Nghe Đồn Hắn Hại Nước Hại Dân

Chương 5: Tự dỗ bản thân hết giận



Vẻ mặt Hoắc Huyền trông đặc sắc chưa từng có.
Hắn nhíu mày, không dám suy nghĩ theo hướng khác: "Mày nói thật sao?"
Dương Xán và Hoắc Huyền làm bạn mấy năm trời vì vấn đề này chính thức cãi nhau một trận.
Trước khi rời đi cậu ta còn chửi: "Đồ ngu, bảo sao chú tao tặng đồng hồ cho Sở Giản, mày không so với anh ta được, quá kém."
Lời này thọc vào nỗi đau Hoắc Huyền, hắn lạnh mặt nhìn Dương Xán khiến cậu ta sợ đến mức vứt chó chạy lấy người. Hoắc Huyền đuổi theo phía sau muốn hỏi rốt cuộc Dương Từ Dật vì hắn nổi điên như thế nào, tiếc là đã để cậu ta chạy thoát.
Hoắc Huyền ngồi một mình ngoài căn nhà gỗ, đặt tay lên ngực, lôi ra chiếc nhẫn ngày đó hắn tức giận vứt đi.
Cũng chính hắn lại nhặt về.
Hoắc Huyền cực kỳ luyến tiếc chiếc nhẫn này, lúc đó Dương Từ Dật đích thân dẫn hắn đi lựa, hơn nữa anh còn tự tay đeo lên cho hắn.
Hoắc Huyền thật sự muốn ôm Dương Từ Dật trải qua cả cuộc đời, dù cho mối quan hệ của họ bắt đầu không minh bạch.
Hắn biết Dương Từ Dật rất thương Dương Xán, nên khi đó hắn cố ý tỏ ra quan tâm có hứng thú với Dương Xán. Đại khái Dương Từ Dật coi hắn như là phần tử nguy hiểm cần đề phòng rồi đồng ý cùng hắn ở bên nhau. Kỳ thật vào thời điểm đó, hắn muốn lôi Hoắc Sư Hòa và Hoắc Dư cùng chết.
Dương Từ Dật là sợi dây cuối cùng kéo hắn về. Hắn thừa nhận chính mình đen tối lại mưu mô, nhưng hắn chỉ muốn được ở bên Dương Từ Dật thôi.
Đáng tiếc hắn không thể có được chân tình của người ấy.
Con người luôn mang lòng tham vô đáy, dục vọng vô hạn, khi không có được người đó, hắn cho rằng chỉ cần ở bên người cả đời này đã quá đủ. Đến khi hắn thật sự thành Dương phu nhân, lại muốn trong mắt Dương Từ Dật chỉ có hắn, chết cũng phải cùng hắn chôn chung một mộ, anh và em, trộn lẫn bên nhau, ai cũng đừng nghĩ có thể chia cắt họ.
Hắn biết Dương Từ Dật không có nghĩa vụ phải hồi đáp những trăn trở của hắn, nhưng hắn vẫn đau lòng. Khi Hoắc Huyền thấy Dương Từ Dật và Sở Giản đi ra khỏi nhà hàng tình nhân mà bọn hắn thường lui tới, hắn đã hiểu sao lại có một số người vì ghen lại trở thành người đàn bà chanh chua.
Chỉ vì muốn làm to chuyện lên.
Hắn biết hắn không bằng Sở Giản, nhưng hắn thầm nghĩ hắn có thể đối xử với Dương Từ Dật thật tốt.
Sắc trời dần dần tối sầm, khắp nơi mịt mù, đèn thi thoảng bị tắt, có thể nhìn thấy đốm sáng nhỏ từ điếu thuốc đang bốc lên từng đợt khói của Hoắc Huyền, Bảo Cầm đến nằm bên cạnh hắn.
Hoắc Huyền vuốt lông nó, mách lẻo nói: "Đến lúc đó con phải theo phe ba có biết không, ngày thường người tắm rửa cho con là ba, cho con ăn cũng là ba, nói không chừng vì thương con Dương Từ Dật sẽ không ly hôn. Hèn gì có câu con cái là ràng buộc của cha mẹ, nếu mình là nữ thì tốt rồi, sinh cho Dương Từ Dật một đứa con rồi, anh ấy sẽ không chia tay mình."
Bảo Cầm gâu một tiếng, Hoắc Huyền liền khen nó thông minh. May mà Dương Xán còn nhớ đem đồ ăn cho chó tới đây, Bảo Cầm không đến mức bị đói.
Nghĩ đến việc Dương Xán nói Dương Từ Dật vì muốn cưới hắn đã quỳ hai ngày trước từ đường Dương gia.
Chẳng trách mỗi lần hắn đến Dương gia mọi người đối xử khách khí với hắn như vậy.
Còn lúc sinh nhật hắn.
Hoắc Huyền nhớ đến mặt bỗng đỏ bừng, tim đập thình thịch. Dương Từ Dật còn có thể lãng mạn như vậy ư, sao anh không nói cho hắn biết.
Dù sao Dương Từ Dật là kiểu người nói ít làm nhiều. Hay không cãi nhau với anh nữa, tuy nói hắn bị gió thổi cả đêm nhưng Dương Từ Dật đã tìm thấy hắn, còn báo thù giúp hắn.
Nếu Dương Từ Dật dỗ dành hắn, cho hắn cái bậc thang, thì hắn sẽ thuận theo bước xuống.
Hắn thật sự nhớ Dương Từ Dật, hắn không ở bên, anh dùng cơm không có hắn nhìn chằm chằm, chắc chắn lại ăn qua loa cho xong.
Hắn rất muốn ôm Dương Từ Dật ngủ, nhất là khi hai người sống cùng nhau bốn năm, hắn đã quá quen với sinh hoạt có Dương Từ Dật.
Nhường cho người khác, đừng có mơ.
Hoắc Huyền xây dựng tâm lý cho mình nửa giờ, tự dỗ bản thân hết giận.
Hắn gọi điện mấy lần cho Dương Xán nhưng đều bị từ chối. Hắn nhắn tin cho cậu ta đe dọa, nếu còn không nhận điện thoại, hắn sẽ đăng video cậu ta thất tình rồi ôm chó bên đường cái vừa khóc lóc vừa gọi tên bạn gái cũ lên vòng bạn bè.
Dương Xán nhận điện thoại, câu đầu tiên của cậu ta: "Hoắc Huyền mày là đồ tiểu nhân ác độc."
Hoắc Huyền ho khan một tiếng: "Tao quyết định không ly hôn. Mày mau đi tìm hiểu giúp tao một chút, tình hình bên chú út mày như thế nào rồi, càng cụ thể càng tốt."
Hắn phải nghĩ biện pháp làm sao hòa giải với Dương Từ Dật mà không bị mất mặt.
Dương Xán nói: "Tao không đi, mày đừng mơ, mày cái đồ ăn cháo đá bát, tao không bao giờ đứng về phe mày nữa."
Hoắc Huyền thầm nghĩ đồ ăn hôm qua hắn làm thà đút Bảo Cầm ăn còn hơn.
"Dương Xán, chúng ta làm bạn mấy năm trời, mày thử nhớ lại mấy năm qua tao đối xử với mày như thế nào? Năm đó là ai đánh đám côn đồ ăn hiếp mày?"
Dương Xán: "............"
Hoắc Huyền thật sự biết ơn hắn của quá khứ nhúng tay vào chuyện người ta, nếu không Dương Xán sẽ không kết bạn với hắn, thì làm sao hắn gặp Dương Từ Dật được.
"Là ai không ngại vất vả dạy kèm mày học để mày đỗ vào trường đại học tốt?"
Dương Xán: "Này....."
Năm đó Hoắc Huyền nhớ đến thành thích học tập của Dương Xán, hơn nửa đêm không ngủ được, vì có thể được gặp Dương Từ Dật, hắn lập tức rời giường soạn ra một kế hoạch học tập ma quỷ.
"Mấy năm qua mày đến nhà tụi tao ăn chực, vợ tao mắng mày tao còn nói đỡ cho, tao luôn đối xử với mày tốt như Bảo Cầm, tao như vậy còn chưa đủ tốt sao?"
Dương Xán: "........Rồi rồi, tao giúp mày."
Hoắc Huyền vừa lòng: "Còn nữa, mày nói mấy ngày tìm tao anh ấy như phát điên là điên như thế nào?"
Dương Xán trong điện thoại do dự một lát: "Dù sao từ nhỏ đến lớn tao chưa thấy chú út hồn bay phách lạc như vậy bao giờ......Mày lúc ấy xảy ra chuyện, tao chạy đến trễ hơn, đội cứu hộ làm việc suốt một đêm, chú út cũng đợi một đêm chưa ngủ. Gió biển rất lớn, sắc mặt chú rất kém đứng ở đó. Tóm lại đội cứu hộ làm việc mấy ngày, chú tao cơ hồ đều đi theo. Tuy rằng cái gì chú cũng không nói, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy chú ấy rất khổ sở. Mày cái đồ khốn kiếp, còn nói chú út không quan tâm mày."
Hoắc Huyền biết nếu Dương Xán không kể cho hắn, khẳng định cả đời Dương Từ Dật cũng không nói với hắn.
Khi hắn xảy ra chuyện, Dương Từ Dật rất khổ sở sao?
Kỳ thật ngày đó hắn rất sợ hãi.
Khoảnh khắc bị nước biển nuốt chửng, hắn cực kỳ rất nhớ Dương Từ Dật.
Hoắc Huyền hạ giọng nói: "Mày nói thử, cho dù tao không bì được với người đó, nhưng trong lòng anh ấy vẫn có tao đi......"
"Ngày đó Dương Từ Dật đến tìm tao, tao còn nói mấy lời khó nghe như vậy, tao phải làm sao bây giờ? Tao chỉ là quá tức giận thôi. Hôm đó khi anh ấy đến trông gầy đi rất nhiều, mày nói coi bình thường anh ấy trông rất nghiêm chỉnh nhưng sao lại kén ăn đến vậy? Cái eo kia nhỏ đến mức tao có thể dùng một bàn tay ôm hết một vòng."
Dương Xán: "............"
Hoắc Huyền bật mood gà mẹ làm cậu nhớ hồi bọn họ mới tân hôn. Lúc đó mỗi ngày Hoắc Huyền đều cắn ngón tay hỏi hắn: "Chú út mày sao không trả lời tin nhắn của tao?", "Tao gửi tin nhắn cho anh ấy liệu ảnh có nhìn đến không?", "Anh ấy nói buổi tối có tiệc xã giao tao còn phải đợi không?", "Tao có phải nấu canh giải rượu cho anh ấy không, anh ấy có dị ứng rong biển không?"
Giống nàng dâu mới về nhà chồng luôn khẩn trương lo lắng.
Hồi đó Dương Xán chết lặng chỉ muốn kéo hai người họ vào một group chat, cho họ tự nói chuyện với nhau.
*group chat: nhóm trò chuyện.
Bây giờ cậu thật sự làm như vậy.
Cái group đó có ba người, Dương Từ Dật mở đầu gửi dấu chấm hỏi vào.
Dương Xán nói với Hoắc Huyền: "Mày không cần cảm ơn, tao đi ngay bây giờ. Hiện tại chú út đang nói chuyện, mày nhanh nhắn lại đi, trả lời cái chấm câu cũng là trả lời."
Sau đó Hoắc Huyền nghe lời nhắn cái chấm câu.
Dương Xán rời group rất nhanh, Dương Từ Dật bên kia không có động tĩnh gì.
Hoắc Huyền không chịu nổi hỏi một câu ngày mai sẽ đến sao.
Dương Từ Dật nói có.
Hoắc Huyền nằm trên giường cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều. Trong lòng dự định ngày mai Dương Từ Dật tới, bọn họ sẽ bình tĩnh nói chuyện với nhau. Nếu về sau Dương Từ Dật không gặp Sở Giản nữa hắn sẽ không náo loạn. Hắn là người bên gối Dương Từ Dật, vẫn phải học cách rộng lượng một chút, Dương Từ Dật có quan hệ xã giao là chuyện bình thường.
Còn cái đồng hồ kia.
Mẹ nó, không được, nghĩ đến vẫn tức.
Quên đi, tặng đồng hồ ngụ ý không tốt, hắn không thèm.
*Tặng đồng hồ trong tiếng Trung là 送钟 đồng âm với từ 送 终(sòngzhōng) từ này có nghĩa là "Tiễn đưa ai đó lần cuối/ tiễn đưa người đã khuất". (cre: Quà Tặng Quý)
Hoắc Huyền dậy sớm, sáu giờ bắt đầu làm bữa sáng thịnh soạn, sau đó ngồi chờ Dương Từ Dật đến.
Dương Từ Dật quả thật tới, còn mang theo hợp đồng thỏa thuận ly hôn.
Hoắc Huyền hiền huệ lập tức suy sụp: ".........."
[Tác giả có muốn nói:]
Hoắc Huyền (phiên bản sắp ly hôn): Sáu giờ rưỡi sáng, chuẩn bị bữa sáng vợ tôi thích ăn.
Dương Từ Dật (nhìn bữa sáng thịnh soạn): Đúng như dự đoán, chồng tôi có thể sống một cuộc sống lễ nghi dù đi bất cứ đâu.
Cùng dự đoán Tiểu Hoắc giải quyết khủng hoảng hôn nhân như thế nào, mời các bạn đón xem đáp án kỳ sau.
Chúc ngủ ngon!
[Editor có điều muốn nói:]
Về vấn đề xưng hô, lúc hai người thân thiết tui sẽ để anh-em.
Đoạn đầu công đang giận thụ nên để tôi-anh, chửi nghe cho đã. Bây giờ hết giận rồi quay lại em-anh.