Ngỡ Là Yêu

Chương 37: Chương #37



Rời khỏi khách sạn, tôi không quên từ lễ tân mà lấy lại cây bút camera. Huy em đã rời đi trước đó, tôi cũng không vội quay về nhà mà gọi một cuộc gọi cho Tuấn Tú hẹn gặp cậu ấy.
Trong một quán cafe tiếng nhạc du dương êm tai, tôi nhớ lại câu trả lời của anh đôi môi khẽ cười chua chát… như thế cũng được, để tìm hiểu mọi chuyện tôi cần chỗ đứng trong nhà.
Một người đàn ông đẹp trai thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái từ nhân viên đến khách hàng bước về phía tôi. Gọi một tách cafe truyền thống, Tuấn Tú vẫn im lặng ngồi phía đối diện tôi.
“Cậu biết tôi đang lợi dụng cậu?” - Tôi mở lời, cũng không có gì áy náy.
“Lợi dụng, cậu quá lời rồi… Thật ra chúng ta đôi bên cùng có lợi.” -Tuấn Tú mỉm cười, nụ cười của hắn mang đến sự tươi trẻ, dường như thời gian đã bỏ quên mất cậu ta.
Tôi chưa hiểu hết hàm ý của Tuấn Tú liền nói: “Cậu yêu anh ta, còn tôi hận chỉ muốn anh ta sống không bằng chết… tôi nghĩ chúng ta không cùng mục tiêu.”
Tuấn Tú lắc đầu, gương mặt cậu ta lúc nào cũng đầy nét cười, dường như chuyện đang nói chỉ là một câu chuyện phím không quan trọng.
“Chuyện của cậu năm đó, tôi cũng có biết một chút. Nhưng cụ thể tôi không rõ nên không thể nói bừa, chỉ có thể khẳng định cậu ấy không dính đến cái chết của đứa bé đó.”
Tôi đưa mắt thăm dò nhìn Tuấn Tú, là sự thật hay vì yêu nên cậu ta cố tình nói như vậy để bảo vệ người cậu ta yêu.
“Cậu có thể nghi ngờ nhưng mọi lời tôi nói đều là sự thật. Người mà Quốc Huy yêu thật ra chỉ có mình cậu mà thôi… nhưng mọi việc đã vỡ lỡ như vậy. Tôi hợp tác với cậu không phải vì muốn giúp cậu trả thù, tôi muốn giúp Huy thoát khỏi loại rắn độc như Thiên Kim, còn sau đó… là lựa chọn của cậu ấy.”
Tôi chưa từng dám nghĩ tình cảm của Tuấn Tú dành cho Quốc Huy sâu đậm như vậy. Thảo nào đêm qua, vừa nhìn thấy Huy em cậu ta đã phân biệt rõ ràng đó không phải là Quốc Huy của cậu ta. Tôi thế mà vài lần còn nhầm lẫn, so ra tình cảm tôi dành cho Huy em chưa đủ sâu sắc sao? Không phải, chỉ là tình cảm của Tuấn Tú dành cho Quốc Huy chính là khắc cốt ghi tâm.
Quay về nhà, dường như Huy em đã đi đến nhà chính mà không về nhà của tôi và anh.
Mở chiếc bút kết nối với máy tính, sau đó tôi bật cười khi hình ảnh rất trung thực. Tôi nhanh chóng gửi clip này vào email của Quốc Huy, sau đó gửi thêm một tin nhắn thông báo.
Đúng như tôi đoán, anh ta gọi lại ngay lập tức.

“Lâm, em muốn gì?”
“Tôi đang muốn hỏi anh tại sao vợ anh có thể ghi âm chuyện giữa tôi và anh.” - Không trả lời câu hỏi của Quốc Huy, tôi hỏi lại.
“Ghi âm sao? Anh không biết, anh thề anh không biết gì cả.” - Quốc Huy tỏ ra kinh ngạc.
Tôi im lặng vài giây, anh ta không biết sao? Anh ta đang nói sự thật hay chỉ là một kế hoạch của bọn họ nhầm hãm hại tôi. Nghĩ đến lời của Tuấn Tú, anh ta không liên quan đến tai nạn xe năm đó, tôi có chút phân tâm.
“Hiện tại không tiện nói chuyện, yên tâm đi… ngoài tôi, anh, cậu ấy thì chưa ai biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì giữa hai người cả. Tôi thật không thể tin, quá là mạnh mẽ như vậy…” - Tôi bật cười mỉa mai, chỉ là cố tình nói ra nếu cô ta nghe lén được thì thật thú vị.
“Lâm, em… không phải như em nghĩ đâu.”
“Tôi không nghĩ gì cả, anh nên giữ lại lời này nếu lỡ may vợ anh vô tình xem đoạn clip đó.”
Tôi cúp máy sau đó lên đường đến nhà chính để thăm Quốc Hưng. Sau vài lần ngỏ ý muốn đón con về nhưng thấy ông nội thằng bé quá quyến luyến không rời nên đành để con ở cạnh ông.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà Quốc Hưng đã biết đi và bập bẹ kêu ba ba. Thằng bé, luôn ở bên cạnh ông cố không rời, đôi khi cảm thấy hai ông cháu cứ như hai đứa trẻ con cười đùa rất đáng yêu. Từ ngày xác định Quốc Hưng là con trai Huy em, ông cũng rất thương tôi như con cháu, nhìn đôi mắt của ông dành cho tôi giống như dành cho Huy em. Tôi còn phát hiện ông không thương Quốc Huy như Huy em, bởi vậy càng tỏ ra chán ghét Thiên Kim. Điều đó không phải một mình tôi biết, vậy nên Thiên Kim bên ngoài hiếu thuận hòa đồng nhưng bên trong cô ta sóng dập ầm ầm.
Nhìn thấy tôi ông cho gọi người bế Quốc Hưng ra ngoài và bảo tôi ngồi đợi ông ở trong phòng làm việc. Ông ngồi xuống phía đối diện tôi, rót cho tôi một tách trà đẩy về phía tôi.
“Gần đây tình cảm của các con tốt chứ?”
Tôi hơi khẽ rung, trong lời nói của ông chưa hàm ý rất nhiều. Tựa hồ như những gì tôi suy tính đều phơi bày trước mắt ông.
“Dạ, con và anh Huy vẫn bình thường ạ.” -Tôi đáp.
“Con biết đó, đàn ông mà, lại là một người có khối gia sản lớn trong tay như chồng con khó lòng không thu hút bọn phụ nữ lẵng lơ. Con là vợ nó, con phải biết dung hòa mọi thứ… không giữ được chồng trong tay một phần cũng là lỗi của con. Ông biết Huy nó bản tính trăng hoa từ khi ở nước ngoài đã như thế, dù ra sao ông sẽ đền bù cho con, tuyệt đối không thể li hôn.”

Từng lời ông nói ra, tôi dường như hiểu được ông đã biết chuyện tôi và Huy em đang bất hòa, chỉ là không ngờ ông lại nghĩ rằng do Huy em trăng hoa. Ông đã mở lời như vậy càng khẳng định tôi và Huy em sẽ không thể li hôn, chuyện có ông đứng phía sau ngăn cản việc này, tôi cầu còn không được.
“Dạ, không nghiêm trọng như ông nghĩ đâu ạ.” - Tôi đáp.
“Sao lại không nghiêm trọng. Hôm nay chồng con đến tìm ông nói rằng nó đang suy nghĩ đến việc ly hôn. Cả hai đứa đã lớn cả rồi, không thể vì chuyện của cá nhân mà ảnh hưởng đến con cái. Vậy nên ông đã sắp xếp một chút, con sẽ vào công ty làm, vị trí là trợ lý của chồng con… Dù sao khi có con bên cạnh cái bản tính trăng hoa của nó sẽ không dám lộ liễu.”
“Ông, con là không có chuyên môn, con không thể giúp được gì cả. Lại nói Huy có lẽ sẽ không đồng ý.”
“Chuyện ông đã quyết, có mười lá gan thì trong cái nhà này cũng không có ai dám trái lời.”
Ở cái độ tuổi của ông nội tôi cũng hiểu, chẳng ai quan trọng hơn đứa cháu đích tôn, đứa cháu trai duy nhất của dòng họ. Vậy nên ông muốn giữ cho đứa cháu này mọi điều tốt đẹp nhất, để cuộc đời của Quốc Hưng không một chút khiếm khuyết.
Trong bữa cơm tối, anh cũng đã quay về nhưng tuyệt nhiên không nói với tôi câu nào. Chúng tôi ngồi trên bàn ăn trong im lặng thì Huy anh lên tiếng trước.
“Sức khỏe của mẹ chưa ổn định, mẹ nên ở nhà nghĩ ngơi nhiều hơn. Công ty có vợ chồng con và em, mẹ không cần quá lo lắng.”
Thiên Kim bồi thêm: “Đúng đó mẹ, công ty vẫn rất tốt.”
Mẹ chồng tôi lại đáp: “Không sao, mẹ đã khỏe hơn nhiều rồi. Cả đời làm việc, nay ở nhà vài ngày mẹ đã chịu không được.”
“Nếu còn chưa khỏe cũng không nên quá sức làm gì. Sẵn đây ông muốn thông báo một việc, ngày mai vợ Huy em sẽ đến công ty làm việc, con bé sẽ làm trợ lý của Huy em.”
Mọi người thoáng chút im lặng, không khí trở nên căng thẳng như muốn nổ tung.
“Ba, Lâm không có chuyên môn sao có thể đảm nhận vị trí đó được. Con cũng không muốn người ngoài đàm tiếu gia đình chúng ta dung túng người trong nhà, các cổ đông mà biết họ sẽ không vui.” - mẹ chồng tôi cực lực phản đối.

“Ý của con thế nào, Huy em.” - Ông nhìn về phía anh mà hỏi.
“Con không ý kiến.” - Anh vẫn chăm chú ăn cơm, thái độ không để tâm.
“Vậy quyết định vậy đi.” - Ông nói.
Mẹ chồng tôi bỗng đứng lên bỏ đi vào phòng. Quốc Huy và Thiên Kim im bặt không dám làm phật lòng ông.
“Huy anh, con chú ý chỉ dạy em dâu một chút. Còn Thiên Kim, ông nghe nói dự án con đang theo gặp sự cố?”
“Dạ, có chút rắc rối nhưng con sẽ xử lý nhanh thôi ông ạ.” - Thiên Kim vội đáp.
“Được, ta lên phòng nghĩ trước. Các con cứ ăn cho no đi.”
Mọi người cúi đầu cho tới khi ông đi. Huy em cũng rời đi sau đó, chỉ còn tôi và hai vợ chồng anh chị chồng.
“Đúng là tốt số nhỉ. Một đứa ngay cả cấp ba cũng chật vật như mày, có thể vào công ty rồi lại lên chức vụ cao như vậy, nghĩ đến đúng là trò cười.” - Thiên Kim chua ngoa nói.
“Kim…” - Huy anh đưa mắt nhìn vợ không hài lòng.
“Sao, tình cũ không rủ cũng đến à, xót cho nó.”
“Em im lặng chút đi.” - Huy anh nói xong rồi tức giận bỏ đi.
Tôi uống cạn ly nước lọc trên bàn mà đáp: “Chị dâu đang ganh tỵ với tôi đó sao?”
“Trò cười, tao mà phải ganh với mày.”
Tôi nhúng vai: “Tôi hẹn chồng chị đi khách sạn, anh ta liền mò đến ngay. Xem ra anh ta thiếu thốn lắm… hoặc trên người chị dâu đã bị mất cảm giác. À đúng rồi, thông báo với chị dâu nhé, tôi sẽ không li hôn đâu, tôi sẽ ám chị cả đời. Chị gáng mà giữ chồng chị, không tôi buồn tôi lại bảo anh ta đi khách sạn, lúc đó cũng không phải lỗi của tôi nhé, là do chị quá nhạt nhẽo không chút hấp dẫn.”
Tôi bật cười bỏ đi, chỉ thấy cô ta đang giận tím mặt.

Quay về phòng đã nhìn thấy Huy em đang nằm trên giường như đang ngủ. Tôi ngồi trên bàn trang điểm, nhìn anh đang nhắm mắt ngồi đó mà nhớ lại chuyện lúc sáng.
Khi tôi hỏi anh có tin tôi hay không? Anh im lặng nhìn tôi giây lát rồi bật cười, nhưng nụ cười đó không giống những nụ cười ngọt ngào ngày trước anh dành cho tôi.
“Tin em, sau tất cả dối trá của em?”
Tôi cúi đầu… đó chính là câu trả lời của anh.
“Được, em đã hiểu. Nhưng…” - Tôi cố nén đau lòng nói tiếp: “Cho em một khẩn cầu.”
“Em nói đi, nếu có thể tôi sẽ thỏa mãn.” - Huy em đáp.
“Em không muốn li hôn trong lúc này.” - Tôi nói: “Anh cũng chưa có đối tượng kết hôn mới, hãy duy trì cho đến khi anh muốn kết hôn với người mới.”
Anh hơi kinh ngạc nhìn tôi, sau đó gật đầu: “Cứ như vậy đi, từ bây giờ chúng ta xem như người xa lạ, đừng xen vào cuộc sống của nhau.”
Nói rồi anh bỏ đi, không quay lại nhìn tôi lấy một lần.
Hiện tại tôi nhìn thấy anh nằm trên giường “của chúng tôi” trước kia. Nếu đã là người xa lạ, sao có thể trèo lên giường kia được. Nghĩ đi nghĩ lại tôi lấy chăn trong tủ, sau đó trải trên nền nhà mà ngủ.
Thật khó ngủ, những lời ông nói thật khiến tôi suy nghĩ. Ông nói anh là một kẻ trăng hoa, vậy nên tôi nghĩ phải thật nhanh trả thù bọn chúng trước khi anh muốn đã tôi đi để đón người mới về.
Buổi sáng, tôi cảm giác như đang tựa vào một vật thật êm ái, hương thơm quen thuộc, tôi dụi mặt vào tìm lấy sự thoải mái. Trong vài giây ngắn ngủi, thần trí tôi tỉnh hẳn… vội mở mắt thì giật mình khi toàn thân đang xem anh như gối ôm, đầu đang rút lên ngực anh.
“Cô muốn dụ dỗ tôi.” - Giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi như nhảy khỏi người anh: “Xin… xin lỗi, đêm qua rõ ràng tôi ngủ dưới sàn rồi, cũng không biết vì sao. Tôi cam đoan, sẽ không có chuyện này xảy ra nữa…”
Quảng cáo