“Số điện thoại cũ của cậu, đến giờ cậu ấy vẫn nạp tiền, mỗi lần uống say, đối với một số không người nghe, không ngừng bày tỏ nỗi nhớ nhung…”
Tôi không kìm được nữa, ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
Những năm qua, điều tôi học được nhiều nhất là nhẫn nhịn, dù khổ dù khó cũng không được khóc, nước mắt là thứ không đáng giá nhất.
Nhưng bây giờ, nghe những điều này, chỉ cảm thấy khó chịu đến không thở nổi.
Người như tôi, làm sao xứng có được sự thiên vị thế này chứ?
“Cậu cũng biết cậu ấy rồi đó, tự mình làm cái gì sau lưng cũng không bao giờ nói với cậu, cậu cũng vậy, những năm qua sống khó khăn thế nào cũng chưa từng nhắc đến một lời.”
Chúng tôi đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện cũ, tôi biết điều anh ấy muốn không phải là sự cảm động của tôi, còn điều tôi muốn không phải là sự thương hại của anh ấy.
“Lâm Yêu, đời người có được mấy lần bảy năm? Tôi biết cậu suy nghĩ rất nhiều, nhưng những điều đó đều không phải là vấn đề, tôi chỉ biết Giang Trì là người không đ.â.m đầu vào tường sẽ không quay đầu, cậu là tâm ma của cậu ấy, cậu không đồng ý, cậu ấy có thể chờ đến ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi thậm chí đến chết.”
“Còn cậu thì sao? Ngoài Giang Trì, cậu còn có thể thích ai khác không? Cậu có thể gặp người nào tốt hơn cậu ấy không?”
Phải rồi, tôi sẽ không gặp được người thứ hai như Giang Trì, cảm giác thầm thích một người đơn thuần như thế, sẽ không bao giờ có nữa.
Những năm qua, không phải không có người theo đuổi, người có tiền lo lắng bệnh thần kinh của mẹ tôi sẽ di truyền, người không có tiền bị chi phí thuốc men cao ngất của bà dọa chạy.
Người trưởng thành nói yêu, phần lớn là sự trao đổi lợi ích, cân nhắc lợi hại mà thôi.
Giang Trì à, thật sự là mộng tưởng viển vông của tôi trên cõi đời này.
16
Đêm đó, tôi ngồi một mình bên cửa sổ rất lâu.
Chợt vang lên một hồi gõ cửa, tôi mở cửa phát hiện Giang Trì lại ở ngoài cửa.
Trên người anh có mùi rượu nồng đậm, người cũng không mấy tỉnh táo.
Tôi vừa mở cửa, anh cả người đã đổ lên người tôi.
“Giang Trì, cậu uống bao nhiêu rồi?”
Anh ôm eo tôi, cằm đặt lên vai tôi, giọng nói mơ hồ không rõ.
“Lâm Tiểu Thố, cậu đừng đi…”
“Tôi có đi đâu đâu…” Tôi vỗ vỗ lưng anh.
“Cậu đi rồi, một lần đi là bảy năm, đồ lừa đảo…”
Anh nằm trên người tôi, uất ức kể lể.
Tôi cố nén chua xót trong lòng:
“Tôi… tôi đi pha cho cậu cốc nước mật ong giải rượu…”
Anh ôm chặt lấy tôi: “Không được đi, cậu không được đi…”
“Tôi không đi mà…”
Anh nâng mặt tôi lên nhìn: “Cậu khóc à? Ai bắt nạt cậu, tôi đi đòi lại công bằng…”
“Không có ai bắt nạt tôi…” Tôi bất lực giải thích.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Anh bỗng siết chặt lấy tôi, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào.
“Cái gì cậu cũng không nói với tôi…”
“Lâm Tiểu Thố, tôi… tôi đau lòng vì cậu…”
Tôi nén nước mắt, vỗ vỗ lưng anh an ủi.
“Giang Trì, cậu say rồi, hay là tôi đưa cậu về nhà?”
“Không muốn, không về…” Anh lắc đầu.
“Vậy đi ngủ có được không?”
“Ngủ được, ngủ tốt…”
Thôi được rồi, tôi đưa anh vào phòng ngủ, mình ngủ tạm trên sofa một đêm vậy.
Chỉ là, tôi cố gắng đưa anh vào giường, người này lại nhất quyết không chịu buông tay tôi.
“Cậu nói không đi mà…”
“Tôi không đi, tôi ra phòng khách ngủ…”
“Không được, cậu không được đi…”
Tôi phát hiện, không thể nói lý với người say được.
Anh rất khỏe, tôi trốn cũng trốn không thoát.
Anh nằm trên giường, lại ra lệnh cho tôi.
“Lâm Tiểu Thố, giúp tôi cởi quần áo, nóng quá…”
Tôi thở dài, cởi áo sơ mi cho anh, cố gắng cởi xuống.
Không ngờ anh tự mình động thủ, thế mà lại cởi thắt lưng.
“Không phải, cậu cởi quần làm gì?” Tôi kinh ngạc.
“Cậu ngủ không cởi quần?” Anh say khướt hỏi ngược lại tôi.
“Tôi…”
Nói rồi anh còn muốn cởi nốt thứ cuối cùng, tôi vội ngăn lại.
“Tôi không ngủ khỏa thân…”
Anh mơ màng ừ một tiếng, tôi vừa thở phào, anh đột nhiên như con bạch tuộc quấn lấy tôi.
Người anh rất nóng, tôi lập tức cảm thấy hơi nóng xộc lên đỉnh đầu.