Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 266



“Thần y, ngươi có thể cứu chữa được không? Tiểu thần y nói sư phụ hắn rất tài giỏi, ngươi cứu nàng ấy đi! Chỉ cần ngươi cứu nàng ấy, ta nguyện làm người hầu cho ngươi, lên núi đao xuống biển lửa chỉ cần ngươi nói ta cũng sẽ nghe theo!”

Khôi Tinh Ôn không ngờ Trần Ngọc Thi sẽ liều mình như vậy liền có chút ngây ngốc, ngay sau đó lập tức kéo tay áo nàng ấy lại, nhíu mày. “Đừng nói bậy!”

“Ôn Nhi, ta không…”

“Được rồi.” Hàn Băng lạnh nhạt cắt ngang lời của hai người. “Trần tiểu thư không cần phải lấy thân trả nợ. Về phần Ôn tiểu thư, ta có thể cứu chữa được, nhưng những dược liệu cần thiết các ngươi phải đi tìm về đây!”

“Được! Ngươi cần dược liệu gì, ta sẽ ngay lập tức đi lấy đến.” Trần Ngọc Thi không chút do dự đồng ý.

“Ở sâu dưới lòng đại dương có một loại cá tên là Thủy Linh Ngư. Bên trong Thủy Linh Ngư hơn mười năm tuổi có thụ kết một viên ngọc trai màu lam. Đem viên ngọc trai đó về đây, ta liền cứu Ôn tiểu thư. Hãy nhớ lấy, viên ngọc đó chỉ có thể lấy màu lam, lấy sai thì Ôn tiểu thư sẽ chậm trễ không thể chữa trị.” Hàn Băng lạnh nhạt nhìn ba người.

“Ta đã biết! Vậy Ôn Nhi nàng ấy những ngày này…” Trần Ngọc Thi nghiêm túc gật đầu sau đó dò hỏi.

“Ôn tiểu thư cứ ở lại đây…” Hàn Băng đang nói bỗng dừng lại, quay sang nhìn Tư Đồ Vũ Thiên một cái. “… để nàng ấy ở lại có được không?”

Tư Đồ Vũ Thiên xoa đầu nàng một cái sau đó yêu chiều đáp. “Tất cả của ta đều là của nương tử, nàng quyết định sao liền là như thế.”

“Nếu vậy thì Ôn tiểu thư cứ ở lại đây đi.” Hàn Băng chớp mắt hai cái, cũng lười sửa lại cách gọi ‘nương tử’ của hắn.



Trần Ngọc Thi nhướn mày tỏ vẻ hiểu rõ nhìn hai người, sau đó quay người rời đi muốn nhanh chóng tìm Thủy Linh Ngư gì đó.

Hàn Băng gọi nàng ấy lại, gợi ý vị trí có xuất hiện và điều kiện bắt lấy Thủy Linh Ngư, sau đó hữu nghị nhắc nhở những nguy hiểm xung quanh nơi đó.

“Đa tạ thần y.” Trần Ngọc Thi ôm quyền với nàng, sau đó nhìn Khôi Tinh Ôn một cái thật sâu. “Ta sẽ quay về, sau đó chờ ngươi kính trà, gọi ta một tiếng đại cô.”

Trần Ngọc Thi nhanh chân rời đi, Khôi phu nhân vẫn ngồi lại cùng con gái, Tố Phụng nhanh chóng đi sắp xếp phòng ở cho Khôi Tinh Ôn.

Nam Thiên Sang vừa về liền muốn bám sát theo Hàn Băng, lại bị mỗ phúc hắc ra lệnh Vu Cầm bắt đi luyện tập võ công, mặc dù tiểu tử có chút ấm ức nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời làm theo.

Hàn Băng nhìn thấy vẻ tủi thân của cậu nhóc liền kéo môi cười, đang muốn kêu người trở lại liền bị Tư Đồ Vũ Thiên đánh gãy.

“Băng Nhi không được mềm lòng với tiểu tử đó, bằng không tương lai nàng rời đi, tên nhóc đó sẽ không thể tự bảo vệ bản thân mình.”

“Được rồi, ta biết rồi.”

Ngay buổi chiều hôm đó, nha hoàn thân cận đã mang theo một ít tư trang cá nhân của Khôi Tinh Ôn đến biệt viện cho chủ nhân, Khôi phu nhân lo lắng cho nữ nhi đến mấy, cuối cùng vẫn phải trở về gia phủ.

Tố Phụng giới thiệu sơ qua một số nơi cho nha hoàn Kim Túc của Khôi Tinh Ôn, sau đó hoàn toàn mặc kệ hai chủ tớ muốn làm gì thì làm. Hàn Băng cứ cách ba canh giờ liền châm cứu cho bệnh mỹ nhân một lần, liên tục duy trì đều đặn trong bốn ngày tiếp theo.

Một tuần sau…

Trần Ngọc Thi mang theo một viên lam ngọc, cả người phong trần mệt mỏi trở lại, đi cùng nàng còn có một công tử tuấn lãng oai vệ, sau một hồi thăm hỏi bệnh tình của Khôi Tinh Ôn mới đưa đồ cho Hàn Băng.

“Tại hạ là Trần Quảng Thần, đa tạ thần y những ngày này đã chăm sóc Ôn Ôn, chuyện chữa trị tiếp theo vẫn phải làm phiền đến thần y rồi.” Trần Quảng Thần hai tay ôm quyền, cả người toát lên khí chất hiên ngang, mặc dù khuôn mặt nhuốm đầy vẻ mệt mỏi uể oải vì lặn lội đường xa nhưng đôi mắt vẫn tinh tường cơ trí.

Những dược liệu khác dùng để phối thuốc đã được Khôi phu nhân cho người mang đến từ ngày hôm qua, dưới sự chỉ dẫn của Hàn Băng, Nam Thiên Sang đã đen chúng mài mịn và chuẩn bị sẵn sàng cho việc điều chế.

Hàn Băng nhận lấy viên lam ngọc xem xét kỹ một hồi gật đầu, ở ngay trước mắt bọn họ nhẹ nhàng miết tay bóp vụn vào một bát gốm trắng. “Mọi người vất vả rồi.”

“Không vất vả, tất cả đều là chuyện nên làm.” Trần Ngọc Thi nhìn hành động của nàng khẽ giật mình, viên ngọc lam cứng như sắt đó vậy mà dễ dàng nát thành vụn phấn trong tay nữ tử, vậy chỉ có thể chứng minh một điều, vị thần ý này nội lực rất thâm sâu khó đoán.



Hàn Băng gật đầu rời đi, sau đó trở về phòng ngủ chính liền bắt tay vào chế tạo đan dược, Nam Thiên Sang ngoan ngoãn đứng bên cạnh học hỏi, Tư Đồ Vũ Thiên nằm nghiêng trên ghế thái sư nhìn từng động tác của nàng, trong lòng càng thêm tự hào cùng vui vẻ.

Một lần luyện này mất hơn hai canh giờ, đến lúc Hàn Băng thu đan lại đã gần rạng sáng, ngay lúc này bên ngoài sân viện bỗng xuất hiện một hàng người áo choàng đen, không tiếng động đột nhập vào trong biệt viện.

Nhóm áo đen có hơn mười người, sau khi giao lưu với nhau bằng ánh mắt cùng cử chỉ tay liền phóng nhẹ bước chân, tiến về phía hành lang căn phòng còn đốt đèn.

Một tên hắc y nhẹ nhàng đâm thủng lớp giấy trên cửa sổ nhìn vào, xác định bên trong chỉ có hai hài tử đang đứng trước bàn làm gì đó liền gật đầu với đồng bọn, xác nhận đã tìm đúng mục tiêu lần này.

Tư Đồ Vũ Thiên hạ mắt lạnh nhạt liếc nhìn về phía sau, bởi vì tầm nhìn bị giới hạn nên hắc y nhân không thể thấy hắn. Mà Hàn Băng, ngay khi những người bên ngoài đặt chân xuống sân viện đã bị nàng phát hiện, chỉ là nàng vẫn lựa chọn án binh bất động, muốn xem thử động cơ của bọn họ là gì.

“Tiểu Sang, dạo này đệ đi theo Vu Cầm đã học được những loại độc dược nào?” Hàn Băng dùng lưng che khuất tầm nhìn của người bên ngoài, một bên chậm rãi đem đan dược cho vào lọ gốm, một bên nhỏ giọng hỏi đệ tử.

“Tỷ tỷ, đệ đã học được rất nhiều loại, từ nhẹ đến nặng. Trong đó, nhẹ nhất là Tưởng Ý độc khiến người nảy sinh ảo giác đáng sợ, nặng nhất chính là Mị Hồ Bích độc có công dụng làm cho người trúng chớp mắt năm lần liền chết.” Nam Thiên Sang cũng mơ hồ phát hiện bên ngoài bất thường, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp với nàng trả lời.

“Rất tốt, học rất nhanh. Nếu vậy đã dùng lên người ai để kiểm chứng, xác thực công dụng thuốc chưa?”

“Đệ chỉ mới dùng trên người chuột lang và thỏ thôi, còn dùng trên người Mặc Hoa nữa, bất quá Mặc Hoa không có triệu chứng gì khác lạ nhưng hai loại kia đều đã chết.” Tiểu tử thật lòng khai đáp.

“Mặc Hoa vốn là độc xà chứa kịch độc, mấy loại đồ chơi đó đối với nó chẳng xứng nó để vào mắt, bất quá…” Hàn Băng muốn giơ tay xoa đầu tiểu tử lại chợt thu về. “… bất quá một chút nữa ta bắt cho đệ mấy con chuột lớn, để cho đệ lần lượt thử công dụng thuốc, có được không?”

“Vâng.” Nghe thấy lời Hàn Băng nói, tiểu tử ngay lập tức hiểu được bên ngoài là có chuyện gì xảy ra liền mỉm cười gật đầu.

“Cũng muộn rồi, để ta đưa đệ về phòng.”

Hàn Băng thu dọn đồ đạc trên bàn gọn gàng xong mới nhìn về tiểu tử, dẫn đầu tiến về phía cửa phòng. Nam Thiên Sang gật đầu đi theo sau không nói gì.

Cánh cửa mở ra, bên ngoài sân viện tối đen như mực, gió lạnh thổi qua mang theo từng hồi hơi nước mát mẻ, ánh nến trong phòng tham lam tràn ra ngoài yếu ớt soi đến nền gạch dưới đất.

Hành lang trống rỗng không một bóng người, Hàn Băng cũng chẳng thèm để tâm, bước về phía phòng nhỏ của tiểu tử, quả thật giống như nàng nói, đưa cậu nhóc về phòng.



“Được rồi, đi ngủ đi thôi.”

“Vâng, vậy tỷ tỷ ngủ ngon.” Nam Thiên Sang nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào, giống như mọi ngày mà chúc nàng một câu.

“Ừm, ngủ đi.”

Nhìn cánh cửa khép chặt lại, Hàn Băng chậm rãi xoay người bước xuống giữa sân ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang lấp sau bóng mây, lơ đãng lướt qua những vị trí phát ra hơi thở của những người áo đen, đứng tầm hai phút hít thở mới quay người muốn đi vào phòng.

“Lên!”

Chỉ trong chớp mắt, từ bốn phương tám hướng xuất hiện hơn mười bóng đen bay đến, ánh sáng sắc lạnh của kim loại lóe lên đâm về phía nàng, mỗi một phương hướng đều mang theo sát khí nồng nặc cùng mùi máu tanh nguy hiểm.
— QUẢNG CÁO —