"Giang Trì nói anh ấy thích kiểu con gái thỏ con, tác giả này tên là Yêu Yêu Thố, chẳng lẽ chính là cô gái mà Giang Trì thích sao?"
"Không thể nào, cuốn tiểu thuyết này viết quá phi thực tế, một cô gái có gia đình xuất thân tệ như vậy làm sao có thể ở cùng một người như Giang Trì, cậu ấm nhà giàu cơ chứ?"
"Đúng vậy, trong tiểu thuyết viết quá suôn sẻ, hai người kết hôn sinh con, làm sao có thể, chắc chắn là fan cuồng, đây không phải là giấc mơ của cô gái sao?"
"Đúng vậy, cô gái mơ quá đáng sợ, tôi cũng cảm thấy không thực tế."
Trước sự việc đột ngột này, một phóng viên đã phỏng vấn Giang Trì.
"Anh Giang, đối với tiểu thuyết tình yêu thầm kín Yêu Yêu Thố lan truyền trên mạng, anh nhìn nhận như thế nào?"
Anh ấy trông vẫn bình tĩnh như thường lệ:
"Tôi đã đọc hết một đêm bằng điện thoại."
"À, tôi muốn biết anh đánh giá thế nào về tác phẩm này?"
Anh nhạt nhẽo đáp:
"Tôi rất thích câu chuyện, chỉ là có vài chỗ miêu tả không được sát."
"Đối với việc cộng đồng mạng đồn đoán rằng tác giả Yêu Yêu Thố là fan cuồng của anh, thậm chí có người đoán là người mà anh thầm thích, anh có ý kiến gì không?"
Anh suy nghĩ vài giây, khóe miệng nhếch lên nụ cười:
"Thật ra tôi cũng rất tò mò, nếu có cơ hội gặp tác giả, tôi cũng có vài câu hỏi muốn hỏi cô ấy."
Tôi cầm điện thoại, trong lòng càng lúc càng hoảng loạn...
Dưới bài phỏng vấn, bình luận của fan càng ngày càng nhiều.
【Giang Trì trả lời rõ ràng là không biết tác giả, quả nhiên chỉ là giấc mơ của cô gái.】
【Có fan nhan sắc gọi anh là chồng mà còn không chịu được, cô này lại viết thành cả một cuốn tiểu thuyết.】
05
Cùng với độ hot của tin tức, lượt đọc của "Hạ Chí" tăng vọt chỉ sau một đêm, và biên tập đột nhiên thông báo cho tôi.
"Yêu Yêu, có công ty ra giá 5 triệu mua bản quyền 'Hạ Chí'!"
"Tiền đen cũng là tiền, sự giàu có cuối cùng cũng đến với cậu rồi!"
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Những năm qua, tôi chỉ viết truyện ngắn làm nghề phụ, thu nhập không cao.
Chi phí phẫu thuật 500 nghìn của mẹ tôi, tôi lo đến mức ngày ngày không ngủ được, khoản tiền 5 triệu đột ngột này thật sự khiến tôi sợ hãi.
Biên tập nói, bên kia rất thích tác phẩm này, nhân lúc có nhiệt muốn chuyển thể thành phim, nội dung tác phẩm gốc cơ bản không thay đổi, có thể sẽ có một số chi tiết cần làm phong phú thêm.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được, vừa lo lắng Giang Trì đã đoán ra tôi là ai sau khi đọc tiểu thuyết, nếu tôi trực tiếp bán bản quyền chuyển thể, chẳng khác nào dựa vào độ hot của anh ấy để trục lợi, vừa lo lắng bệnh của mẹ tôi không thể chờ đợi thêm.
Thôi vậy, cứu người quan trọng.
Hiện tại, tôi không có cách nào khác để kiếm tiền.
Ngày ký hợp đồng, hẹn tại một câu lạc bộ cao cấp, chỉ là, khi tôi lịch sự gõ cửa, thấy người bên trong, tôi lập tức sững sờ.
Cách biệt bảy năm, khuôn mặt đó tôi quen thuộc không hơn không kém.
Anh khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt đầy những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
Trong phút chốc, bảy năm qua chỉ như một giấc mơ ngắn ngủi, anh đứng dựa vào cửa lớp chờ tôi tan học như thể mới chỉ là ngày hôm qua.
Gặp lại sau một thời gian dài xa cách là cảm giác như thế nào? Những từ ngữ từng viết trước đây cảm giác khác hẳn với tâm trạng hiện tại.
Không phải là hai người nhìn nhau mỉm cười, nói một câu "Lâu rồi không gặp."
Mà là tim đập loạn nhịp một cách kỳ lạ, vô thức muốn bỏ chạy.
Tôi đứng đó, trong lòng như trải qua một cơn sóng thần mà không ai biết.
"Xin lỗi, tôi đi nhầm đường rồi..." Tôi cúi đầu giải thích trong hoảng loạn.
"Tác giả Yêu Yêu phải không? Không nhầm đâu."
Một nhân viên nhiệt tình gọi tôi lại và giới thiệu người bên cạnh, "Đây là anh Giang Trì, được mời sáng tác bài hát chủ đề cho 'Hạ Chí'."
Trong suốt quá trình ký hợp đồng, tôi hoàn toàn mơ hồ, cúi đầu không dám nhìn anh.
Cho đến khi người phụ trách chào tạm biệt tôi và đề nghị: "Anh Giang Trì cũng rất thích tác phẩm của cô, hay là hai người nói chuyện một chút, tôi sẽ không làm phiền."
Tôi đứng sau cánh cửa, tiến thoái lưỡng nan.
Anh quay người lại, ánh mắt hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào tôi mà không nói một lời.
Anh dường như cao hơn, gầy hơn, chiếc áo sơ mi màu xanh đen cởi hờ ba chiếc cúc, chàng trai non nớt ngày nào nay đã có thêm nhiều khí chất của người đàn ông trưởng thành, chỉ là trên người vẫn có chút khí chất lười biếng mơ hồ.
Tôi hít một hơi thật sâu, lúng túng chào hỏi:
"Giang Trì, lâu rồi không gặp..."
Anh vẫn nhìn thẳng vào tôi, yết hầu khẽ động, đáp lại một câu: