“Hàn Kỳ biết hôm sau mình sẽ bị truyền đi vấn trách nên tối nay đã ra tay rất lớn, gần như điều đồng tất cả nhân lực có thể dùng trong Biện Kinh rồi ạ. Bên Quách Tử Thư cũng bị hắn túm lấy, không ngại mạo phạm tới Bát Đại vương.”
Mạc Truy Phong thông báo thông tin mà mình thăm dò được cho Triệu Tông Thanh.
Triệu Tông Thanh ngồi cạnh bàn cờ, ngón trỏ và ngón giữa kẹp 1 quân cờ đen, chuyên tâm nhìn vào ván, nhíu mày do dự mãi mới hạ tay. Dáng vẻ tính toán chi li cực kỳ chăm chú như thể không phải y đang đánh cờ một mình mà là đang đánh cờ với một cao thủ mình thề phải thắng cho bằng được vậy.
Triệu Tông Thanh lại đánh con trắng xuống, sau đó lại thả con đen, cứ thế lặp đi lặp lại, tốc độ cực nhanh. Mãi tới khi con đen chiếm ưu thế, ăn hết gần nửa con trắng, y mới chịu dừng lại. Y bưng tách trà cạnh bàn cờ lên, nhấp 1 ngụm.
“Tùy hắn.” Lúc này Triệu Tông Thanh mới đáp lại Mạc Truy Phong, “Xuân Lệ đã về chưa?”
“Trong chốc lát vẫn chưa thể về được ạ,” Mạc Truy Phong thấy Triệu Tông Thanh nhìn mình liền giải thích, “Vừa rồi ả có truyền lời lại, không muốn để người chết quá đơn giản, như thế sẽ không giải được mối hận trong lòng. Phương Bắc nhiều chuột đồng, phải cắn hình hoa lên mặt cô ta, xé thịt ra, khiến cô ta chảy máu mà chết, cảm nhận nỗi đau bị hàng trăm con chuột gặm nhấm xương thịt.”
Triệu Tông Thanh cười, quay đầu tiếp tục ván cờ, lần này y cầm cờ trắng, nhướng mày lên.
Phủ Khai Phong, trước khi mặt trời mọc.
Hàn Kỳ vô cảm ngồi ngay ngắn ở đó, ánh mắt như thất thần nhìn về phía trước, nghe bọn thuộc hạ báo cáo lại kết quả điều tra.
Kết quả điều tra suốt đêm là chỉ thu được lời khai của 2 nhân chứng.
Tối qua có 2 người nữ che mặt, dắt theo 1 con lừa vác túi lớn đi từ hẻm sau nhà chàng ra. 2 nhân chứng đang gấp tới chợ đêm nên chỉ hơi ghé mắt lại nhìn.
“Trời tối nên không để ý quá, vì thế không có manh mối gì hữu ích ạ.” Tôn Tri Hiểu nói.
Biện Kinh rất rộng lớn, có hơn trăm vạn cư dân, điều tra mà không có mục đích chẳng khác gì mò kim đáy biển cả. Chỉ trong 1 đêm khó mà có kết quả nổi.
Rạng sáng, quả nhiên không ngoài dự đoán, Hàn Kỳ bị truyền triệu vào cung.
Trước khi Hàn Kỳ tới điện Thùy Củng, Thượng thư Lâm và mấy vị Ngự sử đã chờ sẵn ở đó. Vừa thấy Hàn Kỳ, ánh mắt họ đồng loạt bắn về phía chàng, ánh mắt của Thượng thư Lâm càng hung hăng hơn nhiều.
Nội thị Thành Tắc thấy Hàn Kỳ đã đến bèn gọi chàng đi vào trước, tiếng hô rõ ràng nhỏ hơn bình thường nhiều, nghe như có chút dè dặt.
Thượng thư Lâm khách sáo hỏi Thành Tắc: “Không biết Quan gia định khi nào mới triệu kiến bọn ta vậy?”
Thành Tắc: “Chuyện này không rõ ạ, nô chỉ làm việc theo lời của Quan gia thôi.”
“Vậy nhờ nội thị truyền lời hộ, chúng thần có việc gấp cần tiếp kiến. Giờ đúng lúc Thôi quan Hàn đã đến, chuyện này càng phải làm rõ ra. Giờ bên ngoài đã biết chuyện Quan gia biết trước Thôi thất nương và Thôi quan Hàn giả chết để cùng nhau lừa gạt người dân rồi đấy!”
Thành Tắc đang định từ chối thì Thượng thư Lâm lại đột nhiên quỳ xuống.
Thượng thư Lâm hô lớn về phía điện Thùy Củng: “Quan gia không thể tin tưởng nịnh thần đang có mưu đồ lừa gạt mình được!”
“Chúng thần đồng ý với lời của Thượng thư Lâm, Hàn Trĩ Khuê là một vị quan không đáng tin, bệ hạ không thể dung túng được!”
Bọn Ngự sử Tống đều là những người miệng mồm sắt bén, huống hồ gì vạch tội là chuyện họ giỏi nhất, đã sớm quen thuộc rồi. Nếu hôm nay có thần tử phạm phải lỗi lớn, cơ hội thể hiện cỡ này thì họ phải tận tâm làm hết trách nhiệm, vạch tội cho người phạm lỗi cạn lời, ngoan ngoãn nhận tội mới thôi.
Rõ ràng bọn Thượng thư Lâm không muốn để Quan gia và Hàn Kỳ có cơ hội “bàn bạc riêng”. Quan gia muốn gặp Hàn Kỳ cũng được, nhưng phải có họ ở đó.
Thành Tắc không cản được nữa, lại nghe bọn Thượng thư Lâm bắt đầu trích dẫn kinh sách, thao thao bất tuyệt, một nội thị như ông ta sao có thể chống chế qua được? Thành Tắc thầm đồng cảm với Quan gia, làm Hoàng đế thì dễ mà làm minh quân lại khó, làm minh quân tốt tính lại càng khó hơn. Chẳng phải do Quan gia tính tình ôn hòa nên đám đại thần này mới bám rít không buông như thế sao?
Trong điện Thùy Củng lại phái kẻ hầu ra truyền triệu lần nữa, gọi mấy người Thượng thư Lâm cũng vào tiếp kiến.
Bọn Thượng thư Lâm bái lễ xong, lập tức xác nhận lại với Triệu Trinh: “Có phải Quan gia đã sớm biết chuyện Thôi thất nương giả chết rồi không?”
Triệu Trinh gật đầu, “Việc quân cơ không nề dối trá, có gì mà không thể. Hay là các người muốn ta phải hy sinh tính mạng của một cô gái Đại Tống để giữa quan hệ ngoại giao giữa 2 nước? Các người không sợ mất mặt nhưng ta thì sợ đấy.”
“Tất nhiên chúng thần rất vui vì Thôi thất nương còn sống. Kẻ địch gian ác, cần xử lý linh hoạt, nhưng sau khi xong cũng phải làm cho rõ ràng chứ. Nếu tình tiết vụ án cần thì chỉ cần giấu một chút thôi, bệ hạ giao việc cho thần tử xử lý là được, tuyệt đối không nên dùng thánh chỉ ban thưởng cho Thôi thất nương “đã chết” như lúc đó. Nếu vua còn dối trá như thế thì dựa vào cái gì để trị thiên hạ đây? Dựa vào cái gì mà trách thần tử không trung thực chứ?”
Thượng thư Lâm còn chưa nói xong, lão cố tình nghiêng người về phía Hàn Kỳ, trách Hàn Kỳ thân là thần tự mà xúi giục quân vương gian dối, tội thêm 1 bậc.
Triệu Trinh không hài lòng nhưng phải luôn kiềm chế. Hắn vốn định phản bác, nhưng thấy Thượng thư Lâm luôn dán mắt vào Hàn Kỳ liền nhướng mày, muốn nghe xem Thượng thư Lâm lại định nói chàng thế nào nữa.
So với những lời để khuyên nhủ Hoàng đế, những lời Thượng thư Lâm nói với Hàn Kỳ cực kỳ độc ác, câu “Nịnh thần đang có mưu đồ lừa gạt” lúc nãy ngoài điện là rất nhẹ nhàng rồi.
Thượng thư Lâm hung hăng mắng xong, đỏ mặt tía tai, miệng phun đầy nước bọt, đúng lúc ánh nắng sáng sớm chiếu sao đã khiến dưới miệng lão ẩn hiện một cái cầu vồng nhỏ.
Bọn Ngự sử Tống đã chuẩn bị kỹ càng những lời cần nói, 1 phần là bị những lời độc ác của Thượng thư Lâm dọa sốc, 1 phần là kinh ngạc khi nhìn thấy cầu vòng, vì thế càng sốc óc hơn. Hay thật đấy, lần đầu tiên họ nhìn thấy “cầu vồng” trong tình huống thế này.
“Thượng thư Lâm thở ra cầu vồng, hạ quan bội phục.” Giọng Hàn Kỳ như tiếng suối chảy róc rách, êm tai mềm mại, trong nháy mắt như làn nước gột rửa tai của mọi người trong điện.
Thượng thư Lâm giật mình, hoàn toàn không hiểu ý của Hàn Kỳ. Nhưng bọn Ngự sử Tống đều hiểu, không kìm được mà bật cười, biết bầu không khí lúc này không hợp nên họ phải cố gắng khống chế lại nét mặt của mình. Nhưng phản ứng của họ lại khiến Thượng thư Lâm xấu hổ, khiến lão cảm thấy mình quá ngu ngốc và vô tri nên mới không hiểu được hàm ý trong lời của Hàn Kỳ.
Cảm giác những người khác đều cười nhưng bản thân mình lại không hiểu gì khiến Thượng thư Lâm cực kỳ khó chịu, lão lại càng ghét Hàn Kỳ hơn.
Trong suốt quá trình Thượng thư Lâm mải mê mắng Hàn Kỳ, khóe môi Triệu Trinh “nhếch lên” và “kéo thẳng” vài lần, cuối cùng hắn vẫn chọn không mở miệng. Thân làm đế vương, hắn phải học được cách bình tĩnh.
“Tài hùng biện của Trạng nguyên không tồi, ta biết anh chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nhận tội mà. Anh có lý do gì, cớ gì thì cứ lôi ra hết đi, ta muốn xem xem giờ còn lý do nào đủ thuyết phục nữa không.” Giọng Thượng thư Lâm cao vút, lão mỉm cười tự tin, nhìn Hàn Kỳ đầy khiêu khích.
Xuất thân là con vợ lẽ, miệng còn hôi sữa, nếu hôm nay không giết được tên Hàn Kỳ chướng tai gai mắt này thì lão không mang họ Lâm nữa!
Cuối cùng lão cũng có thể trả thù cho con trai thứ 3 yêu quý của mình rồi!
Thượng thư Lâm có chiều cao trung bình, cổ hơi ngắn, tướng mạo bình bình, tất nhiên ngoại hình kém hơn Hàn Kỳ trẻ tuổi đẹp trai, khí thế hiên ngang rất nhiều, vì kích động mà thốt ra nhiều lời cay độc, càng trông xấu xí hơn. Vì thế từ thần thái tới ngoại hình, lão trông như một kẻ tội đồ hơn là Hàn Kỳ.
“Nói đủ chưa?” Hàn Kỳ chỉ nhẹ giọng hỏi, dù là âm lượng hay giọng điệu thì đều vẫn nhẹ nhàng lễ phép.
Bị mắng ác như thế mà người ta vẫn ôn nhu như ngọc, không hề mất đi phong thái, thực tế lúc đối phương tức giận giơ chân nhắm vào chàng, chàng vẫn không nói một lời nào cãi lại. Không tầm thương, quả thực không tầm thường chút nào, vừa nhìn đã biết là người gánh việc lớn rồi. Ngự sử Tống không khỏi thầm tán thưởng trong lòng.
Thượng thư Lâm bị Hàn Kỳ chẹn họng, không thể trả lời thẳng câu hỏi này được. Nếu nói là chưa đủ thì nhất định Hàn Kỳ sẽ cho lão nói tiếp. Nếu bảo đủ rồi thì lại cảm thấy khí thế của mình thấp hơn chàng 1 bậc.
“Có gì cứ nói đi, anh không cần nói nhảm.” Thượng thư Lâm cực kỳ khó chịu nói.
“Không biết Thượng thư Lâm nghe thông tin Thôi thất nương bỏ mình từ nơi nào vậy?” Hàn Kỳ hỏi câu này đúng là “chấn động lòng người”, khiến tất cả mọi người đều mơ hồ.
Nghe từ đâu ư? Hình như những người khác cũng không biết chuyện Thôi thất nương đã chết, chỉ có mỗi họ biết thì phải?
Thượng thư Lâm thấy hơi nực cười, đây là lời mà Hàn Kỳ ấp ủ rất lâu mới nói ra được đấy à? Hóa ra lão đã xem trọng chàng rồi.
“Chuyện này còn cần ta phải nói toẹt ra ư? Mọi người đều biết hết, anh đi trên đường hỏi một đứa con nít 3 tuổi nhiều khi nó cũng biết đấy.”
“Lời đồn đại không phải thứ nào cũng đáng tin được hết, Thượng thư Lâm đã làm quan ở bộ Hình nhiều năm như thế rồi, chắc cũng chứng kiến không ít vụ án đều vì chịu oan mà ra. Không phải tận mắt chứng kiến mà chỉ nghe lời đồn phiến diện, há có thể hoàn toàn tin tưởng được chứ?” Hàn Kỳ chất vấn.
“Rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
Dù là bố cáo hay công văn, phủ Khai Phong chưa bao giờ nói Thôi thất nương đã chết, bệ hạ gia phong thánh chỉ cũng như thế, chỉ là ban thưởng mà thôi.”
Hàn Kỳ bắt gặp ánh mắt khiếp sợ của Thượng thư Lâm, từ từ nói ra.
“Giả chết đúng là thủ đoạn để đối phó với kẻ địch của phủ Khai Phong, nhưng bọn ta chưa bao giờ lấy văn thư của quan phủ ra làm trò đùa cả. Thánh chỉ của Quan gia lại càng không hề sai, Thượng thư Lâm vạch tội bệ hạ lừa đối có chút buồn cười, đến cả quy trình “Luận tội theo bằng chứng” cũng quên mất rồi ư.”
Thượng thư Lâm giật mình hé miệng nhìn Hàn Kỳ, tuyệt đối không ngờ chàng lại giảo biện như thế.
Đám người Ngự sử Tống cũng hết sức kinh ngạc.
Triệu Trinh lạnh lùng hừ một tiếng, cực kỳ không vui.
“Nhưng… Rõ ràng anh có ý lừa dối còn gì!” Thượng thư Lâm gấp gáp.
“Vì tình tiết vụ án đặc biệt, đây là cách thức để đánh địch, quả thực là cố tình khiến người ta hiểu lầm, nhưng hiểu lầm và lừa gạt là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau.” Giọng điệu của Hàn Kỳ lạnh dần, chỉ vài câu đã tỏ rõ ý mỉa mai Thượng thư Lâm.
“Có thể là — “
“Chẳng lẽ Thượng thư Lâm lại ngóng trông Thôi thất nương chết thật để lập công cho đất nước sao? Hay nghĩ phủ Khai Phong tiêu diệt Thiên Cơ Các là việc xấu xa, dù quân địch có gian ác tới mấy, tàn độc tới mấy thì bên ta cũng không được sử dụng thủ đoạn đặc biệt chăng?” Lần này Hàn Kỳ không cho Thượng thư Lâm có cơ hội nói nữa.
Thượng thư Lâm vội phủ nhận: “Ta không hề có ý đó!”
“Vậy chẳng phải vì cái chết của Lâm tam lang nên Thượng thư Lâm mới oán hận, tới giờ mượn cớ để trả thù sao?”
“Hàn Trĩ Khuê, anh đừng có ngậm máu phun người!”
Thượng thư Lâm buồn bực quỳ xuống đất, giải thích với Triệu Trinh mình thật tình quan tâm tới việc hành động lần này sẽ gây tiếng xấu cho quân vương nên mới nói thẳng. Giờ nếu hiểu lầm thì “Có lỗi thì phải sửa, không có lỗi cũng cần cố gắng thêm*”, Hàn Kỳ lại ác miệng hãm hại lão, đúng thật là làm trái tim lão thần này giá lạnh.
(*) Một câu trong Luận Ngữ.
“Chỉ là 2 câu hỏi thôi mà, Thượng thư Lâm làm gì mà kích động thế. So với những lời độc địa mà ban nãy Thượng thư Lâm mắng ta, 2 câu hỏi này của ta có đáng là gì? Trái tim lão thần thì lạnh, vậy trái tim của tân thần không lạnh ư?”
Hàn Kỳ hỏi tới khiến Thượng thư Lâm nghẹn họng, cơn tức dồn trong lòng ngực, nhưng chàng dừng một lúc lại nói tiếp 1 câu.
“Dù tre có già thì măng cũng mọc thôi mà*.”
(*) Câu gốc trong truyện là “Trường giang sóng sau dồn sóng trước”.
Ngụ ý của chàng là dù lão thần như lão có bị sóng dập tơi tả vào bờ cát, trái tim lạnh giá thì cũng chẳng có gì quan trọng.
“Thần nghĩ là đôi khi giấu giếm cũng không thể tính là lừa gạt được, lúc người trong thiên hạ đều hiểu lầm rằng Thôi thất nương đã bỏ mình, ý chỉ của Quan gia tất nhiên sẽ bị mọi người nhận định là đền bù cho người chết. Tình tiết vụ án Thiên Cơ Các đặc biệt, không thể không linh hoạt đối phó được. Nhưng Quan gia tuyệt đối không nên hạ chỉ vào thời điểm đó, khiến người trong thiên hạ hiểu lầm Quan gia, dù giờ có giải thích rằng Quan gia không lừa dối thì với lời đồn hiện tại cũng rất khó làm sáng tỏ hẳn được, chung quy cũng là tự hủy hoại lòng tin mà thôi.
Thượng thư Lâm không biết chuyện bên trong nhưng cũng biết làm vua phải trị vì thiên hạ một cách anh minh, tất cả đều chân thành nghĩ cho bệ hạ mà thôi. Dù những lời nói ra có chút dữ dội, có làm nhục người khác, nhưng ông ấy đã dám thẳng thắn can gián như thế quả thực rất đáng khen.”
Ngự sử Tống thấy Thượng thư Lâm “buông lời cay độc” là một lỗi nhỏ, dù sao cũng chẳng gây ra hậu quả gì, có thể thông cảm được. Nhưng còn Hàn Kỳ, lúc thấy vua hạ chỉ không đúng quy định lại không khuyên nhủ, không làm tròn trách nhiệm của thần tử, lỗi này nên bị phạt.
Thượng thư Lâm không ngờ Ngự sử Tống sẽ lên tiếng nói giúp mình trong lúc yếu thế. Lần trước lão xua bọn Ngự sử Tống vạch tội Thôi thất nương khiến họ mất mặt trước mặt Hoàng đế, Ngự sử Tống luôn nhìn lão hẹp hòi. Không ngờ hôm nay trong lúc mấu chốt, ông ta lại giúp mình như thế.
Thượng thư Lâm nhìn Ngự sử Tống đầy cảm kích rồi vội phụ họa với ông ta, tỏ vẻ đúng là đạo lý này.
Hàn Kỳ lại muốn nói tiếp.
Ngự sử Tống lập tức mở miệng trước: “Nhưng xét thấy lần này Thôi quan Hàn đã có công tiêu diệt Thiên Cơ Các, cũng có thể lấy công bù tội rồi! Nhưng với bên ngoài vẫn nên có một lời giải thích thỏa đáng, vì để bảo vệ thanh danh của Quan gia không bị lấm bẩn và chất vấn, ta nghĩ hẳn Thôi quan Hàn cũng không để bụng việc hy sinh một chút cho Quan gia đâu nhỉ?”
Thượng thư Lâm rất tán thưởng chiêu này của Ngự sử Tống. Nếu không với những lời trước đó của lão, ắt Hàn Kỳ sẽ phản bác lại được hết. Nhưng những lời nói thêm này đã kéo Hàn Kỳ lên lửa nướng, e là chàng không còn đường nhảy xuống nữa rồi.
“Vậy theo ý của ngươi thì nên xử trí thế nào đây?” Triệu Trinh cân nhắc một lúc rồi hỏi Ngự sử Tống.
Ngự sử Tống: “Thần nghĩ có thể giương cao đánh khẽ chuyện này, ví dụ như tạm thời cách chức, cho hắn về quê nhà, đợi một thời gian rồi phục chức trở lại là được.”
Bãi quan về quê, dần dà còn ai nhớ tới nữa? Chiêu này lại càng hay! Thượng thư Lâm thầm mở cờ trong bụng.
“Lời của Ngự sử Tống thoạt nghe thì có lý, nhưng kỳ thực lại hết sức hoang đường. Thử hỏi Hàn mỗ sai chỗ nào mà phải chịu tội bãi quan? Miệng ông bảo muốn bảo vệ danh dự cho vua, nhưng lại khiến Quan gia phải xử lý thần quan vô tội, chuyện này giữ được thanh danh của Quan gia sao?” Hàn Kỳ hỏi lại.
“Sao Thôi quan Hàn lại không có lỗi, ta đã nói lỗi của anh rồi đấy thôi!” Ngự sử Tống sửa lại.
Thượng thư Lâm lập tức phụ họa theo.
“Ngự sử Tống nói mà không có bằng chứng, mở miệng phân định đúng sai, có phần quá phiến diện rồi. Phủ Khai Phong chưa bao giờ bố cáo công văn rằng Thôi thất nương bỏ mình cả, người ngoài hiểu lầm là chuyện của người ngoài, ta thân là Thôi quan của phủ Khai Phong, chỉ chọn cách tốt nhất để xử trí trong lúc đó thôi, tuyệt đối không thẹn với lòng. Quan gia thấy Thôi thất nương xả thân lập công nên kịp thời ca ngợi, chẳng qua chỉ đang làm chuyện nên làm mà thôi. Chẳng lẽ năm nay thần tử lập công mà phải đợi 3 năm sau mới được ca ngợi sao?
Dù ở vị trí cao hay thấp, dù làm việc gì, có tốt tới đâu cũng ắt sẽ bị một bộ phận người ngoài hiểu lầm. Chỉ vì một số người mà đắn đo, sợ hãi không làm thì e rằng thiên hạ Đại Tống này sẽ sớm lâm nguy thôi. Ví dụ như lúc đánh trận trên biên giới khó tránh khỏi phải chiêu binh thu thuế, chẳng lẽ không có người dân nào phàn nàn oán trách ư? Lẽ nào chỉ vì vài ba người dân than phiền mà không đánh quân địch xâm lược sao?”
Triệu Trinh liên tục gật đầu, khen lời của Hàn Kỳ có lý, khiển trách Ngự sử Tống nói bậy để ngụy biện, “Suýt chút đã bị ngươi dắt mũi rồi!”
“Quan gia, rõ ràng hắn đang ngụy biện đấy!” Ngự sử Tống tức giận chỉ về phía Hàn Kỳ.
“Ông có biết nếu lúc đó không xử trí như thế thì đám giặc Thiên Cơ Các sẽ náo loạn tới mức nào không? Vụ án sứ đoàn nước Liêu chỉ mới là khởi đầu mà thôi.” Hàn Kỳ lại hỏi Ngự sử Tống có từng vì dân vì nước mà làm chuyện gì chưa, “Xem ra làm Ngự sử cũng hay thật, không biết tra án khó khăn tới cỡ nào, chỉ giỏi xoi mói.”
“Anh —” Bấy giờ Ngự sử Tống đã phản ứng y hệt Thượng thư Lâm ban nãy, tức tới đỏ mặt tía tai, phập phồng ngực thở hổn hển.
Ngự sử Tống đã thua cuộc, thế là chẳng ai dám liều nữa.
Triệu Trinh lại hỏi ý kiến của chúng thần, mọi người đều phụ họa Hàn Kỳ nói có lý.
Thượng thư Lâm và Ngự sử Tống xấu hổ rút lui, trên đường về, cả hai chung mối thù nên than thở một hồi.
“Dù thế nào đi nữa, hôm nay vẫn phải cảm ơn Ngự sử Tống đã nói giúp ta.” Thượng thư Lâm hành lễ cảm ơn Ngự sử Tống, mời ông ta hôm khác tới phủ của mình.
“Thượng thư Lâm không thấy lạ sao?”
“Sao cơ?” Thượng thư Lâm khó hiểu.
“Hôm nay bọn Lữ tướng không đến, tất cả đều có việc cả.” Ngự sử Tống nhìn xung quanh một lúc rồi nhỏ giọng nói với Thượng thư Lâm, “Ta nghĩ họ cũng đang giúp hắn.”
Thượng thư Lâm bừng tỉnh, Lữ tướng và một vài thần tử khác đều có việc, vì thế lúc nãy chỉ có vài người bọn họ chiến đấu. Vì không có đại thần chức cao nào giúp họ nói chuyện nên họ mới nhanh chóng bị đánh bại như thế.
Lão vỗ đùi, “Ôi chao, là ta suy nghĩ không chu đáo với khinh địch quá rồi. Vốn nghĩ đây là chuyện nhỏ, ta đã túm được lỗi sai nên không cần phiền tới họ nữa. Ai ngờ… Ai mà biết được Hàn Trĩ Khuê lại còn ngụy biện như thế, ta nhất định phải gọi vài người tới nói giúp mình mới được.”
“Chớ tức giận, thời gian còn dài mà, lần này đừng vội.” Ngự sử Tống vỗ vai Thượng thư Lâm an ủi.
Hàn Kỳ vừa về tới phủ Khai Phong đã bị bọn Lý Viễn vây quanh. Tối qua mọi người đều biết được Thôi nương tử vẫn còn sống, khiếp đảm không thôi, thậm chí còn thấy như mình đang nằm mơ. Nhưng ghét nhất là Thôi nương tử lại rơi vào nguy hiểm lần nữa, tất cả còn chưa gặp mặt nàng một lần nào.
“Cũng không phải chưa từng gặp đâu, Sửu Đồng là cô ấy đấy.” Hàn Kỳ nói.
Bọn Lý Viễn bừng tỉnh, chợt nhớ tới lúc họ ở chung với Sửu Đồng rồi nhao nhao cảm khái “Chẳng trách”.
“Chẳng trách tôi cứ luôn thấy cô ấy rất quen.”
“Chẳng trách tôi lại cảm thấy có vẻ như Thôi quan Hàn rất che chở cô ấy.”
“Chẳng trách cô ấy dùng kim bạc đâm tôi mà Thôi quan Hàn còn cố tình bảo tôi giữa bí mật nữa.”
…
Vương Chiêu đi theo Hàn Kỳ vào phòng, báo cho chàng biết đã có kết quả thẩm vấn Quách Tử Thư rồi.
“Gã làm mất hộp kim bạc đó trong lúc dùng ở phủ Bát Đại vương, vì thế lúc đầu chúng ta cho người tới hỏi gã mới ấp úng như thế, không dám nói thật vì sợ vụ án chúng ta điều tra dính tới Bát Đại vương.”
Vương Chiêu đưa lời khai cụ thể của Quách Tử Thư cho Hàn Kỳ.
Kim bạc bị mất vào ngày 13 tháng 9 năm ngoài, sau khi bắt mạch cho Vương phi xong, Quách Tử Thư được Bát Đại vương mời đi thưởng cúc, hòm thuốc gã mang theo bị quản gia đặt vào một gian phòng nhỏ. Sau khi thưởng cúc xong, Quách Tử Thư quải hòm thuốc rời khỏi, trong khoảng thời gian đó không hề thấy bất cứ ai. Đợi tới khi về nhà sửa soạn lại mới phát hiện hộp kim bạc bên trong đã biến mất rồi.
“Gã không dẫn theo tùy tùng à?” Hàn Kỳ để ý trong lời khai, Quách Tử Thư là quan y nhưng lại phải tự quải hòm thuốc của mình.
“Có tùy tùng, nhưng theo quy tắc của Vương phủ thì tùy tùng không được vào phủ cùng gã ạ.”
Hàn Kỳ gật đầu.
“Lần này phải tới phủ Bát Đại vương điều tra rồi. Nếu Bát Đại vương biết chúng ta tới phủ của ông ta điều tra giặc, hơn nữa tên giặc này lại còn liên quan tới Thiên Cơ Các thì có khi nào ông ta sẽ khó chịu không? Huống hồ đã qua 2 năm rồi, ai mà nhớ nổi chuyện khi ấy nữa, chỉ e cũng chẳng hỏi được gì.” Vương Chiêu khó khăn nói.
Hàn Kỳ cân nhắc một chút rồi đột nhiên hỏi Vương Chiêu: “Bên Tôn Tri Hiểu thế nào rồi?”
“Vẫn luôn phái người âm thầm giám sát ạ, hàng ngày trừ lúc trực trong nha môn thì đều ngoan ngoãn về nhà, không hề tiếp xúc với ai hoặc đi chỗ nào đặc biệt cả.”
Từ biểu hiện trước đó ở hang núi, rõ ràng Tôn Tri Hiểu rất đáng nghi. Vương Chiêu vốn nghĩ phía hắn rất nhanh sẽ có kết quả, không ngờ về tới kinh lâu thế rồi mà Tôn Tri Hiểu chẳng có động tĩnh gì, thậm chí còn khiến hắn bắt đầu nghi ngờ có khi nào suy đoán của mình sai rồi không, thực chất Tôn Tri Hiểu vô tội.
“Đã tới lúc rồi, đổi vài người có thân thủ nhanh nhẹn đi theo hắn đi, nâng cao ý chí.”
Vương Chiêu ngẩn người ra không hiểu thời cơ mà Thôi quan Hàn đang nói là gì, nhưng Thôi quan Hàn làm việc ắt có nguyên do, hắn chỉ cần nghe theo rồi làm việc là được.
Hàn Kỳ bảo Vương Chiêu ngồi xuống, rót cho hắn 1 tách trà.
Vương Chiêu hoang mang nói cảm ơn: “Bên Thôi nương tử có cần phái thêm người không ạ?”
“Ừ.”
Vương Chiêu tỏ vẻ lo âu: “Tôi lo là —”
“Có người từ Vương phủ tới ạ.” Tuyền Châu vội chạy vào cửa báo lại cho Hàn Kỳ, Bát Đại vương đã cho phép người của phủ Khai Phong tới Vương phủ điều tra rồi.
Vương Chiêu hết sức kinh ngạc.
Trương Xương biết hắn đang nghi ngờ điều gì nên bèn giải thích: “Tối qua Lục lang có viết một bức thư dài cho Bát Đại vương, nói rõ mức độ nghiêm trọng của vụ án này, bản tính Bát Đại vương vốn cương trực, tất nhiên sẽ thông cảm cho chúng ta thôi.”
“Hóa ra là vậy.” Vương Chiêu lập tức chuẩn bị đi tới phủ Bát Đại vương điều tra.
“Phủ Bát Đại vương không cho người khác tùy tiện ra vào, có thể thấy quy định rất nghiêm ngặt. Trộm cắp vào ban ngày có chút trắng trợn, mất kim bạc nhỏ nhoi chẳng quan trọng gì, chỉ đáng giá với người biết dùng mà thôi, không giống như là việc của người phủ làm ra.
Nếu người của Vương phủ không nhớ chuyện hôm đó thì kiểm tra lại sổ sách, danh mục quà tặng. Nếu trong phủ có người tới ắt ghi chép chi phí trong phòng bếp sẽ có ghi chi tiết.”
Đề nghị của Hàn Kỳ đã cho Vương Chiêu một hướng điều tra rất rõ ràng, hắn đi điều tra cũng không mất quá nhiều công sức.
1 canh giờ sau, Vương Chiêu vội chạy về phủ Khai Phong, đem sổ sách các quà tặng và lời khai mình tra được cho Hàn Kỳ, hắn có phát hiện lớn. Hôm đó Triệu Tông Thanh đã tới Vương phủ vì nhận được lời mời của con út Triệu Doãn Sơ nhà Bát Đại vương, đến tối muộn mới rời phủ. Vì thế về thời gian, Triệu Tông Thanh có khả năng gây án.
Đây là lần đầu tiên họ phát hiện được Triệu Tông Thanh có liên quan tới vụ án, trước đó chỉ toàn là suy đoán hoài nghi y, có thể nói là một bước tiến dài.
“Tôi còn có một tin tốt hơn cho mọi người đây!”
Một giọng nữ lanh lảnh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.
Cửa sau bị đẩy ra, một bóng hình màu xanh xinh xắn nhanh chóng nhảy vọt vào.
Lúc Vương Chiêu và Lý Viễn thấy rõ người tới, trên mặt không kìm được nụ cười vui vẻ.