"Tiêu Tiêu?" Đàm Trăn mặc đồ ngủ ở nhà , kinh ngạc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.
Đồng Tiêu Tiêu ngại ngùng cười: "Cô Đàm, em tính bàn bạc với cô về chuyện của triển lãm tranh vào tuần sau, ngày hôm qua, em có nhắn tin cho cô, nhưng cô lại không trả lời em, nên em liền đến tìm cô, xin lỗi cô ạ...."
Thiếu nữ ngượng ngùng sờ cái ót.
Đàm Trăn nghĩ tới tối hôm qua bị Cố Dĩ Nguy kéo lên giường, chưa kịp nhìn điện thoại, liền vội vàng lắc đầu nói: "Không có việc gì không có việc gì, tối hôm qua cô không nhìn điện thoại nên quên trả lời tin nhắn của em, em vào đi".
Đồng Tiêu Tiêu liền vội vàng cúi đầu, lễ phép đi vào cửa.
Đồng Tiêu Tiêu tò mò đánh giá xung quanh. Đây là một căn hộ rất tốt, trang trí theo phong cách đơn giản.
Đồng Tiêu Tiêu nhịn không được nói với Đàm Trăn : "Cô Đàm đúng là có mắt thẩm mỹ, trang trí rất đẹp" Thiếu nữ cười, "Tình cảm với Cố ca ca cũng rất tốt, trong nhà thật ấm áp."
Đàm Trăn ngượng ngùng nói: "Đều là anh ấy trang trí , cô không làm cái gì hết"
Tất cả mọi thứ đều là một tay Cố Dĩ Nguy trang trí.
Lúc ấy Cố Dĩ Nguy nói muốn dẫn cô đến một nơi, khi mở cửa ra , cô liền kinh ngạc.
Căn nhà này giống y chang thứ mà cô tưởng tượng lúc còn thiếu nữ.
Cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra,vừa quay đầu đã nhìn thấy Cố Dĩ Nguy quỳ một gối.
Cố Dĩ Nguy mới tỉnh, không biết có người đến, nửa người trên trần truồng, trên đó còn lưu lại ấn ký của Đàm Trăn.
Đàm Trăn xấu hổ , liền vội vàng liếc nhìn Cố Dĩ Nguy một cái: "Mặc quần áo đi, có trẻ con ở đây đó."
Đồng Tiêu Tiêu cười ngượng ngùng, dời đi tầm mắt.
Đợi Cố Dĩ Nguy mặc lên áo khoác đi ra , phòng khách chỉ có Đồng Tiêu Tiêu , cô đang lật xem tập tranh của Đàm Trăn.
Cố Dĩ Nguy rót cho mình ly nước, không có ý đón tiếp vị khách này.
Đồng Tiêu Tiêu buông xuống tập tranh, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dĩ Nguy.
Nhất thời giữa hai người , ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Đợi Cố Dĩ Nguy uống nước xong , mới nhìn Đồng Tiêu Tiêu.
"Nói đi, em tới đây làm gì?."
"Tìm Cô Đàm nha , em tính nói chuyện về triển lãm tranh vào tuần sau" Đồng Tiêu Tiêu ngồi ngay ngắn , lễ phép nói.
"Phải không?." Cố Dĩ Nguy đi về phía trước , từng bước tới gần thiếu nữ.
Hắn nhìn cô từ trên cao xuống , lạnh lùng nói: "Anh hỏi em, chuyện Chu Mạt, em muốn làm gì?"
Cố Dĩ Nguy chưa bao giờ sẽ ngồi chờ chết , ngày hôm sau, hắn liền liên lạc với bên tổ chức hôn lễ, lấy camera giám sát. Ngày đó khách đến rất đông, xem đi xem lại mấy ngày, Cố Dĩ Nguy mới thấy người đàn ông trung niên kia xuất hiện trên camera.
Đồng Tiêu Tiêu rất cảnh giác, không tìm thấy bất kì hình ảnh nào mà cô đứng chung với người đàn ông trung niên kia.
Nhưng mà Cố Dĩ Nguy đã cẩn thận thăm dò, tìm ra được người đàn ông trung niên kia chính là cấp dưới của Đồng gia.
Vì thế chuyện này không cần nói cũng biết.
Cố Dĩ Nguy không thể tưởng được, một thiếu nữ không quen thuộc cho lắm, lại đi tính kế hắn , không biết cô muốn làm cái gì, cũng không biết trên tay cô còn bao nhiêu nhược điểm của việc hắn ngoại tình nữa.
Hắn tưởng điều tra trong âm thầm, nhưng mà Đồng Tiêu Tiêu lại tìm tới cửa.
Đồng Tiêu Tiêu không ngờ là Cố Dĩ Nguy sẽ nói thẳng ra, cô tháo xuống bộ mặt thanh thuần, lộ ra nụ cười lười biếng.
Cô duỗi cánh tay trắng mịn của mình, dùng ngón tay miêu tả thân thể của Cố Dĩ Nguy , biểu cảm nghiêm túc giống như là đang vẽ tranh.