Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 36: Anh ơi, anh còn sô cô la không?



Đêm đó, Lương Úy không đến bệnh viện trông chừng, cô và Chu Trân ở lại căn nhà Lương Úy thuê. Vì mệt quá, Chu Trân cũng không còn tâm trạng nấu cơm, Lương Úy gọi thức ăn giao về nhà, hai người ăn cho qua bữa tối.

Ăn xong, Lương Úy thu dọn hộp thức ăn, Chu Trân ngồi bên bàn ăn, nhìn bóng lưng bận rộn của cô: “Mấy ngày này, ông ngoại con ở thành phố Phủ một mình, không có ai chăm sóc. Mẹ định ngày mai quay lại thăm ông, nếu hai ngày tới không có gì, con và dì thay phiên nhau chăm sóc bà đi.”

Lương Úy rửa tay: “Con không sao, dạo này con đang nghỉ phép. Không thì mẹ đưa ông ngoại đến đây, hai tuần tới bà ngoại phải ở lại bệnh viện, sẽ không được xuất viện sớm đâu.”

“Mẹ cũng nghĩ vậy.” Chu Trân nói, “Vậy ngày mai mẹ đưa ông ngoại đến đây ở vài ngày.”

Hai mẹ con rửa mặt xong, lại về phòng nghỉ ngơi.

Lương Úy không thấy buồn ngủ, nhớ về chuyện Chu Hiểu Lôi nói hồi chiều nay, không thể không nghĩ ngợi lung tung, anh đã chia tay với bạn gái rồi sao?

Đúng lúc điện thoại reo, là tin nhắn WeChat của Diêu Tri Gia, hỏi cô quay lại Yến Nam chưa, còn nói hai ngày này cô ấy quay về mừng sinh nhật mẹ, muốn gặp nhau không.

Lương Úy ngồi thẳng dậy, trả lời Diêu Tri Gia, Diêu Tri Gia gửi định vị cho cô.

Lương Úy đặt điện thoại xuống, mở tủ lấy quần áo để thay, ra khỏi phòng. Chu Trân từ phòng ngủ bên cạnh cũng bước ra, bà nhìn cô: “Ra ngoài à?”

Lương Úy gật đầu: “Dạ, Tri Gia hẹn gặp con.”

Chu Trân dặn dò: “Nhớ về sớm đấy.”

Lương Úy bấm thang máy xuống lầu, taxi cũng đến.

Diêu Tri Gia gửi định vị ở một quán cà phê trong trung tâm thương mại, khi Lương Úy đến nơi, Diêu Tri Gia đã ngồi ở bàn bên cửa sổ kính, thấy cô, cô ấy giơ tay vẫy vẫy.

Lương Úy đi về phía cô ấy, Diêu Tri Gia mỉm cười, đẩy ly cà phê: “Tớ gọi cà phê kiểu Mỹ cho cậu đấy.”

Sau khi Diêu Tri Gia tốt nghiệp, cô ấy làm việc trong một văn phòng luật ở thành phố Hoài, văn phòng luật bận bịu công việc. Cô ấy thường xuyên đi công tác, nghỉ Tết và nghỉ lễ còn có thể quay về một hai lần, ngoài những ngày đó, cô ấy cũng không cách nào nghỉ phép được. Lương Úy còn phải viết kịch bản, tham gia đoàn làm phim, ngắn thì nửa năm, dài thì có khi mất đến hai năm. Vậy nên số lần họ gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, may mà mối quan hệ của họ vẫn vô cùng gắn bó.

Diêu Tri Gia vén tóc bên tai: “Cậu quay lại khi nào thế?”

Lương Úy cầm ly giấy, uống một ngụm cà phê: “Được nửa tháng rồi.”

Diêu Tri Gia nói: “Lần này cậu được nghỉ bao lâu?”

“Chắc là đến năm sau.”

Diêu Tri Gia: “Có lẽ Tết năm nay lại tổ chức một buổi họp lớp, hai ngày trước tớ nghe Lý Chanh nói, lần này lớp 11/12 cũng định họp lớp, cậu có đi không?”

Lý Chanh làm cùng văn phòng luật với Diêu Tri Gia, hai năm trước, lớp 11/12 họp lớp, Lý Chanh gửi tin nhắn WeChat cho cô, hỏi cô có đi không. Khi đó Lương Úy đang đi theo đoàn làm phim, không có thời gian trở về. Thật ra, cũng không phải cô cố tình né tránh, mấy năm qua Vương Đồng tổ chức họp lớp 11/12, luôn rơi vào thời điểm cô có việc nên bỏ lỡ.

Lương Úy mím môi: “Để xem tình hình thế nào đã, nếu không có việc gì, tớ sẽ đến.”

Dường như Diêu Tri Gia nhớ ra gì đó, cười cười: “Cậu và Trần Hạc Sâm hệt như hai thái cực khác nhau, gần như năm nào anh ấy cũng đến.”

Lương Úy cầm ly cà phê, hơi nóng xuyên qua ly giấy, truyền đến đầu ngón tay của cô, cô rũ mắt, tựa như bỏng rát: “Thật sao?”

Diêu Tri Gia: “Thật, bây giờ anh ấy làm ở Bệnh viện số 6, cậu biết không?”

Lương Úy gật đầu: “Tớ biết, tớ vừa gặp anh ấy hai ngày trước.”

Diêu Tri Gia hỏi cô: “Sao cậu lại gặp anh ấy?”

Lương Úy: “Tớ quen chị họ của anh ấy, sau đó bà ngoại tớ bị ngã gãy xương, vậy nên tớ liên lạc với anh ấy.”

Diêu Tri Gia nhíu mày: “Bà ngoại cậu thế nào rồi, không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?”

“Không sao, hôm nay vừa phẫu thuật, một thời gian nữa là có thể xuất viện.”

Diêu Tri Gia thở một hơi dài: “Vậy thì tốt.”

Lương Úy ậm ừ, Diêu Tri Gia lại nói: “Nhưng Trần Hạc Sâm chia tay với cô gái tên Đào Tử rồi.”

Lương Úy nheo mắt: “Sao lại chia tay?”

Diêu Tri Gia: “Tớ nghe Ổ Hồ Lâm nói qua, có lẽ hai người bận rộn quá, gần nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, mâu thuẫn sâu sắc, cuối cùng tình cảm phai nhạt nên chia tay.” Dường như Diêu Tri Gia nhớ lại chuyện của mình và Ổ Hồ Lâm, cô ấy thở dài: “Thật ra yêu sớm cũng không tốt, hai bên đều chưa chín chắn, không thể chịu đựng tính tình của nhau. Cho nên phải gặp đúng người vào đúng thời điểm mới có thể đạt được kết quả tốt đẹp.”

Lương Úy nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: “Vậy cậu không còn liên lạc với Ổ Hồ Lâm à?”

“Không còn liên lạc.” Diêu Tri Gia nhàn nhạt nói, “Thật ra Ổ Hồ Lâm cũng giống như Trần Hạc Sâm, trong lòng đều vô cùng kiêu ngạo.”

Đêm đó, Lương Úy và Diêu Tri Gia trò chuyện không lâu, hơn mười giờ đã đi về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Lương Úy đưa Chu Trân đến ga tàu, hơn chín giờ lại đến bệnh viện. Ngay khi Lương Úy bước ra khỏi thang máy, cô thấy Trần Hạc Sâm đứng trên hành lang, nhẹ nhàng dỗ dành một cô bé khoảng tám, chín tuổi: “Không phải Miểu Miểu nói em là người dũng cảm nhất sao? Sao hôm nay lại không nghe lời chị y tá trưởng?”

Cô bé tên Tiêu Tiêu nhíu mày: “Em sợ đắng.”

“Vậy anh cho em sô cô la, uống thuốc sẽ đỡ đắng hơn.”  

Trần Hạc Sâm lấy một viên sô cô la từ trong túi, cô bé mỉm cười, giọng nói non nớt ngây thơ: “Cảm ơn anh.”

Trần Hạc Sâm đứng thẳng dậy, vươn tay xoa đầu cô bé.

Lúc này, dường như cô bé chú ý đến Lương Úy bên cạnh, quay đầu nhìn cô, thanh âm trong trẻo: “Chị ơi, chị cũng muốn ăn sô cô la sao?”

Lương Úy chưa kịp nói gì, cô bé lại hỏi Trần Hạc Sâm: “Anh ơi, anh còn sô cô la không?”

Trần Hạc Sâm cười, nhìn sang Lương Úy, đưa tay vào túi áo blouse trắng, lấy ra một viên sô cô la, đưa cho cô: “Viên cuối cùng, cho em.”

Lương Úy ngây người hai giây.

Trần Hạc Sâm nhìn cô, cong môi cười: “Không thích sao?”

Cô vô thức vươn tay, Trần Hạc Sâm rũ mắt nhìn lòng bàn tay của cô, ngón tay cô thon dài, vân tay rõ nét, móng tay không được tô vẽ, có màu hồng nhạt tự nhiên. Trần Hạc Sâm nhướng mày, đưa viên sô cô la cho cô, trong một thời khắc ngắn ngủi, ngón tay anh chạm vào ngón tay cô: “Cảm ơn anh.”

“Tiêu Tiêu, đến đây uống thuốc nào.”

Cô bé đứng dậy, khập khiễng đi đến phòng bệnh. Lương Úy nhìn chân trái của cô bé, ánh mắt sửng sốt, lại nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu: “Năm ngoái cô bé gặp tai nạn giao thông, toàn bộ gót chân bị lệch, đã trải qua vài cuộc phẫu thuật, cô bé rất kiên cường, hôm nay đột nhiên lại cáu kỉnh, không muốn uống thuốc.”

Lương Úy nghiêng đầu, Trần Hạc Sâm nhét một tay vào túi áo blouse trắng, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn bóng lưng của cô bé. Cảm xúc của Lương Úy vô cùng phức tạp, đột nhiên không biết nói gì, cô bé còn nhỏ như vậy đã trải qua bao nhiêu nỗi đau mà người khác không chịu được, thật sự không dễ dàng gì.

Đột nhiên có người ở bàn y tá gọi bác sĩ Trần, Trần Hạc Sâm nói: “Tôi đi trước.”

Lương Úy gật đầu, quay lại phòng bệnh, Chu Hiểu Lôi định gọi cô, thấy cô đi đến, dì kéo Lương Úy đến cửa nói chuyện: “Úy Úy, con đến rồi, lát nữa dì về thành phố Phủ, hai ngày này con trông chừng bà ngoại nhé.”

Sáng nay Chu Hiểu Lôi nhận được cuộc gọi, nói có người khiếu nại tiệm làm đẹp của dì ở thành phố Phủ, đến làm ầm ĩ một trận, mấy nhân viên trong tiệm còn trẻ, bị dọa sợ, không biết phải xử lý như thế nào, sáng sớm đã gọi cho dì.

Lương Úy: “Dạ, con sẽ chăm sóc bà ngoại, dì mau về đi.”

Chu Hiểu Lôi vội vàng rời đi, Lương Úy bước vào phòng bệnh. Bà ngoại đang xem phim truyền hình trên điện thoại. Mấy ngày này ở trong phòng bệnh buồn chán, bà nhờ dì tìm bộ phim nào đó cho bà xem, bà ngoại bấm nút dừng, nói: “Dì con sao thế, có chuyện gì à?”

Lương Úy lánh nặng tìm nhẹ: “Tiệm của dì có chuyện, dì phải quay về ạ.”

Bà ngoại không tin, hỏi lại: “Thật là không có chuyện gì à?”

“Không có gì to tát đâu, bà đừng nghĩ ngợi nữa, bà phải nghe lời bác sĩ, tập vật lý trị liệu.” Lương Úy cầm quả táo, đổi đề tài, “Bà ngoại, bà có muốn ăn không, con gọt vỏ cho bà.”

Bà ngoại khoát tay: “Bà không ăn nữa, ăn sáng đến giờ còn no.”

Lương Úy đặt táo trở lại trong giỏ trái cây.

Buổi chiều, Lý Uyển đến bệnh viện thăm bà ngoại cô, mang theo giỏ trái cây và lẵng hoa, Lương Úy đứng dậy mỉm cười: “Không phải đã nói cậu đừng mua những thứ này à?”

“Không phải mua cho cậu.” Lý Uyển chen vào trong, hào hứng nói to, “Bà ngoại, con đến thăm bà đây.”

Bà ngoại cười: “Làm con tốn kém rồi.”

Lý Uyển nói: “Dạ, phải vậy chứ.”

Lý Uyển đặt trái cây và hoa xuống, nhìn chiếc giường nhỏ cạnh giường bà ngoại, thấp giọng nói: “Buổi tối cậu ngủ ở đây à?”

Lương Úy lơ đãng: “Điều kiện của bệnh viện là thế đấy.”

Lý Uyển nhíu mày: “Ngủ trên giường này một ngày thôi là cũng đủ đau nhức rồi.”

Lương Úy: “Ngủ quen rồi thì không sao.”
— QUẢNG CÁO —