Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng

Chương 45




Dạo gần đây Tinh hay ngẩn người rồi ngồi cười một mình.

Lúc thay tã cho con cũng sẽ đột nhiên ngẩn người cười.
Hùng Âm đầy hoang mang còn hỏi cậu có chuyện gì vui sao thì Tinh không đáp, thậm chí còn có chút rối rắm.
Hôm nay Hùng Âm không cần đến trường sớm, nên cũng tập thể lực lâu hơn mọi khi.

Bảo mẫu đã tới chăm lo cho hai đứa nhóc, Tinh thì còn ngủ.
Anh thu dọn gọn gàng phòng sách, sau đó lau mồ hôi ra khỏi cửa.

Người đàn ông đang độ gần bốn mươi, cơ bắp trên cơ thể cùng mồ hôi khiến cho người ta cảm nhận rõ ràng mùi vị giống đực.
Đồng hồ quả lắc trong phòng khách vang lên mấy tiếng tích tắc, nhìn thì cũng hơn tám giờ rồi.

Đánh thức Tinh dậy để chuẩn bị học, lại tắm rửa thay đồ, tạm biệt hai con rồi xách đồ lên chuẩn bị đi làm.
“A, xin chào anh.”
Có tiếng con gái chào nhỏ nhẹ.

Hùng Âm đang đi cũng khựng lại nhìn ra cửa.

Cô gia sư đã tới, nhìn thấy Hùng Âm mặc đồ quân phục xanh lá, thân mình mạnh mẽ khiến phụ nữ ai nấy đều mê mẩn, không kìm được đỏ hai má.
“Chào cô.

Tinh đang xuống, cô ngồi đợi lát nhé.

Tôi chuẩn bị đi làm rồi.

Dì Lưu ơi, xuống tôi bảo.”

Bảo mẫu ôm hai đứa bé nghe thấy tiếng gọi thì đi xuống.

Hùng Âm xoa đầu hai con, lại nói với dì Lưu.
“Tinh đang chuẩn bị xuống, khi em ấy xuống, phiền dì nhắc nhở phải ăn hết bữa sáng trong bếp.

Còn có Phong tối qua bị tiêu chảy, phiền dì chú ý giúp tôi nhé.”
Người phụ nữ thật thà gật đầu.

“Được, tôi nhớ rồi.”
“Tạm biệt cô, tôi đi.” Hùng Âm cầm cặp, lần nữa chào cô gái rồi mới đi ra khỏi cửa nhà.
Đúng như lời anh nói, một lát sau Tinh đi xuống, thấy gia sư đã tới thì rất háo hức, còn nói có thể đi học luôn.

Nhưng mà dì Lưu đem lời của Hùng Âm nói ra, cậu chỉ đành ngồi ăn hết phần đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn.
Buổi học vẫn như những thứ khác, có chăng thì có một mục thú vị khác, luyện chữ.
Tinh hai mấy năm sống trên đời, còn tay con gái thì sờ rồi, nhưng mà là được người ta nắm tay dạy từng nét thì chưa từng đâu.
“Đừng run tay, cứ bình tĩnh đưa một vòng là được.”
Cô gái cũng ngượng ngùng, dù sao nắm tay trẻ em cũng đâu giống nắm tay người thành niên đâu.

Nhưng mà với cương vị của mình, cô vẫn muốn hoàn thiện xong sớm phần việc.
Đợi tới giờ nghỉ trước khi sang môn mới, cô nhìn Tinh đang miệt mài ngồi chép cho hết bài thơ vào trong vở, lại không kìm được mà hỏi.

“Anh trai anh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tinh ngẩng đầu, có chút mông lung.

Cậu đâu có anh trai nào đâu? Rồi chợt nhớ tới lời nói dối của mình lúc trước, Tinh chỉ đành chấp nhận.
“Gần bốn mươi gì đó, tôi không nhớ rõ lắm.”.

Ngôn Tình Trọng Sinh
Tinh nói mình là em trai thất lạc, không nhớ rõ cũng là không có gì lạ.
Cô gái lại nhớ tới sự yêu thương Hùng Âm dành cho hai đứa con.

“Anh trai anh có vẻ rất yêu thương con cái nhỉ.” Nói xong còn không quên nhìn Tinh, bày ra vẻ hâm mộ.
“Tất nhiên rồi.

Đó là con của anh ta mà.”
“Tôi chưa từng thấy vợ của anh trai anh.

Cô ấy đi làm sớm sao?”
“Không có.” Tinh lắc đầu, buột miệng nói ra.

Cũng nhận ra mình nói hớ, nhưng mà rất nhanh đã dùng lời nói dối che đậy.

“A… Hai người họ ly hôn rồi.

Anh tôi đang ở một mình độc thân.” Xin lỗi Hùng Âm.
Dường như lý do này khiến cô ấy rất ngạc nhiên, gia sư lại càng hỏi tới.


“Ly hôn sao? Sao lại ly hôn thế?”
Lần này Tinh bí rồi.

Cậu nên nói như nào thì được đây? Sẽ không bị vạch trần chứ?
“A, xin lỗi nhiều.

Chuyện nhà cậu lại hỏi như thế.” Nhận thấy sư do dự của Tinh, cô gái cũng giật mình ý thức mình vừa quá phận.

“Thật sự xin lỗi nhiều.”
Có thể không cần trả lời, như thế không phải quá tốt sao.

Tinh liền theo đó cầm lấy cái cớ, cho qua việc này.

Lại không để ý thấy, cô gái đối diện lại lâm vào trầm ngâm suy nghĩ.
************************
Hùng Âm trở về nhà sau một ngày trên trường, quân phục trên người đã thay bằng đồ rằn ri huấn luyện.

Buổi chiều anh có làm mẫu cho học sinh, nên đã cố ý mang theo đồ thay.
Tinh vẫn ngồi dưới sàn cùng hai con, chơi xúc xắc và bóng.

Viên xúc xắc bé bằng ngón tay cái, hai đứa nhóc được dạy không thể cho vào mồm, ngoan ngoãn vừa bò vừa hất viên xúc xắc tới lui.
Thấy cha về, Phong liền a a mà bò lại, ôm lấy gấu quần anh chào mừng.

Hùng Âm ngại trên quần áo có bụi, chỉ có thể kêu Tinh bế con ra.
“Tinh, bế con ra giúp tôi với.

Người tôi bẩn lắm.”
Tinh cũng thoát tầm nhìn khỏi màn hình điện thoại, trên miệng vẫn còn nụ cười tươi tắn.

“A? Kệ đi, cùng lắm thì cho hai đứa đi tắm.”
“Không được, nhỡ đồ bẩn sẽ ốm mất.” Anh vẫn kiên trì ý định của bản thân, cúi người xuống muốn trốn thoát khỏi tay con trai.

Cuối cùng không những không tách ra khỏi được Phong, còn bị Thi leo lên người lơ lửng.

Tinh nhìn ba cha con chơi đùa, cũng di chuyển lại, đem Phong để lên lưng Hùng Âm cho hai đứa nhóc chơi đùa một chút.
Hùng Âm bất lực không bắt được hai đứa nhóc xuống, lại không thể đứng lên, chấp nhận số phận ngồi xuống sàn chờ hai đứa chơi chán sẽ tự tụt xuống.
“Có gì vui sao?”
Anh nhìn Tinh đang hý hoáy bấm bấm màn hình điện thoại, miệng cười ra vẻ vui lắm.

Hình avatar thì có vẻ là con gái.
“Là cô gia sư đúng không?”
Nhìn biểu hiện hoảng hốt che điện thoại của Tinh, Hùng Âm biết mình đã đoán đúng rồi.

Anh không có ý xen vào sự riêng tư của Tinh, nhưng mà nhìn cậu vui vẻ trò chuyện như thế, bản thân lại không vui được tí nào.
“Tinh…”
“Gì?” Tinh nghe thấy gọi đến mình liền cảnh giác mà đáp.

Cậu cũng cảm thấy có chút chột dạ, như con nít làm việc gì đó xấu sau lưng người lớn vậy.

Hoặc gần hơn thì cứ như thể mình đang ngoại tình.

Nhưng mà cuộc nói chuyện của cậu và cô gia sư rất trong sáng, đều là mấy cái video cùng mấy thứ hài hước trên mạng, không có anh anh em em gì cả.
“…Không có gì.” Hùng Âm lắc đầu.

Vẫn là thôi.

Có lẽ là anh nghĩ nhiều..