“Dạ, con biết rồi mà, con sẽ cố giữ sức khỏe”
“Dạ, con hiểu rồi, buổi tiệc chỉ là xã giao thôi, còn sẽ không rượu chè be bét đâu, ba mẹ yên tâm đi”
“Tiền con gửi về ba mẹ cứ sử dụng, đừng tiết kiệm cho con, con ở đây tốt lắm, không cần lo lắng gì đâu ạ”
Tùng vô cùng kiên nhẫn trả lời từng câu chuyện của ba mẹ mình, mà không hề tỏ ra bất mãn. Mặc dù không nhìn tận mắt, nhưng sự quan tâm của ba mẹ vẫn lộ rõ trong từng câu từng chữ, khiến Tùng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau khi cúp máy, Tùng đờ ra một chút trên giường. Sau đó, cậu bật dậy, tiến hành chạy bộ quanh khu này, đồng thời hôm nay, cậu cũng còn một buổi tiệc quan trọng của công ty sắp sửa tiến hành vào chiều hôm nay, nên cậu phải chuẩn bị trước khá nhiều việc.
Cự tuyệt việc hỗ trợ ủi và chuẩn bị quần áo dự tiệc của bà Jose, Tùng tự động thủ cho công tác chuẩn bị. Ngắm mình trong gương, cậu gật gật đầu biểu thị thỏa mãn. Gương mặt đậm chất châu Á, với đường nét khá nhu hòa, góc cạnh rõ ràng, sóng mũi cao, vô cùng phù hợp thẩm mĩ của người châu Âu, đồng thời, do chăm chỉ rèn luyện và kiên trì sử dụng thức ăn theo khẩu phần dinh dưỡng do chuyên gia trong đoàn đội của Nuno Cruz thiết kế, nên vóc người của Tùng đã chạm mốc 179cm. Theo Nuno Cruz, ít nhất cậu cũng có thể cao lên được thêm 5cm nữa, thậm chí là tiếp cận 190cm. Điều này vô cùng có lợi cho Tùng, nhất là thể hình tốt trong việc tranh cướp bóng càng lúc càng kịch liệt như hiện nay.
Ngắm nhìn bản thân một lần nữa để đảm bảo mọi việc ổn định, Tùng ra ngoài đi nhờ xe của Domingos tới dự tiệc, vì hôm nay ông cũng tham dự với tư cách khách mời. Bà Jose cảm khái trước sự chuẩn bị đầy đủ của Tùng, cũng xưng nếu có con gái chắc chắn sẽ gả cho Tùng làm vợ, làm cậu vô cùng xấu hổ. Mặc dù da mặt đã luyện đủ dày, nhưng cũng không trách được khi từ lúc trước khi xuyên việt, cậu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, nên nói về mặt tình cảm, cậu chỉ là con số không, đặc biệt khi ai đề cập đến chuyện tình cảm của mình, Tùng rất dễ rơi vào trạng thái xấu hổ.
Thấy vợ mình càng lúc càng dông dài, Domingos cắt ngang và nhanh chóng lôi Tùng vào xe để phóng đi. Thoát khỏi sự vây hỏi của bà Jose, Tùng cũng rất nhanh bình phục lại trạng thái tốt. Domingos nhìn Tùng một cách hả hê, sau đó nói :”Hôm nay cậu phải cẩn thận đấy, cậu hiện tại là bánh trái thơm ngon rồi, rất dễ thu hút ong bướm vây quanh. Cẩn thận không mấy cô nương diễn viên ca sĩ sẽ ăn cậu đến không còn xương”
Tùng hết hồn nhìn Domingos, thắc mắc hỏi :”Ủa, tôi nghĩ buổi tiệc hôm nay chỉ có người trong công ty thôi chứ?”
Domingos nhìn cậu thật sâu trong lúc chờ đèn xanh, sau khi đèn bật lên, ông mới nói :”Hóa ra là cậu không biết à, Mendes ngoài việc là một cò cầu thủ, thì ông ta cũng sở hữu một công ty đầu tư điện ảnh ở Hollywood nữa. Cho nên, lần này sẽ có không ít minh tinh tham dự buổi tiệc. Ông ta cũng không ngần ngại móc nối cầu thủ của mình với các minh tinh hay ca sĩ, nói nôm na là đôi bên cùng có lợi, tăng tiến thanh danh lên mà thôi”, Domingos có vẻ hiểu sâu về vấn đề này, phân tích vô cùng thấu triệt.
Tùng cảm thấy hơi sốt sắng. Mặc dù tính tổng tuổi đời cũng đã hơn 40 rồi, nhưng chưa bao giờ cậu tham dự một buổi tiệc có nhiều người nổi tiếng như vậy. Lúc đầu chỉ sốt sắng vì các cầu thủ nổi tiếng, giờ lại có thêm đám minh tinh nữa. Haizz, chỉ muốn cá ướp muối thôi, sao mà khó khăn thế không biết.
Khi đến địa điểm buổi tiệc là khách san IHG Hotel, lúc này bên ngoài đã đứng không ít phóng viên, với đầy đủ camera và ống kính liên tục nhấp nháy, Tùng có cảm tưởng đang bước vào một buổi biễu diễn thảm đỏ, chứ không hề giống “một bữa tiệc ấm cúng” như lời nói của Mendes.
Bỏ qua sự bất tiện ban đầu này, khi bước vào trong sảnh đường, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh và trang trọng hẳn. Những chiếc bàn được phân bổ phía dưới một khu vực tương tự như nơi khiêu vũ, cùng với một bục trông có vẻ dùng để phát biểu. Bên trong sảnh đường đã có mặt một số người, phục vụ thì tới lui liên tục để châm rượu hoặc thức ăn lên khu vực tự chọn, trong khi phía trên, dàn nhạc đang hoàn tất khâu chuẩn bị, hiện chỉ có một nghệ sĩ Piano đang tự do diễn tấu một bài nhạc giao hưởng nghe rất êm tai.
Mặc dù không hiểu về tiệc tùng, nhưng Tùng vẫn cảm nhận được sự ấm cúng trong này, khác hẳn với những bữa tiệc xa hoa mà cậu xem được trong tivi hay trên phim, nơi mà người ta đến với nhiệm vụ kết giao, nhiều hơn là gặp gỡ.
Domingos rất nhanh nhận ra được thân ảnh của Mendes, người cũng đang chạy vội lại chào ông và Tùng, rồi vui vẻ dẫn dắt Tùng đến gặp những người quen của mình, mà người đầu tiên Tùng gặp gỡ, chính là Cristiano Ronaldo.
Đến sớm hơn Tùng chỉ vài phút, hiện vẫn đứng để nói chuyện với một nữ minh tinh mà Tùng chỉ quen mặt chứ không biết tên, CR7 bị Mendes lôi kéo để giới thiệu Tùng. Tùng cũng chăm chú nhìn người mà sau này sẽ trở thành một trong hai kẻ thống trị thế giới bóng đá trong suốt hơn 10 năm cùng với Messi.
Trái với việc hầu hết mọi người đều nói Cristiano Ronaldo khó gần, tự đại, nhưng ấn tượng đầu tiên của Tùng về anh, không hề tồi một chút nào. Mặc dù Tùng hiện tại chỉ là một vô danh tiểu tốt, nhưng Cristiano Ronaldo vẫn không hề nề hà gì, vui vẻ bắt tay và làm quen với cậu, thậm chí còn gửi cho Tùng danh thiếp riêng của mình, còn căn dặn nếu có gì cần hỗ trợ, cứ gọi cho anh. Kết thúc cuộc giới thiệu không quá dài, nhưng Tùng cũng khá vui vẻ vì gặp được một huyền thoại như vậy.
Ngoài Ronaldo, Mendes còn dẫn Tùng giới thiệu cho Quaresma, người cũng đang tranh thủ tán tỉnh những cô nàng minh tinh nóng bỏng. Nhớ ra Tùng vì đã gặp lần trước, Quaresma cũng không nề hà gì mà cho cậu một cái ôm thật to biểu thị sự chào mừng. Tùng còn bắt gặp cả Pepe cũng đang vui vẻ trò chuyện với Diego Costa và một đám cầu thủ khác, chỉ khi Mendes đến mới dừng cuộc trò chuyện mà quay sang bắt chuyện với Tùng. Nói chung, mặc dù đều mới quen, nhưng ấn tượng của Tùng về các cầu thủ dưới trướng Mendes đều không tệ chút nào.
Vì bận phải tiếp nhiều vị khách khác, Mendes nhanh chóng bỏ mặc Tùng tự do đi lại. Domingos thì cũng mau chóng bắt gặp những huấn luyện viên khác, cũng đang trò chuyện say sưa về vấn đề gì đó. Tùng bị vứt sang một bên không ai thèm để ý. Vô cùng vui mừng vì được thả tự do, Tùng nhanh chóng di chuyển một dĩa thức ăn, rồi lùi về một góc xa ngồi, tránh mặt đi tất cả mọi người.
Nhìn dòng người qua lại trong tiếng âm nhạc du dương, Tùng cũng cảm thấy thả lỏng hơn không ít. Lúc vừa rồi vô cùng cứng ngắc chào hỏi mọi người, khiến cơ mặt của cậu có hơi cương cứng. Tùng xoa xoa cằm, nhìn về phía xa. Bỗng nhiên, một bàn tay vỗ lên vai của Tùng, làm cậu giật thót người. Vội vàng quay đầu nhìn lại, Tùng phát hiện thì ra là Marisa, con gái của Mendes, đang nhìn cậu với vẻ mặt nghi hoặc. Đang tính vui vẻ chào hỏi, dù sao cũng đã gặp nhau vài lần, Tùng bỗng nhiên đứng chết trân, ánh mắt trừng ra nhìn về sau lưng của Marisa.
Tại đây, đứng kế bên Marisa là một thiếu nữ, tuổi chừng 18, tóc vàng xõa ngang vai, da không quá trắng, nhưng hồng hào sáng rực, môi nở nụ cười nhéch mép trông có vẻ bất cần đời, nhưng kết hợp với ánh mắt sáng rực màu hạt dẻ, làm thêm cho cô có vẻ thông minh và hoạt bát hơn nhiều. Nhưng điều mà Tùng kinh ngạc, đó chính là tên của nàng. Cô ấy là: “Emma Watson.”
Tùng thốt lên kinh ngạc, trong khi cô bé đối diện ném lại cho cậu một cái nhìn ngờ vực, bởi không hiểu vì sao mà cậu lại có phản ứng lớn đến như vậy. Marisa cũng bất ngờ không kém, vì với một người cuồng huấn luyện như Tùng, việc biết tên một minh tinh là điều khá bất ngờ với cô. Nhưng Marisa đâu biết, kiếp trước ngoài việc đam mê bóng đá, Tùng cũng là một Harry Poter mê không kém cạnh, và người mà cậu yêu thích nhất, chính là Hermione Granger. Khi được chuyển thể thành phim, cậu lại mê như điếu đổ Emma Watson, người được mệnh danh là “Hermione Granger bằng xương bằng thịt”.
Tùng thu hồi ánh mắt, lẳng tránh cái nhìn tìm kiếm của Emma, vội chào hỏi Marisa. Thấy Tùng có vẻ lúng túng và bất an khi đứng trước mặt cô và Emma Watson, mặc dù Tùng cao hơn hai người đến cả 1 cái đầu, Marisa bắt đầu ngờ vực nhìn Tùng, nghĩ rằng cậu không lẽ có ý đồ gì với Emma ư?
Thế nhưng cũng không còn cách nào khác, hôm nay vất vả lắm mới rủ được cô bạn thân Emma Watson đến tham dự buổi tiệc, nhưng giờ lại phải bỏ cô nàng lại một mình, Marisa vô cùng không yên tâm, nên đành tìm một người trông trẻ giúp. Thấy Tùng đang ngồi đây một mình, Marisa đành bấm bụng gửi gắm người bạn của mình cho Tùng, làm cậu đứng hình trong vài giây.
Ngay sau khi Marisa rời khỏi, bầu không khí rơi vào trạng thái lúng túng. Emma Watson nhìn chàng trai ngồi bên cạnh, thấy cậu có vẻ khá bất an và bối rồi, đành bắt đầu câu chuyện :”Xin chào, có vẻ cậu đã biết tôi rồi nhỉ, nhưng tôi chưa biết tên cậu”. Cô nói bằng tiếng Bồ Đào Nha hơi ngượng ngùng, nhưng Tùng cũng nghe rõ được. Thế nhưng, sao giọng nói của cô nàng lại dễ nghe thế cơ chứ.
Mất phải 3 giây để lấy lại tinh thần, Tùng hít sâu một hơi, nói với Emma Watson bằng tiếng Anh một cách lưu loát :”Xin chào Emma, tôi là Tùng Nguyễn, hiện đang là một cầu thủ bóng đá, vẫn đang độc thân”.
Câu nói cuối cùng vừa ra, cả Tùng và Emma đều sửng sốt. Tùng hận không tát một phát vào má mình vì ăn nói linh tinh, nhìn thấy ánh mắt đang cười nhìn mình, cậu hận không thể một lỗ đất mà chui vào. “Quá mất mặt rồi”
Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc