngày hôm sau là ngày 11 tháng 2, là sinh nhật lần thứ 50 của Vu Quyên, Trác Minh Nghị đặc biệt chú trọng đến dịp này, ông ta bỏ ra rất nhiều tiền để chuẩn bị một phần lễ vật chúc mừng cho bà ấy, ông ta còn dặn Trác Uẩn nhất định phải ăn mặc chỉnh tề, ra dáng một chút, không thể tỏ ra khó chịu với Vu Quyên trước mặt mọi người như mấy lần trước nữa.
Trác Uẩn đồng ý, lần này cô muốn sắm vai một người vợ chưa cưới ngoan ngoãn, rất nghiêm túc chọn lựa trang phục cho bữa tiệc sinh nhật vào ngày hôm sau.
Sinh nhật lần thứ 50 của Vu Quyên được tổ chức tại sảnh tiệc của nhà hàng hải sản tươi sống Thạch Cực, bữa tiệc có hơn mười bàn, những người đến dự đều là thân thích và đối tác làm ăn của nhà họ Thạch.
Thạch Tĩnh Thừa với tư cách là con trai độc nhất của Vu Quyên đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vừa long trọng vừa hân hoan, anh ta mặc một bộ âu phục sẫm màu, cùng bố đi chiêu đãi khách ở xung quanh, tất cả mọi người đều khen anh ta tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự, sau này nhất định có thể một mình đảm đương mọi việc, trở thành người dẫn đầu trong ngành khách sạn và dịch vụ ăn uống.
Sau khi Trác Uẩn và Trác Hoành theo bố mẹ tới sảnh tiệc, Thạch Tĩnh Thừa lập tức ra nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi: “Chú dì, Tiểu Uẩn, Tiểu Hoành, mọi người đã tới rồi. Nhanh, mời vào bên trong.”
Anh ta lại tới bên cạnh Trác Uẩn, mỉm cười nhìn cô: “Tiểu Uẩn, hôm nay em rất xinh đẹp.”
Trác Uẩn cảm thấy buồn nôn, nhếch khóe miệng mỉm cười với anh ta, Trác Minh Nghị gọi cô tới chúc thọ Vu Quyên.
Bên cạnh Vu Quyên được nhiều phu nhân giàu có vây quanh, tất cả đều ăn mặc quần áo đẹp đẽ, Vu Quyên thấy Trác Uẩn, bà ấy dường như đã quên chuyện không vui giữa hai người mấy tháng trước mà ôm lấy tay Trác Uẩn, trìu mến khen ngợi cô: “Tiểu Uẩn hôm nay thật là xinh đẹp! Đến đây đến đây, dì giới thiệu cho con mấy vị trưởng bối.”
Trác Uẩn mặc một chiếc váy lễ phục dài màu xám bạc, đeo khuyên tai và vòng cổ bằng kim cương, mái tóc dài búi cao, trang điểm sắc sảo, dưới chân là đôi giày cao gót làm tôn lên vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài miên man, trông có vẻ trưởng thành và xinh đẹp lạ thường giữa sảnh tiệc.
Mấy vị phu nhân giàu có vừa mới khen Thạch Tĩnh Thừa xong, lúc này lại bắt đầu khen Trác Uẩn, vẫn là mấy lời lẽ cổ lỗ sĩ kia, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, chờ uống rượu mừng của hai người.
Trác Minh Nghị nghe được mấy lời này thì cười ha ha, không ngừng nói: “Sắp, sắp rồi.”
Một dì béo cười híp mắt nhìn Trác Uẩn, hỏi cô: “Tiểu Uẩn, con còn nhớ dì không?”
Trác Uẩn hoàn toàn không nhận ra bà ta, liếc nhìn Thạch Tĩnh Thừa, Thạch Tĩnh Thừa cúi người nói nhỏ ở bên tai cô. Hành động như vậy nhìn qua có vẻ đặc biệt mập mờ, Vu Quyên nói với Biên Lâm: “Nhìn xem, tình cảm của hai đứa nhỏ thật tốt biết bao.”
Biên Lâm cười mỉa, không biết nói tiếp như thế nào, Trác Hoành nghiêm mặt lạnh lùng đứng ở một bên liếc nhìn.
Thạch Tĩnh Thừa nói ở bên tai của Trác Uẩn: “Đây là dì Thiệu, bạn thân của mẹ anh, chính là người bảo chúng ta đến homestay của nhà dì ấy vào dịp Quốc Khánh đó.”
Trác Uẩn: “…”
Ah, cô nhớ ra rồi, lúc đó hình như cô không nể mặt gì người ta thì phải.
Dì Thiệu nói với Thạch Tĩnh Thừa: “Tĩnh Thừa à, lần trước cháu nói muốn tới homestay của nhà dì nhưng vẫn chưa tới được, cháu là chuyên gia trên phương diện này, dì vẫn luôn chờ cháu tới xem qua homestay của nhà dì có thiếu sót gì không, giúp dì cải thiện nó tốt hơn một chút.”
Thạch Tĩnh Thừa học chuyên ngành quản lý khách sạn ở nước ngoài, anh ta nói xin lỗi: “Xin lỗi dì Thiệu, thời gian này cháu hơi bận nhiều việc, vẫn chưa sắp xếp được thời gian trống.”
Dì Thiệu rất nhiệt tình: “Mấy ngày nữa là Lễ Tình Nhân, tranh thủ vẫn chưa đến Tết, Tiểu Uẩn lại nghỉ đông ở nhà, hay là cháu đưa con bé qua đó ở hai hôm đi? Mặc dù bây giờ không có phong cảnh mùa thu, nhưng bên chỗ dì có suối nước nóng, thời tiết cũng lạnh hơn ở đây, mấy ngày nay còn có tuyết rơi, vừa ngắm cảnh tuyết vừa ngâm mình trong suối nước nóng sẽ vô cùng thoải mái.”
Trác Minh Nghị không cho phép tình huống như lần Quốc Khánh kia phát sinh lần thứ hai, bèn cướp lời: “Được đó, mấy ngày nay Tiểu Uẩn đều rảnh, về nhà cũng không ra ngoài, chỉ tùy xem Tĩnh Thừa có bận hay không.”
“Cho dù Tĩnh Thừa có bận đến mấy thì một hai ngày cũng không sao cả, đúng không?” Vu Quyên nắm lấy tay Trác Uẩn, nói, “Tiểu Uẩn, cháu và Tĩnh Thừa tranh thủ trước năm mới đi một chuyến đi. Vừa lúc là ngày lễ tình nhân, thật lãng mạn! Dì Thiệu đã mời hai đứa hai lần rồi, nếu cháu lại từ chối thì sẽ rất khó xử.”
Trác Uẩn lại nhìn Thạch Tĩnh Thừa bằng ánh mắt rất lạnh lùng, chuyện này không có trong nội dung vở kịch mà họ đã thỏa thuận.
“Cái này…” Thạch Tĩnh Thừa giống như rất khó khăn, ghé lại gần tai Trác Uẩn nói nhỏ, “Em đi được không? Chỉ cần ở một đêm thôi, chúng ta chia phòng ngủ riêng, em yên tâm, anh nhất định sẽ tôn trọng em.”
Trác Uẩn cúi đầu ngẫm nghĩ, lúc ngẩng đầu lên thấy ánh mắt tha thiết của bố mình, gương mặt vui vẻ của Vu Quyên, vẻ mặt mờ mịt của Biên Lâm, ánh mắt lạnh lùng của Trác Hoành, dì Thiệu kia vẫn đang huyên thuyên về homestay của bà ta… Trác Uẩn lại nhìn Thạch Tĩnh Thừa, vẻ mặt anh ta thành khẩn, nói với tông giọng chỉ có cô mới nghe thấy: “Một lần cuối cùng, giúp anh một việc, được không? Để mẹ anh vui vẻ một chút.”
Trác Uẩn khẽ cắn môi, đồng ý: “Được, chỉ ở một đêm.”
Tất cả mọi người đều vui vẻ, Thạch Tĩnh Thừa thở phào nhẹ nhõm, xác định thời gian đi với dì Thiệu, hẹn ngày 13 đi ngày 14 về.
Mãi đến lúc này Trác Uẩn vẫn chưa biết cái homestay kia ở đâu, thuận miệng hỏi: “Dì Thiệu, homestay của dì ở đâu ạ?”