Ngoan Nào, Đừng Sợ

Chương 13



Giang Trì lại ra hiệu cho cậu ta, "Đưa cho tôi đi, vừa hay tôi chưa no."

 

Tôi: "???"

 

Ngay cả Chu Hiên nhất thời cũng ngơ ngác, thế mà lại ngây ngốc đưa hộp cơm cho Giang Trì.

 

Giang Trì nhận lấy, lại hỏi cậu ta: "Còn chuyện gì không?"

 

Chu Hiên ngơ ngác đáp: "Không... không còn..."

 

"Vậy đi đi."

 

"À được, vậy... gặp lại chị sau." Cậu ta ngây ngô vẫy tay chào tôi.

 

Ngay cả tôi cũng có chút ngơ ngác: "Tiểu Hiên, tạm biệt..."

 

Chu Hiên đi rồi, chỉ còn tôi và Giang Trì, bầu không khí lập tức lại có chút kỳ quặc.

 

"Vậy... tạm biệt, Giang Trì..."

 

13

 

Tôi nói lời chia tay với anh, chuẩn bị lên lầu.

 

Không ngờ vừa bước chân ra, cổ tay đột nhiên bị anh nắm lấy, anh hơi dùng lực, kéo cả người tôi vào trước mặt anh.

 

"Lâm Tiểu Thố, đây là cách cậu cảm ơn tôi sao?"

 

Ngữ khí anh có vài phần nguy hiểm, ánh mắt thẳng thắn nhìn tôi.

 

"Giang Trì, cậu làm gì vậy..."

 

Bị anh kìm kẹp trước mặt, nhất thời căng thẳng không chịu nổi.

 

"Chúng ta có quan hệ gì?"

 

"Không phải bạn học sao..."

 

Tôi nhỏ giọng giải thích.

 

Anh khẽ cười một tiếng, đột nhiên đưa tay ôm lấy eo tôi.

 

Tôi hoảng loạn, nắm chặt lấy áo anh.

 

Giọng anh lại trầm thêm vài phần: "Lâm Tiểu Thố, cậu còn nợ tôi cái gì bao giờ trả?"

 

"Tôi... còn nợ cậu cái gì?" Tôi có chút không hiểu.

 

Anh khẽ cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.

 

Áp vào tai tôi, nhẹ giọng hỏi một câu:

 

"Cậu xem hôm nay trăng có tròn không?"

 

Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đầy sao, rõ ràng không có trăng.

 

"Không có..."

 

Chưa nói hết lời, anh đột nhiên một tay giữ lấy gáy tôi, cúi đầu hôn lên.

 

Những nụ hôn dày đặc rơi xuống, anh thở gấp, đầu óc tôi lập tức trống rỗng.

 

Hơi thở bị cướp mất, cả người có chút mềm nhũn, cánh tay anh siết chặt lấy tôi.

 

Đầu tôi dần choáng váng, đưa tay đẩy anh ra, không ngờ anh lại xoay người, đè cả người tôi lên xe mà hôn...



 

Ban đầu còn dịu dàng, dần dần mất kiểm soát, điên cuồng đòi hỏi.

 

Không biết đã bao lâu, anh mới buông tha cho tôi.

 

Cả người tôi ngây ngốc, đầu thiếu oxy, thở hổn hển hít lấy không khí, môi tê dại...

 

Tôi mơ hồ nhìn Giang Trì, thở hổn hển.

 

Anh cũng nhìn thẳng vào tôi.

 

Gió đêm mát mẻ, mặt lại nóng bừng, gió thu thổi một lọn tóc rối vào má.

 

Anh đưa tay, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai tôi.

 

Lông mày hơi nhướng, giọng nói mang theo vài phần quyến rũ và trêu chọc:

 

"Nhìn đủ chưa? Ở bên nhau đi."

 

Trong khoảnh khắc, dường như quay về mùa hè năm mười tám tuổi, tôi do dự mãi không dám tỏ tình.

 

Còn anh thì luôn bá đạo mạnh mẽ, cũng luôn không theo lẽ thường mà làm như vậy.

 

Ở bên nhau đi, phải chăng ngày đó anh cũng muốn nói câu này?

 

Nhưng tôi, lại không còn cái vô tư vô lo của tuổi mười tám nữa rồi.

 

"Giang Trì, chúng ta không hợp..."

 

"Lâm Tiểu Thố, cậu không thích tôi?"

 

"Trước đây từng thích..."

 

Chỉ là hiện tại, không dám thích nữa...

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Từ bảy năm trước, giây phút tôi rời đi đó, đã chuẩn bị sẵn sàng đời này không gặp lại.

 

Không ai biết tôi đã trải qua quãng thời gian đó như thế nào, tôi cắn răng, hàng nghìn hàng vạn lần, tự cứu mình khỏi bể khổ.

 

Sau khi vượt qua, sẽ phát hiện, bản thân đã không còn là mình của ngày xưa nữa.

 

Tôi thích Giang Trì, dù gặp lại, vẫn sẽ động lòng từ cái nhìn đầu tiên.

 

Nhưng thì sao chứ? Những thứ quá mãnh liệt luôn không bền lâu.

 

Tôi dần trở nên tỉnh táo, cũng học được cách giảm bớt kỳ vọng.

 

Tình yêu đối với tôi, xưa nay không phải là lựa chọn bắt buộc.

 

Chúng ta cũng không còn là độ tuổi mười bảy mười tám ngây ngô, giữa chúng ta cách bảy năm, ai sẽ vì tình cảm mơ hồ này mà chờ đợi bảy năm chứ?

 

Ai cũng có lúc bốc đồng, nhưng sau khi nhiệt huyết lắng xuống, tiêu hao hết thì sao?

 

Tôi và anh không giống nhau, tôi không có tự tin, càng không dám đánh cược, tôi không chịu nổi thua.

 

14

 

Ca phẫu thuật của mẹ tôi rất thành công, sau phẫu thuật cơ thể không có hiện tượng bài xích bất thường, chắc sẽ không có vấn đề lớn.

 

Mạnh Mộng luôn bên cạnh tôi, ngay cả Chu Hiên và mẹ cậu ta cũng đến bệnh viện thăm.

 

Dì Chu vừa mới nghỉ hưu, nắm tay tôi không ngừng hỏi han ân cần.

 

"Yêu Yêu, dì thấy hình như con gầy đi?"