Mẹ Tinh dạy con trai hết một lượt, từ thay bỉm, pha sữa, vỗ ợ hơi, ru ngủ. Nếu không phải tối qua Hùng Âm mới tắm cho hai đứa nhóc, có lẽ bà đã lôi ra chỉ tắm gội một thể rồi.
Tinh nằm bẹp dí trên giường, nghĩ tới buổi tối hai đứa nhóc nếu như quấy đêm, cậu sẽ còn mệt tới cỡ nào chứ?
Nghĩ tới đây, tự dưng thanh niên thấy nhớ Hùng Âm quá chời.
“Là tôi không trân trọng anh, Hùng Âm…” Tinh rên rỉ khổ sở không thôi.
Mẹ Tinh đi ngang, nghe thấy chỉ cảm thán một câu tình cảm thật tốt, chưa gì đã nhớ nhau rồi.
Hai đứa nhóc cũng rất nể mặt ba nhỏ của hai đứa, tối đó ngủ rất ngon lành, đánh một lèo đến sáng.
Mà bên kia bán cầu, Hùng Âm cũng đã tới địa điểm bản thân cần tới. Trước mắt trải dài đều là đồng cỏ xavan bất tận. Thi thoảng sẽ thấy vài con thú nhỏ chạy qua.
Người hướng dẫn bọn họ là một người ngoại quốc. Thực ra thì ở đây họ mới là ngoại quốc.
*những câu sau đây đã được phiên dịch.
“Nếu mấy người muốn tham quan thì phải đi theo đoàn, di chuyển theo lộ trình lập sẵn để tránh việc đi vào lãnh thổ của thú ăn thịt hoặc thú cỡ lớn. Chưa kể việc thi thoảng sẽ bắt gặp những con thú đi săn và chúng lầm tưởng chúng ta là con mồi.”
“Cám ơn.” Một người đồng nghiệp của Hùng Âm lễ phép đáp lại.
“Thời điểm hiện tại là thời điểm tốt nhất trong năm để tham quan, mấy người du lịch các anh tôi gặp nhiều rồi. Nhưng nghe lời thì có mấy ai.”
Mọi người trong xe cười phá lên, dường như không để ý lời của người hướng dẫn cho lắm.
Hùng Âm như vô ý kiểm tra chiếc súng giắt hông quần, đôi mắt vẫn hướng về phía xa. Lần này bọn họ nhận được nhiệm vụ triệt phá đường dây buôn lậu vũ khí. Nhưng địa hình quá phức tạp để ẩn nấp, chỉ thể trước đi thám thính địa hình làm quen, lại tìm thời cơ tìm hiểu và đột nhập.
Nhìn đồng hồ đã chỉ gần tới giờ cơm tối, bọn họ đang di chuyển từ khu trung chuyển tới nơi sinh sống của người bản địa. Di chuyển gần ba tiếng mới xem như đi vào địa phận có người sinh sống.
Mấy món ăn dân dã không quen thuộc với những người châu Á bọn họ. Bù lại có thịt nướng dễ ăn, gia vị cũng rất đều.
Hùng Âm lần nữa mở sáng điện thoại. Màn hình hiện lên tấm ảnh chụp hai đứa nhóc nằm hai bên đầu của Tinh. Bức ảnh này chụp từ lúc còn ở bệnh viện, lúc đó hai đứa nhóc cũng chưa xinh xắn như bây giờ.
“Con của anh sao?” Một người bản địa chỉ vào hỏi.
“Phải, con trai, con gái tôi. Sinh đôi.” Hùng Âm cũng không ngần ngại giới thiệu.
“Còn kia là con lớn sao?” Nhìn có vẻ trẻ.
“Là vợ tôi.” Vẻ thân thiện của Hùng Âm có hơi sượng lại. Anh đúng là đã qua đầu ba, nhưng bề ngoài cũng đâu đến nỗi làm cha của Tinh chữ?
“Ôi, thật xin lỗi. Vợ anh giống con trai thật đấy.”
“Em ấy là nam.”
Lần này cuộc trò chuyện càng ngượng ngùng hơn.
Nhìn người bắt chuyện rời đi, Hùng Âm xem màn hình điện thoại, không kìm được mà bấm gọi. Đầu dây không bắt máy ngay, đổ ba bốn hồi chuông mới nhấc lên.
Tinh trán đầy mồ hôi nhìn Hùng Âm, rất hào hứng kêu lên. “Hùng Âm, hai đứa nhóc nói rồi. Nói rồi. Thi vừa gọi tôi đó. Con gái, gọi là đi. Gọi cho cha nghe. Gọi, ba ba.”
Phong ở bên cạnh thấy mình bị lơ, liền lớn tiếng kêu lên. “A ba.”
“A, ba đây!” Tinh vui sướng nhảy cẫng lên. “Mẹ, Phong với Thi biết nói rồi!!!”
Hùng Âm nghe tiếng hét, càng buồn cười mà nhìn thanh niên vui vẻ đi khoe với mẹ mình, sau đó chạy trở lại, kêu hai đứa nhóc gọi lại lần nữa. Hai đứa nhóc cũng rất chiều chuộng ba nhỏ, kêu lên mấy hồi nữa mới thôi.
“Quả nhiên không uổng công mang nặng đẻ đau, gọi ba đầu tiên là đúng rồi. Ha ha ha…”
Đồng nghiệp ngồi cạnh Hùng Âm cũng nghe thấy tiếng mấy đứa nhỏ bi bô, còn vui vẻ chúc mừng mấy câu. Buổi ăn tối kết thúc, một đám đàn ông cao lớn chen chúc chung trong một ngôi nhà lá xập xệ. Cũng may là còn có giường, bằng không bọn họ phải nằm dưới đất ngủ chung với dế.
“Trời hôm nay hơi nóng nhỉ.” Có người giũ chăn, hích Hùng Âm một cái.
“Nửa đêm ai đi vệ sinh rủ tao đi với.” Người khác kêu lên câu khẩu hiệu của bọn họ.
Mọi người trong phòng lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Hùng Âm ra vẻ nóng nực. “Tôi chưa buồn ngủ, mọi người nghỉ trước đi. Bên ngoài đang gió, ra ngoài hóng mát tí cũng được.”
“Ok.” Đội trưởng gật đầu đồng ý. “Đứa nào hay đi vệ sinh đêm thì ra nằm cạnh cửa, đừng đến nửa đêm lục tục chạy từ giữa phòng chạy ra, làm phiền tao.”
Hùng Âm mở cửa, điện thoại trong tay đã bật chế độ ghi hình ẩn, từng bước di chuyển quanh khu nhà ở. Điệu bộ thủng thỉnh nhàn nhã của anh hoàn toàn giống một người đang đi hóng mát.
Ngoặt bước đi ra khỏi khu vực sinh hoạt của khách du lịch, Hùng Âm hai tay đút túi quần, muốn tiến thêm một bước.
“Anh làm gì ở đây?” Một người phụ nữ trung niên bản địa hô lên.
Hùng Âm quay đầu nhìn người phụ nữ, mở miệng đáp lại bằng ngôn ngữ bản địa. “Trong phòng nóng quá, tôi đi dạo. Không được sao?”
“Anh không nghe lời hướng dẫn viên sao? Không được đi ra khỏi khu vực sinh hoạt của du khách.”
“Tại sao tôi phải nghe lời anh ta?” Hùng Âm nhướn mày. “Tôi chi tiền để đi du lịch, sao lại không được đi nơi mình muốn chứ?”
Có lẽ lời này khiến người phụ nữ cảm thấy bối rối. Nhưng bà vẫn kiên quyết. “Anh trở về chỗ du khách đi. Gần đây có thú dữ, bị tha đi chúng tôi không cứu được.”
Hùng Âm hừ một tiếng, nhưng cũng không làm khó người phụ nữ nữa, quay người tiến đến chỗ bà ta, hung hăng đá hòn đá dưới đất như thị uy rồi về thẳng chỗ nhà dành cho du khách.
*******************
Nội tâm Hùng Âm: Đó không phải là tui… Tui là con ngoan trò giỏi, là một bé ngoan lễ phép. Do nhiệm vụ thôi!!!
Tác giả: Nó lộ bản chất đấy, con trai, con phải cẩn thận.