Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 249



"Tiểu thiếu gia, ta cầu xin ngài thương tình bỏ qua cho ta, ta thật sự biết sai rồi! Sau này ta sẽ không tái phạm nữa! Tiểu thiếu gia, người làm ơn nói giúp nô tài đi, mất công việc này cả nhà nô tài sẽ chết mất!"

"Chuyện này..." Nam Thiên Sang nhìn gã gào khóc thảm thiết như vậy có chút thương cảm, sự uất ức trong lòng cũng giảm đi rất nhiều. "Nhất thúc, hắn đáng thương như vậy, hay là tha cho hắn đi?"

Nhất Tông ngoài ý muốn nhìn tiểu tử xong lại thở dài một hơi. Dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử mười tuổi chưa trải sự đời bao nhiêu, tâm chắc chắn vẫn vô cùng thiện lương dễ yếu lòng.

"Nếu Tiểu Sang đã cầu tình thay ngươi vậy ta sẽ tha cho ngươi một lần, bất quá Hội đấu giá có quy định của Hội đấu giá, đặc biệt là quy định giành cho những kẻ tham lam! Chức chưởng sự này ngươi không xứng đáng nắm giữ nữa, từ nay về sau việc chạy vặt liền giao cho ngươi, sau khi nhận đủ hai mươi roi phạt liền vào vị trí mà làm việc."

Sắc mặt Thông Viện tái mét không còn giọt máu, nhưng vẫn giữ được công việc trong cửa tiệm liền cắn răng dập đầu đa tạ, sau đó lê lết thân thể bẩn thỉu theo sau hai bảo tiêu cửa tiệm nhận phạt.

"Lúc nãy hắn đã thấy đệ đưa đan dược, hai huynh cho người trong coi hắn một chút, tránh việc bại lộ một số chuyện quan trọng." Hàn Băng híp mắt nhìn bóng dáng rời đi của gã mập thấp giọng nhắc nhở.

"Tiểu Phong đừng lo lắng, ta sẽ cho người giám sát hắn, nếu có động thái phản bội liền bắt lại nghiêm phạt." Nhất Tông hiểu ý gật đầu.

"Để đệ chê cười rồi, là do bọn ta quản người dưới không nghiêm." Quốc Lôi gãi đầu ha ha nói. "Lâu rồi không gặp, chúng ta vào phòng riêng ngồi vừa uống rượu vừa nói chuyện đi thôi!"

Bốn người đi đến phía sau hậu viện vào chính phòng ngồi xuống, mấy tiểu nhị sau khi biết thân phận của hai người thì vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn ứng đối rất tự nhiên, mang trà cùng điểm tâm lên bàn rồi nhanh nhẹn lui xuống.



"Cũng đã lâu rồi đệ và chúng ta không gặp nhau. Đệ không biết đâu, từ khi đệ rời đi cái tên tiểu tử Kha Vũ hôm nào cũng nhắc đến đệ, gần như câu cửa miệng toàn là Tiểu Phong thích cái này Tiểu Phong thích cái kia, cứ luyên thuyên không ngớt khiến bọn ta đau đầu không thôi." Quốc Lôi rót trà ra ly nhỏ cười nói.

"Ở Thiên Linh quốc đệ đã gặp mọi người rồi, còn có Triệu ca, Mạc ca cùng Tư ca nữa." Hàn Băng không khách khí nhận lấy ly trà được đưa đến.

"Vậy sao? Bọn họ thay mặt Hội đấu giá đi tham dự lễ mừng thọ Thái hậu chắc cũng đang trên đường về Dực Hoàng quốc rồi. Thế nhưng nếu vậy đệ tới nơi này nhanh như vậy là có chuyện gấp gì sao?" Nhất Tông nghi hoặc.

Nếu đi đường bộ hoặc đường mã thì ít nhất cũng cần hơn hai tháng đi đường, vậy mà yến hội mừng thọ kết thúc không bao lâu Hàn Băng đã ở nơi này có thể đoán được, nàng chỉ có thể dùng phi hành linh thú di chuyển, nhưng khi dùng đến thú phi hành thì chắc chắn phải có chuyện gấp!

"Không có chuyện gì gấp." Hàn Băng lắc đầu. "Chủ yếu là đột nhiên muốn thăm mộ mẫu thân một chuyến nên về thôi."

"Tiểu Phong đệ là người Ngạo Hùng quốc sao?" Quốc Lôi bất ngờ.

"Đúng vậy, đệ chưa từng nói với mọi người sao?" Hàn Băng hơi mỉm cười nhìn hai người.

"Tất nhiên, đệ chưa bao giờ nói về quê quán của đệ cả, toàn tự nói bản thân là một lãng khách lang thang khiến bọn ta nghĩ đệ không thích nhắc đến cố hương." Quốc Lôi ha ha làm biểu cảm lạnh nhạt từ chối người đến gần.

"Ha ha."

"Vậy nhà đệ ở nơi nào? Nhìn đệ anh minh lỗi lạc như vậy, hẳn là con trai của một viên quan nào đó đúng không?"

"Chuyện này, quả thật đệ là con của một viên quan trong triều..." Hàn Băng có chút do dự nhìn hai người một hồi. "...nhưng đệ là con gái, không phải con trai."

"Phụt... Khụ khụ khụ!" Quốc Lôi không kịp phản ứng phun thẳng nước trà vừa nhấp vào thẳng mặt Nhất Tông bên cạnh.

"Cái gì? Con gái? Đệ? Nữ tử?"



"..." Nhất Tông run run nắm tay cứng ngắc lau nước trên mặt, kiềm chế không đem Quốc Lôi treo lên đập thành nhân bánh.

Không nghĩ đến đối phương sẽ phản ứng thái quá như vậy, Hàn Băng có chút ngoài ý muốn khẽ gật đầu. "Phải, đệ là nữ. Ra ngoài giang hồ không thể không đề phòng, việc giả nam là điều bất đắc dĩ."

"Nhất Tông, sao ta thấy ngươi chẳng bất ngờ gì hết vậy?" Quốc Lôi nhìn bằng hữu thân thiết của mình không bộc lộ cảm xúc gì ra ngoài có chút không cam lòng.

"Ta đã sớm biết từ lâu rồi, tại sao phải bất ngờ chứ?" Nhất Tông nhíu mày, cảm giác nước trà dính trên người có hơi khó chịu.

"Tại sao chứ? Ta không tin."

"Đầu tiên Tiểu Phong không có yết hầu giống như chúng ta. Thứ hai, ta có học một chút về y thuật, đối chiếu khung xương một chút liền phát hiện thôi." Nhất Tông liếc nhìn hắn, trong ánh mắt chứa vẻ khinh thường.

"Ha ha, đúng vậy." Hàn Băng tán thành gật đầu. "Đệ chỉ thay đổi một vài điều kiện bên ngoài như kiểu tóc, y phục cùng dung mạo để tránh chút bất tiện thôi, ai quan sát kỹ chắc chắn sẽ nhận ra."

Ví dụ như Tư Đồ Vũ Thiên ấy, đánh nhau với nàng một lần liền phát hiện ra thân phận nữ tử của nàng, bởi vì lần đó hắn trực tiếp bóp cổ nàng nên mới nhận ra điều khác biệt, nếu như hắn dùng kiếm đâm nàng một nhát, có lẽ ngay cả cơ hội ngồi đây nói chuyện cũng chỉ là mơ tưởng. (== may nhỉ?)

"Vậy... vậy đệ... không, muội là nữ nhi của viên quan nào?" Quốc Lôi nhíu mày tò mò.

"Không sao đâu, cứ gọi đệ là đệ cũng được." Hàn Băng châm thêm nước là ly trà của hắn. "Có lẽ mọi người cũng biết cái tên đó đấy, đệ chính là đại nữ nhi của Tể tướng đương triều, kẻ được đồn thổi là sao chổi mang mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh."

Sau khi nghe xong lời này của Hàn Băng, đến ngay cả Nhất Tông luôn điềm tĩnh cũng bày ra một bộ dáng không dám tin, bất quá so với Quốc Lôi ngồi bên cạnh y, thì biểu cảm này đã bình thường rất nhiều.

"Không thể nào!"

"Thân phận này là bí mật, hai vị đại ca đừng nói ra ngoài đấy. Dù sao đệ cũng đã chết vào ba năm trước rồi." Hàn Băng mỉm cười cầm một khối điểm tâm lên nhẹ nhàng cắn.



"...."

Nam Thiên Sang cũng là lần đầu tiên biết về thân phận của nàng, khi nghe thấy Hàn Băng nói đã chết vào ba năm trước liền không hiểu cất tiếng hỏi. "Tại sao ca ca lại nói bản thân đã chết rồi? Chẳng phải ca ca vẫn đang sống đây sao?"

"Ba năm trước Tể tướng phủ bị cháy rụi, ngay cả tiểu viện nhỏ của ta cũng không tránh thoát, ta chính là từ trong đám cháy đó thoát ra, bắt đầu du ngoạn giang hồ. Những người trong Tể tướng phủ cứ ngỡ là ta đã bị thiêu chết từ lâu. Vậy nên có thể nói, trong mắt người khác, ta đã chết rồi." Hàn Băng xoa xoa đầu tiểu tử.

Nam Thiên Sang câu hiểu câu không gật đầu, yên lặng ngồi ăn điểm tâm ngọt mà Nhất Tông đưa cho lúc mới gặp mặt.

"Được rồi, bọn ta sẽ chú ý lời nói ngôn từ, đệ... muội đừng lo lắng." Quốc Lôi thu hồi biểu cảm kinh ngạc của mình, ho khan hai tiếng.

"Được rồi, hôm nay đệ đến đây là có chuyện muốn nhờ hai vị đại ca trợ giúp."

"Đệ cứ nói, nếu giúp được ta chắc chắn sẽ không từ chối." Nhất Tông nghiêm túc nhìn nàng.

"Cũng không phải điều gì rất quan trọng đâu." Hàn Băng mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu.

Bão đây bão đây ~ Bão muốn bay cả nóc nhà rồi, các bợn đừng giục bão nữa nhá kkkkk.1
— QUẢNG CÁO —