Vì ăn mừng chiến thắng cũng như chào đón thêm một tiểu quốc sáp nhập vào khối phương Nam, thành tiểu vương quốc Đại Yên. Hoàng cung Đại Yên mở một buổi dạ yến.
Các hoàng thất, quan lại trên tam phẩm, lẫn các sứ thần, vương gia của các phụ quốc khác đều mang theo gia quyến tiến vào đại môn hoàng cung.
Mặt trời chỉ vừa lặn, trước cửa hoàng cung đã đông như rước hội.
Thâm cung, hoàng tử sở.
"Hoàng huynh, huynh không định tháo mặt nạ ra sao?"
"Mặt huynh đầy vết, diện thánh sẽ mang tội thất nghi, không thích hợp."
Tam hoàng tử nghe xong chỉ bỉu môi làm mặt quỷ. Đùa ai vậy, lời nói này nói cho kẻ khác còn tin, chứ đệ còn không biết tỏng ý.
"Nếu huynh sợ Lý tiệp dư thì an tâm, bà ta gần như cho vào lãnh cung rồi, không làm gì được huynh đâu."
"Lý tiệp dư?" Mộ Dung Thế Dương không rõ hỏi lại.
"Là Lý quý phi đó, nhưng năm năm trước không hiểu bà ta làm gì phụ hoàng sinh khí, biếm rồi lại biếm.
Hôm trước chả biết lại làm gì, giờ chỉ còn là tiệp dư thôi à. Thân phận không đủ, nên đêm nay sẽ không xuất hiện ở đại yến."
"Đệ cũng thật là nhiều chuyện."
Hắc hắc, nhị hoàng tử cười nghịch ngợm, nhưng nói thế nào y cung không tháo mặt nạ ra.
Dưới sự chuẩn bị chu đáo của Mai Lan, hiện là Mai cô cô quản sự Trúc Thanh viện của đại hoàng tử, hai vị hoàng tử đâu đó chu tất mới rời khỏi tẩm viện.
Khi cả hau vừa ra khỏi Trúc Thanh viện, đến gần đại môn Hoàng tử sở thì phải ngừng chân.
Từ xa xa, ba vị thiếu niên cũng bận sắc phục hoàng tử dẫn theo tùy tùng sang quý không kém đến gần.
Thấy đối phương, hai bên cung nô đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
"Đại hoàng huynh, tam hoàng huynh vạn an." Cả ba đồng loạt nói.
"Huynh đệ một nhà không cần khách khí." Người nói tự nhiên là tam hoàng tử vốn thân thuộc nhất ở đây.
Mãi vẫn không thấy mấy cung tỳ đứng dậy, tam hoàng tử mới ngộ ra, nhẹ đẩy vị kế bên mình một cái.
Mộ Dung Thế Dương lúc này mới nhẹ gật đầu như chào hỏi, tay lại nâng lên ra hiệu cho các cung tỳ phía sau.
"Tạ hoàng huynh."
"Tạ đại hoàng tử, tam hoàng tử."
Quy định trong cung rất nghiêm ngặc, đặt biệt tôn ti đích trưởng thứ.
Mộ Dung Thế Dương là trưởng, những người còn lại chỉ là thứ, nếu cùng xuất hiện đều phải tôn kính vị trưởng huynh là y.
Thế nên các hoàng tử dù chưa từng gặp mặt vị hoàng huynh này, trước lễ pháp tôn ti cũng không dám coi thường.
Các hoàng tử vốn khá thân thiết, nhưng trước mặt vị huynh trưởng mới biết này lại có chút không được tự nhiên.
Huống hồ, oai danh trên chiến trường của vị hoàng huynh này còn bay xa vào tận hoàng cung, tất nhiên càng không dám làm loạn.
Họ khá ngạc nhiên khi thấy tam hoàng huynh thân thiết với vị trưởng huynh đột nhiên xuất hiện này.
Muôn ngàn câu hỏi chỉ có thể ngậm trong miệng.
Cả quảng đường ba vị hoàng tử đều im lặng. Đoàn người chỉ có thể nghe được tiếng nói rôm rả của tam hoàng tử và thanh âm ừ à thỉnh thoảng thoát ra khỏi miệng đại hoàng tử.
Đột nhiên, tam hoàng tử không nói chuyện nữa mà mà nhìn sang ngũ hoàng tử hỏi.
"Sao không thấy nhị hoàng huynh?"
"Sau khi tan học, đệ không gặp huynh ấy." Ngũ hoàng tử suy nghĩ một chút lại nói. "Đệ nghe nói Lý tiệp dư bị phong hàn, có lẻ huynh ấy đi nơi đó."
Không nhắc thì thôi vừa nhắc đã thấy người xuất hiện.
Người phát hiện đầu tiên là Mộ Dung Thế Dương, nhìn ra ánh mắt của y, các cung tỳ cũng nhận ra, lập tức quỳ xuống hành lễ, rồi lại được miễn lễ.
"Nhị hoàng huynh vạn an."
"Ừ." Gật đầu một cái tỏ ý đã biết, gã liền hướng Mộ Dung Thế Dương cúi chào.
"Đại hoàng huynh vạn an."
Mộ Dung Thế Dương có ác cảm với Thượng Chiêu Lý, tất nhiên cũng chẳng thiện cảm gì với gã, chỉ gật đầu phất tay tỏ ý đã thấy.
Hoàng cung không đi hàng ngang.
Nhị hoàng tử xuất hiện, vị trí đi cạnh đại hoàng tử tất nhiên là gã. Tam hoàng tử phải lùi xuống sánh bước cùng tứ hoàng đệ lạnh băng nhà mình.
Như có như không, bước chân nhị hoàng tử luôn chậm hơn Mộ Dung Thế Dương một nhịp.
Thành ra người ngoài nhìn vào, chỉ thấy đại hoàng tử Thiếc diện tướng quân nhà họ, uy phong lẫm liệt dẫn theo các đệ đệ nhà mình tiến vào chính điện.
Bên ngoài điện vọng vào tiếng hô của các nội giám báo hiệu các vị điện hạ đến.
Các vương gia, quan viên, đại sứ lẫn gia quyến của họ, mặc kệ đang làm gì đều phải rời chỗ, bước ra trước hành lễ.
"Đều khởi."
Lời nói ngắn gọn không chút giả tạo, hẳn là vị đại hoàng tử chưa từng gặp mặt bao giờ đi?
Mộ Dung Thế Dương cũng chẳng chờ họ đứng dậy đã theo hướng dẫn của nội giám đi vào chỗ của mình.
Các hoàng tử ngơ ngác đứng tại chỗ vài giây, rất nhanh liền như mọi lần cười nói khách khí, tạo quan hệ với những người nơi đây.
Tất nhiên trong đó sẽ không có vị nhị hoàng tử luôn độc lai độc vãn kia.
Gã theo chân cung tỳ bước đến gần vị trí bệ rồng, nơi dành cho các hoàng tử, là vị trí kế bên Mộ Dung Thế Dương.
Tam hoàng tử nhìn vị trí vốn thuộc về mình bị nhị hoàng huynh ngồi, chỉ có thể trố mắt nhìn nhìn. Rồi lặng thinh ngồi vào vị trí bên cạnh.
Thế là, đêm nay, tất cả các hoàng tử đều phải ngồi chệch một vị so với mọi năm, dù có chút không quen, nhưng ai bảo đại hoàng huynh xuất hiện, họ phải lùi xuống một bật.
Nên làm quen với vị trí này là thôi.
Khi họ vừa ổn định, nâng rượu nhẹ nhấp, thử chút điểm tâm, thì bên ngoài lần nữa vọng vào tiếng hô thanh thảnh của nội giám.
"Hoàng Quý phi, Hiền phi, Thần phi, Đức phi và các vị nương nương giá lâm."
"Đại công chúa, nhị công chúa giá lâm."
Bái Mộ Dung Thế Dương ban tặng, cùng Nam Cung Thác Nguyệt hồi phục trí nhớ kiếp trước. Vị trí nhất giai phi, nhi giai phi của các cung phi hoàn toàn đảo lộn.
Năm năm trước, hoàng thượng bãi miễn hậu cung, thả ra ngoài vô số cung nữ chưa hôn phối, lẫn các cung phi chưa từng được triệu tẩm và vô tự, chỉ cần nguyện ý, liền được cấp một của hồi môn đáng kể, tự do hôn phối hay lập nữ hộ đều có thể.
Đáng nói chính là Hoàng quý phi, vừa hay tin này, bệnh tật bao năm như không hề có, gấp rút thu xếp hành trang lên đường mặc cho sự cản ngăn của mẫu gia mà ngao du bốn bể.
Thế nên, hiện tại hậu cung đơn giản vô cùng lại kỳ quái vô cùng.
Dương hiền phi thuận thế thành hoàng quý phi.
Vị trí giai phi của các nương nương cũng thay đổi đến kỳ lạ.
Ngoại trừ Dương hoàng quý phi vô tự đứng đầu chúng phi và Lý tiệp dư sinh ra nhị hoàng tử. Thì những vị phi tử còn lại phẩm cấp đều ứng theo thứ tự lớn nhỏ của nhi nữ họ.
Đoan Hiền phi vốn chỉ là tiểu tần nhỏ nhoi, nhờ sinh ra tam hoàng tử Nam Cung Viễn Kỳ mà một bước lên mây.
Đúng là mẫu bằng tử quý mà.
Các hoàng phi, hoàng nữ lần lượt bước vào vị trí của mình.
Là nữ nhân của hoàng đế thế nên vị trí các nàng cao thế các hoàng tử, hoàng nữ rất nhiều, gần như sát chân đế vương.
Họ bước vào, ai nấy cũng đứng lên hành lễ.
Các nương nương tự nhiên mỉm cười đáp lại.
Giữa muôn người như thế, chiếc mặt nạ lẫn vị trí Mộ Dung Thế Dương đang tọa thật sự quá đập vào mắt người.
Thế nhưng nam nữ hữu biệt, lại ở trốn đông người, chúng cung phi dù rất tò mò cũng không dám lên tiếng hỏi thăm.
Hai nàng công chúa lần đầu thấy mặt đại hoàng huynh, người nổi danh sát thần, rụt rè thi lễ liền rút sau lưng mẫu phi mình.
Khi tiếng chuông điện đổ, ai nấy cũng lập tức đứng lên chỉnh tề mũ áo.
Tiếng chuông vừa dứt đã nghe bên ngoài vọng vào tiếng hô vô cùng vang dội.
"Hoàng thượng giá lâm."
"Hoàng thượng giá lâm."
"Hoàng thượng giá lâm."
Âm thanh vang lên từng hồi, vô cùng đồng nhịp đúng giờ.
Tất cả người ở đây đều quỳ phục xuống đất, cung đón người nắm giữ sinh mệnh của chúng sinh.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
Mộ Dung Thế Dương cũng cúi người theo.
Qua rất lâu, y mới thấy được một đôi hài vàng thêu kim long bay phất phới cùng những đôi chân chậm chạp lướt qua.
Chỉ chốc lát sau liền nghe thanh âm trầm thấp uy nghiêm cất lên.
"Khởi."
Không cần nhiều lời, chỉ một tiếng đã tràn ngập uy áp nhượng người không dám phật ý.
"Tạ hoàng thượng."
Người người đồng loạt đứng lên cúi chào rồi mới vào chỗ.
Khi thấy ai nấy đều ổn định chỗ, Vệ Mẫn mới cất cao giọng thanh thảnh gọi người hoạt náo.
"Khai yến."
Thức ăn, rượu trà, điểm tâm đồng loạt được cung nữ đổi mới dâng lên.
Đoàn nhạc công cất vang tiếng nhạc du dương, hòa lẫn vào âm điệu múa may của các vũ công cung đình.
Rượu vào lời ra, tất nhiên những lời khen ngợi bay bổng đều dành cho chủ nhân của buổi yến hôm nay.
Anh dũng, uy nghiêm, đánh hảo... Mà những lời khen ngợi ấy đồng loạt đá xoáy vào những người Tương Kinh có mặt hôm nay.
Vỗn dĩ, mấy buổi yến đón gió tẩy trần cho các tướng quân thắng trận sẽ không đồng thời tổ chức cùng quốc gia thua cuộc.
Nhưng có lẻ vì muốn sỉ nhục "tiểu" vương quốc nhiều lần coi khinh phương Nam, thế nên đế hoàng của họ, Triệu Thiệu đế mới quyết định làm cùng ngày, với danh nghĩa "Tiết kiệm quốc khố."
Thừa tướng Tương Kinh dù da mặt dày thế nào cũng không chịu nổi những lời tả như thật khi đối đầu họ của mấy tướng lĩnh dưới trướng đại hoàng tử.
Ông vội vàng đứng ra giữa triều, quỳ bái trước mặt Nam Cung Thác Nguyệt, miệng hô vạn tuế rồi thành khẩn nói.
"Đế hoàng vạn phúc, vì tỏ lòng kính trọng cùng ý muốn hòa hữu giữa bổn quốc cùng quý quốc. Ngoài những cống phẩm kia, Tương Kinh vương bổn quốc còn chuẩn bị một quốc bảo mà vương chúng tôi rất quý trọng.
Xin được dâng lên đế hoàng."
"Trẫm thiệt tò mò quốc bảo Tương Kinh vương quý trọng là gì nha?" Nam Cung Thác Nguyệt ý vị thâm trường nói, khẽ cười bảo.
"Được, người tới cho vào."
Thừa tướng chỉ chờ thế liền ra dấu cho hầu cận ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, một âm thanh du dương như tiếng trời vang lên.
Cả sảnh yến đều ngó nhìn nhau muốn tìm ra nơi phát ra tiếng nhạc ấy.
Thanh âm ngày một rõ ràng hơn, liền thấy một đoàn nhạc công được người hầu cận dẫn vào.
Chỉ thấy vị hầu cận ấy quay lại vị trí mình.
Các nhạc công cũng không vì vậy mà dừng bước.
Họ tiến thẳng về giữa điện, rồi chia làm hai hướng nhường đường cho một đoàn nữ nhân ăn bận sắc phục Tương Kinh bước lên.
Theo từng chuyển động của các nàng là những bước nhảy nhẹ nhàng uyển chuyển như bay.
Từng đợt từng đợt như thể chỉ có một người thực hiện. Bỗng, tiếng nhạc đột nhiên nhanh chóng réo rắc hơn, lộ rõ trong đoàn vũ công có một nữ nhân ăn bận khác biệt nhất.
Nàng ta rõ ràng là tâm điểm.
Nữ nhân dung mạo thoát tục, làn da như tuyết, môi đỏ tựa máu, đôi mắt xanh biết độc đáo của người phương Bắc.
Mái tóc đỏ nàng đỏ rực tựa lửa, cùng vũ điệu như đốt cháy lòng người. Giữa ấn đường nàng là nốt chu sa điểm thêm vài hạt châu nhỏ lấp lánh.
Không cần nghĩ cũng biết cái gọi là trân bảo mà Tương Kinh vương giữ gìn muốn cống nạp là gì?
Ai nơi đây mà chẳng rõ, dù sao đây cũng không phải lần đầu.
Những tiểu quốc phụ thuộc Đại Yên, hễ có dịp đều sẽ đưa đại mỹ nhân của họ vào hậu cung Đại Yên, còn việc đế vương có nhận hay không lại là chuyện khác.
Mấy năm qua không ít thiếu nữ muốn nhập cung, đều chỉ là mộng hão huyền.
Đại đa số đều sẽ được thánh thượng đưa đến các phủ công hầu hay các sứ thần khác. Dần dần không còn ai có ý đưa người đến Đại Yên nữa.
Ai nấy nhìn mỹ nhân trước mặt đều không khỏi âm thầm cảm khái.
Không biết hoàng thượng có vì dung mạo của mỹ nhân tóc đỏ này mà phá lệ hay không?
Không thì, vị nào có phúc hưởng vị mỹ nhân như hoa như ngọc này đây?
Tiếng nhạc vừa dứt, mỹ nhân tóc đó nhảy người lên cao, đồng thời cũng xoay nhẹ một cái, muôn ngàn hồ điệp từ váy áo nàng tung cánh bay ra.
Vẽ đẹp ấy như thể một bức tranh thiên tiên khó cầu.
"Thật đẹp, đẹp quá!"
"Nàng ta làm sao làm được vậy?"
"Kỳ diệu, thật là kỳ diệu!"
Ai nấy cũng há hốc mồm với điệu múa của mỹ nhân trước mặt, khen ngợi không ngớt.
Mỹ nhân tóc đỏ nghe tiếng xôn xao như rót thêm tự tin kiêu ngạo cho nàng.
Nàng khẽ cúi người, cười quyến rũ.
"Thần nữ Đoan Cung Trân là thập tam đích công chúa của Tương Kinh, xin dâng ra thánh thượng khúc vũ "Phất hương hồ điệp".
Cầu chúc thánh thượng vạn thọ vô cương, cường thịnh cùng đế quốc."
Vừa nói nàng vừa nhún người hành lễ, lần nữa một làn hồ điệp lại bay ra mang theo mùi hương thoang thoảng mê người.
Có người nhanh tay chạm lấy những con bươm bướm đó. Chợt nhận ra, đó chẳng phải là những cánh hoa giống bướm như như họ nghĩ. Mà đó thật sự là hồ điệp còn sống.
Hồ điệp còn sống, lại còn mang thêm hương thơm.
Nàng ta làm sao có thể mang theo vật sống trong người à? Phải biết, tiến cung đều phải trải qua biết bao cuộc thăm khám, kiểm tra.