“Đó là lần đầu tiên của em. Nếu anh ta biết còn có thể tiếp nhận?”, Tiêu Quân đặt câu hỏi.
Thiên Kim nghẹn giọng. Rõ ràng không thể trả lời được câu hỏi đó của anh. Mọi chuyện dường như đã đi quá xa.
“Hoàng Thiên Kim, em cho tôi 2 ngày của em. Sau đó, chúng ta sẽ kết thúc. Em sẽ trở về ăn sinh nhật cùng anh ta. 2 ngày này cho em hoàn toàn thuộc về tôi có được không?”
Tiêu Quân siết chặt cô vào lòng: “Hoàng Thiên Kim, em nói gì đi?”
Cô đẩy anh ra: “Không được.”
Tiêu Quân nhìn bộ dạng khổ sở của cô, anh không đành lòng. Anh bế cô lên giường, hai tay chỉnh lại áo của cô. Sau đó, đắp chăn cho cô.
“Hôm nay mệt mỏi rồi, em nghỉ ngơi đi.”
Hoàng Thiên Kim không trả lời, nhìn thấy bóng lưng người đàn ông rời đi trong lòng có chút khó chịu.
Tiêu Quân tuy miệng có hơi độc nhưng có lúc dịu dàng và ga lăng. Trong phút chốc, suy nghĩ của cô bị dao động.
“Sếp?”
Tiêu Quân vừa bước đến cửa, nghe cô gọi liền quay lại.
“Chúng ta thử yêu nhau 2 ngày đi. Sau đó, chúng ta xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có được không?”
“Hoàng Thiên Kim, em nghĩ kỹ rồi đúng không?”
Đúng rồi, chỉ 2 ngày thôi sau đó cô sẽ ngừng dao động trước anh. Không liên quan đến anh nữa. Cô sẽ trở về làm vợ của Lâm Thắng. Lấy anh theo đúng kế hoạch. Nếu bây giờ cô kìm nén tình cảm dành cho anh. Đợi đến một ngày nào đó bùng nổ, cô sợ sẽ không thể quay đầu.
“Ừ.”
Tiêu Quân đứng đó, khoé miệng chợt nở nụ cười, một tay đặt vào túi quần.
“Em nghỉ ngơi đi. Ngày mai gặp!”
…
Hoàng Thiên Kim nghe có tiếng bước chân, rồi tiếng di chuyển đồ đạc, một lát sau mọi thứ chìm vào im lặng. Trong cơn mơ ngủ, cô nghĩ rằng khách sạn này cách âm không tốt. Vậy cho nên lại đè một cái gói che lỗ tai lại.
Chuông báo thức reo, Hoàng Thiên Kim vươn tay định tắt điện thoại thì nắm phải một bàn tay.
Cô giật mình bật dậy.
“Sao em không ngủ thêm?”
“Sếp? Sao sếp lại ở đây?”
“Tôi sợ em còn ám ảnh chuyện tối qua ngủ không nên. Nên vào đây canh cho em!”
Hoàng Thiên Kim gãy đầu: “Chẳng phải tối qua sếp đã ra khỏi phòng rồi sao? Sếp vào đây bằng cách nào?”
Tiêu Quân giơ tấm thẻ đen trong túi ra: “Khách sạn có thể dự phòng.”
"Vậy tiếng động là do anh?"
"Ừ."
Hoàng Thiên Kim vén chăn. Chân vừa chạm đất Tiêu Quân đã mang đôi dép đến. Một chân anh hơi khuỵu mang dép vào cho cô.
“Nền gạch hơi ẩm, đừng để bị cảm lạnh. Còn nữa, quần áo của em, tôi đã cho người chuẩn bị sẵn. Còn nữa,...”
“Còn nữa cái gì?”
“Đồ lót đúng kích cỡ của em.”
Thiên Kim gật đầu chạy một mạch vào phòng tắm. Trước mắt cô, phòng tắm rộng 40m2 không những được trải đầy hoa hồng, mở tủ quần áo ra thật đúng như Tiêu Quân nói. Những chiếc váy đã được giặt là cẩn thận. Còn có một ngăn nhỏ kéo ra bên trong là đồ lót nhiều màu, nhiều kiểu được giặt và xếp lại ngay ngắn.
Quả thật Tiêu Quân rất chu đáo.
Hoàng Thiên Kim chọn một chiếc váy hoa hai dây, chuẩn bị xong bước ra ngoài.
“Hoàng Thiên Kim, trông em thật đẹp!”
Anh đưa điện thoại đến tay cô:
“Mau tắt máy đi! Tôi muốn ngày hôm nay em chỉ dành cho tôi.”
Cô nhận lấy do dự một lúc cuối cùng ấn tắt.
“Được.”
Tiêu Quân đưa tay ra: “Chúng ta đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Dự báo thời tiết nói hôm nay nắng đẹp. Chúng ta đi biển.”
“Hôm nay không cần đến công ty đối tác?”
“Không cần.”
“Vì em sao?”
“Đối với đối tác như vậy thà không làm còn hơn.”
Tiêu Quân đưa tay ra nắm lấy tay Hoàng Thiên Kim. Bàn tay anh rất ấm làm cô chỉ muốn nắm lâu một chút.
Trái tim cô đập rộn lên, cảm giác này đã rất lâu không tìm được ở Lâm Thắng.
Tiêu Quân lái xe chở cô đến bến du thuyền. Thiên Kim xuống xe, cô cảm nhận được vị biển mặn mà, gió thổi nhè nhẹ tung bay làn tóc cô. Cô ngẩng mặt lên, ánh nắng của ngày mới làm làn da cô ửng hồng.
Tiêu Quân đứng ở phía sau tay vòng qua eo ôm lấy nữ nhân trước mặt. Môi mỏng kề sát vào vành tai cô nói nhỏ:
“Em thích không?”
“Tàm tạm!”
“Chỉ tàm tạm thôi sao? Em đừng hối hận.”
Vừa dứt lời, Tiêu Quân bế bỏng Thiên Kim lên du thuyền.
Ở đây, đầu bếp 5 sao đã đợi sẵn.
“Xin chào Tiêu tổng.”
Tiêu Quân gật đầu khẩy nhẹ tay, đầu bếp rất nhanh đã chuẩn bị thức ăn.
Ăn xong Tiêu Quân sải bước đến mũi thuyền. Tiêu Quân với thân hình cao lớn, vai rộng hông hẹp, gương mặt lại tinh xảo đến mức không có một khuyết điểm. Còn là giám đốc của công ty lớn. Người như anh sao lại để mắt đến cô thư ký bé nhỏ như Thiên Kim chứ. Thiên Kim thật sự không hiểu. Cô bước về phía anh, đứng bên cạnh. Giọng nói rất êm:
“Tại sao lại là em?”
Môi mỏng Tiêu Quân tiến đến bên tai cô, anh thổi nhẹ một cái rồi nói: “Không nói cho em biết.”
Anh lấy tay vuốt ve gương mặt của Thiên Kim.
“Mới đứng có một chút em đã đổ mồ hôi? Tôi giúp em tắm rửa một chút.”
"Đâu có?"
Nói liền làm. Anh kéo cô đến mạn thuyền ôm cô nhảy xuống.
“Á… Anh làm gì đó?”
“Ặc.”
Không kịp chuẩn bị, nước biển tràn vào khiến cô ho sặc.
Tiêu Quân nhanh chóng giữ chặt lấy eo cô.
“Anh?”
Nước có hơi lạnh làm cô run rẩy, hai tay ôm lấy cổ anh. Hai người dính lấy nhau không thể tách rời.
Khoảng cách rất gần đến mức khiến Hoàng Thiên Kim không dám thở.
Dù chỉ mới gặp nhưng anh với cô có cảm giác rất quen thuộc, muốn đối phương hòa vào mình.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, khóe miệng bất giác mỉm cười thỏa mãn. Cô hướng tới, nhẹ hôn lên khuôn mặt anh.
Cả hai cùng nở nụ cười hiểu ý. Mong cho thời gian có thể dùng lại để họ mãi mãi đắm chìm không thoát ra.
…
Bên này, Lâm Thắng gọi điện thoại cho Thiên Kim không được. Anh khẽ nâng gọng kính, ánh mắt không rời khỏi màn hình.
Đông Đông bên cạnh lên tiếng:
“Cậu sao vậy? Gọi không được cho người yêu à?”
“Cô ấy bảo đang đi công tác. Chắc là quên sạc pin.”
“Đi với ai thế?”
“Sếp.”
“Là nam?”
Lâm Thắng gật đầu.
“Thế cậu không ghen à?”
“Chúng tôi sắp kết hôn còn gì?”
“Thú thật chị Kim vừa đẹp vừa tài giỏi. Nếu là sếp nam, anh nên cẩn thận.”
Lâm Thắng lại nâng gọng kính. Anh luôn tin tưởng Thiên Kim. Bọn họ quen nhau lâu như vậy. Cô ấy còn là vợ sắp cưới của anh. Nhất định sẽ không phản bội anh.
Đông Đông vỗ vai Lâm Thắng:
“Hai người đã có gì chưa?”
“Chúng tôi để dành cho đêm tân hôn.”
Đông Đông cười khẩy: “Trời ạ. Anh không hốt trước thằng khác nó hốt. Đến lúc đó có mà hối hận.”
Lâm Thắng đã từng nghĩ qua nhưng anh tôn trọng Thiên Kim. Anh tin cô ấy cũng sẽ tôn trọng anh.
“Không có đâu. Đừng nói nữa. Bản vẽ này cần chỉnh sửa một chút. Cậu nghĩ xem nên làm thế nào?”
“Đại ca không lo kiếm vợ còn ở đó mà vẽ vời.”
“Tôi phải kiếm thật nhiều tiền để sau này cô ấy có cuộc sống tốt hơn.”
“Trời ạ. Anh tính là thê nô sao?”
“Thê nô là sao?”
“Đúng là ngoài công việc và bạn gái thì anh chẳng quan tâm cái gì nữa. Lạc hậu chết mất. Thôi thôi vẽ đi. Không nói nữa!”