Mendes sải bước xuống sân bóng, đứng bên cạnh Tùng lúc này đã phục hồi một chút khí lực, chỉ có sắc mặt hơi tiều tụy. Ông tươi cười nói :”Chúc mừng cậu đã vượt qua được thử thách cuối cùng này. Giờ thì không còn ai nói Belenenses ăn may khi hạ gục Benfica nữa rồi. Vừa nãy cậu có thấy tiếng vỗ tay từ khán đài của Sporting Lisbon không? Họ đã công nhận thực lực của cậu rồi đó. Haha. Khán giả Sporting Lisbon nổi tiếng bắt bẻ, thế mà cậu lại nhận được ca ngợi của họ, quả là một kì tích.”
Manuel thì quan tâm hỏi :”Lúc nãy thấy cậu đau lắm, nằm lăn lộn, tôi cứ nghĩ cậu bị thương rồi chứ. Sao rồi, vết thương có ổn hơn chưa?”
Tùng tươi cười trả lời :”Haha, không có gì, lúc đầu có hơi đau một tí, nhưng khi xịt thuốc rồi thì đã không sao. Thân thể tôi khỏe lắm, dăm ba cái vết thương nhỏ này không hề hấn gì đâu”.
Mendes bổ sung nói :”Dù thế thì cũng không được khinh thường, cậu nên yêu cầu được kiểm tra kĩ lưỡng để tránh bệnh vặt sau này. Mà tôi nghĩ không cần cậu yêu cầu, thế nào lão già Pacheco cũng sẽ hối thúc cậu kiểm tra thôi. Lão ta còn trông chờ cậu giúp lão ta ổn định cục diện của Belenenses ở giải hạng nhất nữa. Mặc dù chắc chắn đội B sẽ không tấn cấp lên giải ngoại hạng, nhưng đạt thứ hạng cao cũng đồng nghĩa với việc khẳng định trình độ của lão ta, cho nên, khà khà”, Mendes nói tới đây, nở nụ cười gian trá. Tùng và Manuel biết chuyến này thể nào Mendes cũng sẽ làm thịt Pacheco. Thế nhưng Tùng cũng không can thiệp vào. Miễn sao khống chế ở một hạn mức nhất định, việc tăng lương thưởng cũng đồng nghĩa với câu lạc bộ coi trọng cầu thủ nhiều hơn, đó cũng là mong muốn của Tùng lúc đầu. Đôi bên đã có cùng một mục tiêu, vậy thì việc chuyên nghiệp của Mendes, Tùng sẽ không can thiệp vào.
Mendes bỗng nhiên vỗ trán, nói tiếp :”Quên nữa, hôm nay tôi đến đây là để mời cậu tham gia buổi tiệc tụ họp trước giáng sinh của công ty. Lần này sẽ có nhiều người đến tham dự lắm, đây là cơ hội cho cậu mở rộng con đường giao lưu. Lần này Cristiano cũng sẽ tham dự, đến lúc đó có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu.”
Mendes nở nụ cười, xâu xa nói :”Ở giới bóng đá, thực lực là một chuyện, nhưng vòng quan hệ, cộng với thực lực, mới làm nên một siêu sao. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Tùng gật gật đầu, biểu thị hiểu rõ. Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm tham gia những buổi tiệc tụ hội như thế này, nhưng bản thân Tùng cũng hiểu, việc mở rộng vòng quan hệ sẽ mang đến cho cậu nhiều cơ hội gặp gỡ hơn, nhất là đối với những cầu thủ đã thành danh, thì việc giao lưu kinh nghiệm và mở rộng nhân mạch với họ sẽ giúp Tùng ít đi đường quanh co, hơn là tự lực cánh sinh một mình.
Mendes vỗ vỗ vai Tùng, liếc nhìn Rui Jorge đang đi đến, cười cười gật đầu biểu thị chào hỏi, sau đó cùng với Manuel bỏ đi. Tùng cũng đứng dậy chào hai người, sau đó sóng vai cùng Jorge đi về phòng thay đồ trước khi hồi trở lại kí túc xá.
Rui Jorge sắc mặt cứng ngắc nói :”Lão già kia động tác nhanh thật, tôi ở đây vừa nhận thông báo là lão ta đã có mặt rồi.”
Tùng cười cười không nói gì, trong lòng thầm nghĩ :”Đúng là giới huấn luyện viên và cò môi giới đều không ưa gì nhau, rõ ràng Rui Jorge chưa tiếp xúc với Mendes lần nào, thế nhưng giống như địch nhân tiềm ẩn vậy, cứ hở ra là bới móc nhau không ngừng”.
Rui Jorge không để ý đến ánh mắt quái dị của Tùng, nói tiếp :”Sau trận này, cậu sẽ được đôn lên tập luyện cùng đội B, sau đó sẽ thi đấu nửa mùa giải sau ở giải hạng nhất Bồ Đào Nha. Đây là cơ hội cho cậu, vì chắc chắn mùa sau Jesus sẽ rời khỏi ghế huấn luyện viên để về lại liên đoàn bóng đá Bồ Đào Nha, nên chiếc ghế trống chỗ rất có thể Pacheco sẽ ngồi vào đó. Hi vọng, năm sau có thể gặp được cậu ở giải ngoại hạng. Haha”, vừa nói, Rui Jorge vừa vỗ vai Tùng biểu thị khích lệ. Ông cũng vô cùng yêu thích cậu nhóc này, làm người thành thật, chịu khó luyện tập, chỉ có điều thi đấu quá máu lửa, hôm nay ông còn bị một phen thót tim với cậu ta. Có lòng muốn khuyên cậu ấy giảm bớt lại, phải biết tự bảo vệ mình, nhưng nhìn ánh mắt hừng hực của Tùng, ông lại nuốt lời trở vào bụng. Qua tình huống hôm nay, có lẽ cũng không phải cậu nhóc này không biết tự bảo vệ mình, nếu không thì trong tình huống va chạm đó, rất có thể cậu ta đã phải nằm cán ra sân rồi, chứ không chỉ bị đau nhẹ, sau đó lại vẫn sống động như một con thỏ như vậy. Ông lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.
Lợi dụng lúc Tùng và đồng đội chuẩn bị về phòng, ông bước sang khu của huấn luyện viên đội nhà, bắt tay với Jose Lima. Ông ta còn có vẻ không phục lắm, miệng bực tức nói :”Các ông hôm nay gặp may mà thôi, đừng tưởng rằng như vậy là đã đánh bại được chúng tôi.”
Rui Jorge cười đùa tí tửng nói :”Đúng vậy, chúng tôi chỉ may mắn mà có Tùng Nguyễn thôi, có lẽ ông chưa đủ may mắn nhỉ”, sau đó, trong ánh mắt mộng bức của Jose Lima, Rui Jorge phá lên cười, nhanh chóng tụ họp cùng đám học trò của mình để chuẩn bị ra về.
Jose Lima vô cùng tức tối, lớn tiếng nói :”Các ông có thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của hắn ta không?, thật là tức chết tôi mà”
Aurelio Perreira và Luis Martin không nói lời nào, ánh mắt nhìn nhau đầy cay đắng. Quả thật, Sporting Lisbon và Belenenses chỉ chênh lệch nhau ở chỗ, đối thủ có một tiền vệ giỏi, còn bên mình thì không.
Ngày hôm sau, hàng loạt tờ báo của Lisbon đưa thông tin về trận đấu, những tiêu đề như :”Chấn Động! Belenenses hạ gục Sporting Lisbon, vững vàng ngôi đầu bảng giải thanh niên Bồ Đào Nha”, hay “Bóng lưng vĩ đại ngăn cản chiến thắng của Sporting Lisbon”, hoặc “Đè bẹp Sporting Lisbon, Belenenses khẳng định ngôi bá chủ của giải thanh niên năm nay” liên tục xuất hiện trên các mặt báo. Cổ động viên còn lại của Belenenses mới phát hiện rằng, đội bóng của mình vừa thực hiện một tráng cử chưa từng có, đó là đánh bại cả Benfica và Sporting Lisbon, nhất cử chiếm giữ tiếp tục ngôi đầu bảng với 14 chiến thắng liên tiếp. Điều này góp phần an ủi thật sự cho đám cổ động viên, bởi đã lâu rồi, họ chưa được nếm trải mùi vị của chiến thắng, khi mà đội 1 và đội B hiện tại thi đấu vô cùng tệ hại, hầu như chỉ hòa và thua, chiến thắng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tùng lại một lần nữa trở nên nổi tiếng, không chỉ trong cộng đồng fan hâm mộ của Belenenses, mà còn của toàn thành Lisbon, khi những thông tin về cậu luôn đi kèm với chiến thắng của Belenenses, trong trận thắng này cũng vậy.
Điều này làm Carlos vừa vui vừa buồn rầu. Vui là đống báo giá Tùng trên bàn ông trở nên dày nặng không ít, còn buồn bực là vì cú điện thoại vừa rồi.
Mendes đúng là ông vua trong làng cơ hội. Ngay khi những thông tin của Tùng trở nên sốt dèo lên, thì cũng là lúc ông nghĩ rằng hợp đồng của cậu cần một lần nữa thay đổi cho phù hợp với địa vị “cầu thủ đội B” của Tùng. Mức lương 1000 Euro một tuần kèm điều khoản thanh lý hợp đồng lên đến 2 triệu Euro là kết quả của cuộc đàm phán nhanh chóng qua điện thoại vừa rồi. Khi Tùng biết được chuyện mình được tăng lương gấp đôi thì mọi chuyện cũng đã ngã ngũ, làm cậu dở khóc dở cười. Mặc dù quan tâm hiện tại của cậu không dành quá nhiều cho tiền bạc, thế nhưng, ai lại ngại tiền của mình nhiều bao giờ, nhất là tiền này do mình liều mạng huấn luyện và thi đấu đạt được, điều này lại càng thể hiện tầm quan trọng của cậu ở sân bóng.
Tùng cũng không quên lời mời của Mendes cho bữa tiệc gặp mặt giáng sinh. Tuy nhiên, vest với cậu hiện tại có vẻ không quá phù hợp, nên Tùng chỉ lựa chọn một bộ đồ nhẹ nhàng, kết hợp với giày thể thao. Nhìn mình trong gương, cảm giác lịch sự vừa phải, lại không quá trang trọng cho một bữa tiệc ấm cũng, Tùng vui vẻ thanh toán cho cửa hàng. Mặc dù trang phục này ngốn mất của cậu hết 1 tuần lương, nhưng cũng có vẻ khá ổn khi so sánh chất lượng và thương hiệu.
Tùng hài lòng trở lại phòng. Ngày mai, cậu sẽ bay đến Porto, tham dự tiệc tối với gia đình của Domingos Jose, tiếp đến ngày hôm sau, mới là tiệc tối tại công ty. Cũng trong thời gian này, Tùng tạm thời chỉ luyện tập các bài tập thể lực tại nhà, để duy trì trạng thái và đảm bảo mình không tăng cân. Còn điểm thuộc tính hiện tại, tạm thời bảo quản lại, đợi khi tham gia huấn luyện chung với đội B, Tùng sẽ ngay lập tức điều chỉnh để phù hợp với yêu cầu hiện tại của huấn luyện viên. Thép tốt phải dùng làm lưỡi đao, đó là yêu cầu tiên quyết của Tùng.
Quy hoạch xong từng bước tiếp theo, Tùng mới có thể chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng, cậu không biết được, biểu hiện hôm qua của cậu khi về đến trong nước, triệt để nhóm lên nhân khí của cậu.
Tại Việt Nam
Những người hâm mộ bóng đá Việt Nam không thể quên được ngày 4/12 năm đó, khi mà Nguyễn Thanh Tùng lần đầu tiên xuất hiện trên sóng truyền hình quốc gia. Mặc dù chỉ thoáng đề cập đến tầm 10 giây, thế nhưng đây cũng là một cơn sóng cuốn lên niềm tin của người hâm mộ về một người có thể gánh lấy sự phục hưng cho làng túc cầu nước nhà.
Trong buổi thời sự tối hôm ấy, MC Quang Minh tươi cười nói trên sóng truyền hình quốc gia với giọng tự hào:” Thưa quý vị, thần đồng bóng đá Việt Nam, Nguyễn Thanh Tùng, hiện đang thi đấu cho đội thanh niên Belenenses, thuộc biên chế câu lạc bộ Belenenses, một đội bóng đang thi đấu tại giải ngoại hạng Bồ Đào Nha. Trong trận tiêu điểm chiến của giải thanh niên Bồ Đào Nha mùa giải 2006 – 2007, Nguyễn Thanh Tùng đã ghi bàn thắng duy nhất giúp Belenenses đánh bại Sporting Lisbon, là một trong 3 đội mạnh và giàu truyền thống nhất giải ngoại hạng Bồ Đào Nha, giúp U19 Belenenses giữ vững ngôi đầu bảng. Trước đó, trong trận gặp Benfica, cũng là một đội bóng mạnh khác, cậu đã kiến tạo môt bàn thắng giúp Belenenses đánh bại Benfica. Điều đáng nói, Nguyễn Thanh Tùng năm nay chỉ mới 16 tuổi, đã là chủ lực của U19 Belenenses mùa giải này, đồng thời cậu còn là du học sinh tự túc theo học bóng đá ở Bồ Đào Nha, chứ không hề thông qua VFF. Đây là một tín hiệu đáng mừng, bởi chứng minh rằng, Việt Nam chúng ta cũng có thể cho ra được những cầu thủ với tài năng vượt trội. Hi vọng, Nguyễn Thanh Tùng sẽ tiếp tục gặt hái được nhiều thành tích hơn, và một ngày gần nhất, chúng ta có thể thấy được anh trong màu áo của đội tuyển quốc gia Việt Nam”
Ở quê nhà, ba mẹ Tùng nhìn thấy đưa tin và hình ảnh mờ ảo được ghi nhận từ những trang báo, tâm lý vô cùng tự hào, lại vô cùng nhung nhớ đứa con trai của mình. Mẹ cậu không kìm được nước mắt, nức nở khóc lên. Ba cậu thì nói lớn :”Con mình tài giỏi thế thì phải tự hào chứ, khóc gì mà khóc”, nhưng trong giọng nói ông cũng không kém phần nghẹn ngào. Nhìn thấy còn mình được khẳng định và tuyên dương, ba mẹ cậu vừa thấy xót con, lại thấy vui mừng khôn tả.
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?