Ngỡ Là Yêu

Chương 39: Chương #39



Tôi đi đến khu chung cư thì mất dấu bà ấy, nơi này dành cho những người có thu nhập thấp, chung cư đã rất cũ rồi dường như chỉ đang đợi thu hồi. Mẹ chồng tôi đã đi vào bên trong, tôi không tiện đi theo nữa chỉ sợ bà ấy phát hiện. Tôi ngồi ở quán nước đối diện chân cầu thang mà đợi, xem có thu thập được gì không.
Trong lúc chờ đợi, có một người phụ nữ đeo vàng rất nhiều trên người đi vào trong quán nước ngồi bàn bên cạnh. Bà ta dường như quen với chủ quán, khi bà chủ quán mang nước ra liền tươi cười hỏi.
“Hôm nay tâm tình tốt như vậy, cậu ta đã trả nợ cho chị rồi à.” - Chị chủ hỏi.
“Cứ tưởng hôm nay lại công cóc. Không ngờ cậu ta có người quen đến tìm, trông cũng có tiền lắm. Nhưng đúng là có tiền thật, hỏi một câu liền trả hết một lần. Xem ra túng quá đi làm trai bao cho máy bay ha ha” - Bà ta hả hê vì đòi được nợ.
Tôi nghe ngóng một chút liền hơi nghiêng đầu hỏi người phụ nữ bên cạnh: “Người trả tiền có phải là một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy ren màu đồng, thân hình hơi ốm một chút phải không cô.”
Bà ta đang hào hứng liền gật đầu: “Nhìn cái dáng vẻ thì đoán ra ngay chính là loại phụ nữ dâm đãng bao nuôi trai trẻ.”
Người bà ấy đang nói đên 80% là mẹ chồng tôi. Tôi thì không nghĩ bà ta bao nuôi trai trẻ, nhưng lí do tại sao bà ấy lại lén lút đến đây, còn lại trả nợ giúp người đàn ông kia thì tôi chưa lí giải được. Tôi nhìn qua người phụ nữ bên cạnh mỉm cười gật đầu nói.
“Thật ra cháu bị một người đàn ông vay tiền không trả. Cháu nghe ngóng anh ta ở trong khu này nên ngồi đây chờ anh ta. Nghe cô kể vậy, cháu nghi người nợ cô cũng là người thiếu tiền cháu. Cô cho cháu số nhà người đàn ông kia, cháu đi xác nhận một chút.”
Người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi cũng động lòng khi nghĩ tôi bị lừa tiền nên nhanh chóng nói cho tôi số nhà, con khuyên tôi nhanh chân lên đòi sẽ có người phụ nữ kia trả, tôi vội cảm ơn rồi rời đi.
Trong căn nhà chung cư cũ kỉ, cửa đã đóng chặt bên trong. Tôi không muốn đụng mặt bà ta thì hỏng hết mọi việc liền hỏi một cô bé đang ngồi chơi ở hành lang.
“Em gái, em có nhìn thấy người bà đi vào nhà này không?” - Tôi hỏi.
Em bé đưa ánh mắt dè chừng tôi. Tôi rút ra ít tiền cho bé nói: “Cho em tiền ăn vặt.” - Sau đó đưa ảnh mẹ chồng tôi vừa tìm thông tin trên web công ty về phía em bé hỏi: “Có phải người này không?”
Em gái thấy được cho tiền liền vui vẻ, nhìn tấm ảnh liền gật đầu nói: “Mỗi tối thứ tư đều đến, anh Long kêu bà ấy là mẹ. Nhưng vì sao mẹ anh ấy không ở cùng, thật khó hiểu.”
Tôi giật mình, gọi bằng mẹ sao?
Tôi nhanh chóng đón taxi về lại nhà chính trong bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang, rất may không bị bà ta phát hiện. Tôi tin với bản tính của bà ta, để lộ ra bí mật kinh người như thế, tôi không còn đường sống quay về.

Quay về nhà, Huy em đang ngồi trong phòng bếp uống rượu một mình. Tôi muốn đi tới nhưng lại thôi, thế giới của anh đã cấm tôi bước vào, vậy nên tôi đi thẳng về phòng.
Trong phòng những túi giấy ngổn ngang vứt lung tung. Tôi nhặt một chiếc áo rơi ra mặt đất, thì ra là anh ta mua lại trang phục cho tôi. Tôi hiểu, anh tức giận vì nghĩ Quốc Huy mua đồ cho tôi, anh tức giận vì nghĩ tôi đến bên anh chỉ vì anh giống anh trai mình.
Tôi kéo chăn lót xuống đất nằm ngủ, tiếng cửa phòng mở ra kèm theo tiếng bước chân, tôi biết anh đang đi về phía tôi nhưng vẫn vờ ngủ, hôm nay quá mệt mỏi rồi… tôi không còn sức lực tranh cải.
Buổi sáng, tôi thức dậy nhìn xung quanh trống trơn không một ai trong phòng. Nhìn thấy bản thân đang trên giường tim như muốn thót ra ngoài, may mà không có anh ở trong phòng, tôi vội thở phào.
Trên bàn trang điểm của tôi có tờ giấy và một chiếc chìa khóa xe.
“Dùng nó đi làm, tôi không muốn có những tin đồn ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.”
Tôi nhìn đồng hồ còn rất sớm, thế mà anh đã rời khỏi nhà rồi sao. Thay quần áo và chuẩn bị đi làm thì Thiên Kim cũng vừa ra đến cửa. Lần này cả hai đều lơ nhau, quả nhiên buổi sáng tâm tình không tệ.
Nhưng nhìn thấy tôi dắt chiếc xe máy ra khỏi nhà xe cô ta liền cười đắc ý: “Ha ha, hạ tiện vẫn là hạ tiện.”
“Đúng rồi, chồng tôi là giám đốc, chồng cô là trưởng phòng. Đàn bà hơn nhau ở tấm chồng, tất nhiên đã phân rõ ai trên ai dưới.” - Tôi bật cười đáp.
“Đừng mang Huy em ra khoe khoang, đợi một ngày cậu ấy đá văng mày ra khỏi nhà. Mày nghĩ chuyện trước kia, mày lừa được cậu ấy chắc.” - Thiên Kim khinh bỉ, cái cách cô ta nói chuyện như là bản thân mình cao quý lắm.
Tôi đã ngồi lên xe, nhúng vai tỏ vẻ không quan tâm: “Đợi tới lúc đó đi rồi nói tiếp, còn hiện tại thì cô không thể hơn tôi được. Tôi hạ tiện, vậy gọi cô là gì đây, đại hạ tiện nhân sao?”
Cũng chẳng đợi cô ta đáp tôi khởi động xe đi thẳng. Cô ta luôn muốn hơn thua với tôi, sỉ nhục tôi… cô ta đã quên ngày xưa cô ta đã thua tôi thảm ra sao, nhưng nghĩ lại người ngày xưa thua đến cuối cùng vẫn là tôi.
Tôi cho người điều tra về người đàn ông tên Long, thật thú vị khi lí lịch anh ta không có chút liên quan đến mẹ chồng tôi.
Những ngày làm việc ở công ty ngoài lượng công việc quá nhiều cũng không có gì đáng nói. Chỉ là hôm nay tôi sắp xếp Huy em đến một bữa tiệc sinh nhật con gái của cổ đông lớn của công ty. Anh nói tôi sẽ đi cùng anh, bởi ở nơi đó có rất nhiều đối tác làm ăn lớn, anh cần tôi hổ trợ.

Từ ngày đi làm, tôi đã chú ý nhiều đến hình tượng một chút. Hôm trước anh có mua cho tôi vài bộ dạ tiệc, hôm nay liền có cơ hội mặc. Anh nói tôi có thể về sớm chuẩn bị, buổi tối sẽ ghé nhà đón.
Tôi trang điểm lộng lẫy, bộ dạ tiệc anh chọn đúng rất vừa vặn với tôi. Nó màu đen ánh kim, cúp ngực có lớp voan mỏng che nhẹ nhàng bờ vai, tôi nhìn trong gương cảm thấy mọi thứ đã hoàn hảo. Nhận được cuộc gọi của anh, liền rời nhà đi về phía xe anh.
“Lên xe đi.” - Anh nói.
Tôi vẫn chọn ngồi phía ghế sau.
Anh không lên tiếng, lái xe thẳng đến bữa tiệc.
Khi chúng tôi đến thì bữa tiệc đã rất đông người. Chủ bữa tiệc thấy anh liền đưa con gái đi đến chào hỏi.
“Đây rồi, giám đốc trẻ tuổi tài cao đã đến đây rồi. Nào, Sao Mai con mau đến chào hỏi.” - Người đàn ông hơi có tuổi tươi cười.
Theo cô được biết ông ta là giám đốc công ty Nhất Duy, cổ phần của ông ta trong công ty của Huy em chỉ đứng thứ hai. Vì vậy, tiệc lần này Huy em đã một lần nhắc cô phải ghi nhớ để vào lịch của anh.
“Chú Duy quá lời rồi, cháu còn phải học hỏi chú nhiều.” - Sau đó nhìn về phía cô gái trẻ nói: “Thì ra đây là Sao Mai, chúc mừng sinh nhật em…”
“Cảm ơn anh, nghe ba thường nhắc đến anh ngưỡng mộ đã lâu.” - Sao Mai đáp.
Người đàn ông nhìn về phía tôi, có chút dò xét hỏi: “Còn đây là…?”
Anh chưa kịp trả lời tôi vội đáp: “Xin chào ngài, tôi là trợ lý của giám đốc Huy.”
Ông ta à một tiếng, ánh mắt nhìn tôi cũng dịu đi một chút. Không biết có phải tôi quá đa nghi, nhìn thấy ánh mắt anh nhìn tôi đầy thất vọng.

Phía sau là tiếng bước chân đi tới, giọng nói quen thuộc vang lên: “Sao Mai, chúc mừng sinh nhật em.”
Thiên Kim và Quốc Huy sánh bước bên nhau đi tới. Lúc này, tôi có chút kinh ngạc nhưng Hut em dường như không để tâm.
“Đây không phải là anh trai của giám đốc Huy phải không?” - Giám đốc Nhất Duy lên tiếng.
“Ba, đây là Thiên Kim. Chị ấy là con gái thầy hiệu trưởng trường cấp ba của con. Chúng con năm đó cũng kết giao nhưng thực ra khi con đi du học gặp lại chị ấy, vì là đồng hương nên cực kì thân thiết.”
“Xin chào bác ạ, con là Thiên Kim, còn đây là Quốc Huy chồng con. Còn đây là em trai song sinh của chồng cháu, cũng tên Quốc Huy.”
Cô ta ngay lập tức phớt lờ qua tôi. Như vậy cũng tốt, khi nãy đã giới thiệu là trợ lý, nay thành vợ thì trong mắt bọn họ cô trở nên kệch cỡm.
Huy em đưa tôi đi chào hỏi rất nhiều người. Tôi uống có đôi chút nhiều, sau đó đi tìm nhà vệ sinh. Khi bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh không ngờ lại gặp một người quen, không tin là sẽ gặp được ở đây.
“Lâm, cô là Lâm đúng không?”
“Anh Trí Hào, anh về nước rồi à.” - Tôi hơi ngạc nhiên.
Anh ta là con trai của bà chủ quán mà trước kia tôi làm. Anh ta trong kí ức của tôi là một người rất kiêu ngạo, trước kia anh ta tỏ ra rất chán ghét tôi.
“Em làm gì ở đây vậy, phục vụ à. À không, mặc trang phục này là đến dự tiệc rồi. Không ngờ em thật thức thời, nhanh chóng tìm được người bao nuôi.”
Tôi mà không phải đang giữ thể diện cho anh, tôi đã muốn bẻ răng của hắn ta. Tôi mang ơn bà chủ, cố gắng tự nhủ bản thân phải nhịn.
“Nếu không có gì, em xin phép.” - Tôi đáp, muốn rời đi.
Trí Hào không dễ dàng để tôi đi nhưng thấy có người đi tới thì không dám làm càng. Nhưng anh ta không buông tha tôi, cứ bám theo sau...chắc muốn xem người đàn ông nào đang bao nuôi tôi.
Tôi quay ra thì không thấy Huy em đâu, tôi đi tìm một vòng cũng không tìm thấy. Lúc này Thiên Kim cầm ly rượu đi tới nhếch miệng cười nói: “Đừng làm phiền giám đốc nữa, cậu ấy và Sao Mai đang tâm sự rồi.”
Tôi nhíu mày lại, trong lòng có chút tức giận: “Anh ấy ở đâu.”

“Cô vội cái gì, nhìn thấy họ tình tứ sẽ không dễ chịu đâu.”
“Tôi hỏi, anh ấy đang ở đâu?” - Tôi nắm chặt cổ tay Thiên Kim như muốn nghiền nát.
“Này, cô làm tôi đau… Á, buông ra…” - Thiên Kim tái nhợt.
Từ phía xa Quốc Huy đi tới vội nói: “Có chuyện gì vậy?” - Nhìn thấy tôi đang bóp nát tay Thiên Kim liền vôi cản: “Lâm, buông ra đi, có gì chúng ta từ từ nói.”
“Tao hỏi, anh ấy đang ở đâu?” - Tôi càng xiếc hơn, Thiên Kim càng nhăng lên đau đớn.
“Huy em sao, cậu ấy đang nói chuyện với giám đốc Nhất Duy và con gái ông ta.” - Quốc Huy vội đáp.
Tôi nghe xong hất tay Thiên Kim ra, sau đó nói: “Đừng đùa với tôi, tôi sẽ không nhẹ tay như hôm nay đâu.”
Tôi bỏ đi, không để ý Trí Hào vẫn theo phía sau. Anh ta đi lại gần tôi mà nói: “Mối quan hệ của em cũng không tệ nha, giám đốc sao… kẻ bao nuôi em hẳn là một kẻ lăng nhăng. Em không biết một người liền bao nuôi bao nhiêu cô gái đâu.”
“Nếu thế thì sao, anh muốn gì?” - Tôi quay đầu hỏi anh ta.
“Hay để anh bao nuôi em đi.” - Anh ta chọc những lọn tóc ngang vai tôi: “Năm xưa nhìn không ra em xinh đẹp như vậy, em xem chúng ta dù sao cũng quen biết, anh sẽ không bạc đãi em.” - Trí Hào cười nham hiểm.
“Tôi cảm ơn thành ý của anh, nhưng tiêu chuẩn người đàn ông bao nuôi tôi rất cao, anh chưa đủ trình.” - Tôi đáp, con mẹ nó… thằng bệnh.
“Cái gì mà cành cao. Cũng là đứa đàn bà mười bảy tuổi chữa hoang rồi làm ở đợ cho nhà tôi. Cô nghĩ những người bao nuôi cô biết được quá khứ này, họ còn không ghê tởm sự thấp hèn của cô.” - Trí Hào ăn không được bày trò đe dọa.
Tôi quay người cười nhẹ, nhưng ánh mắt trừng lên giận dữ: “Tôi thấp hèn mà anh còn thèm thuồng như thế, vậy anh ăn tạp sao? Còn quá khứ kia anh muốn mang đe dọa tôi sao? Từ lâu nó đã trở thành vũ khí của tôi rồi… anh nghĩ xem tôi mang nó ra khóc lóc với đàn ông, ai mà không xót thương muốn che chở tôi.”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi căm nín, tôi không muốn quan tâm đến anh ta nữa liền đi tìm Huy em. Là tôi không muốn anh gần cô gái khác, hay tôi lo sợ anh nhanh chóng tìm được đối tượng kết hôn mà đá văng tôi.
Trong góc khuất, tôi nhìn thấy Sao Mai đang đặt hai tay lên vai anh. Ánh mắt hai người nhìn nhau, cô ta nhấc chân lên một chút muốn chủ động hôn anh...
Quảng cáo