Trời còn chưa sáng, Vương tứ nương đã kéo Thôi Đào cùng đi ra sân đào hố để Đinh Diện Xà.
Đinh Diện Xà là một tập tục lưu hành thời Bắc Tống, nghe nói có thể trấn tà phòng bệnh. Lúc trời chưa sáng phải tìm được 3 người thuộc 3 họ khác nhau, cùng đào 1 cái hố, sau đó dùng mì nặn thành hình mặt rắn, đậu đen đã rang và trứng gà chín vào trong hố, dùng đinh sắt đóng 3 lần, niệm “Hình rắn thì bệnh, đậu đen sống thì bệnh, trứng gà sống thì bệnh”, sau đó lấp đất lại là được. (*) Những tập tục về năm mới của thời Tống trong chương này đa số đều được tham khảo từ “Tuế Thì Quảng Ký”.
Sau khi trò chuyện với Hàn Kỳ tối qua, không hiểu sao Thôi Đào hơi hứng phấn không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ được một lúc thì lại bị Vương tứ nương đánh thức. Nàng chỉ hận cái tập tục này phải có 3 người khác họ nhau, trong nhà trừ Vương tứ nương và Đinh đại nương giúp việc trong phòng bếp ra cũng chỉ có nàng, đúng lúc là 3 họ, không thể thiếu 1 họ được.
Sau khi làm Đinh Diện Xà xong, Thôi Đào mơ màng về phòng định đi ngủ thì bị tiếng đốt pháo sau lưng làm cho giật nảy mình.
“Chà chà, Nguyên Đán đến rồi! Nguyên Đán là ngày quan trọng nhất, tuổi mới, ngày mới, năm mới!” Trong tiếng pháo đì đùng không ngớt, Vương tứ nương vui vẻ nhảy nhót hô.
Thôi Đào lập tức trợn tròn mắt, quay đầu liếc nhìn thị.
Rõ ràng cái người này đã nghe lén nàng với Hàn Kỳ tối qua đây mà.
Thôi Đào từ từ hít vào một hơi, không để ý tới thị nữa. Nàng quay người đi về phòng thì vút một tiếng, có thứ gì đó bay tới từ phía sau nàng. Thôi Đào linh hoạt nghiêng người, thoải mái tránh thoát.
Khối tuyết rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.
“A ha ha, ta biết ngay cô tránh được mà!” Vương tứ nương lại ném tiếp viên tuyết thứ 2, lại bị Thôi Đào né thoát. Thị không chịu phục, quyết định dùng cả 2 tay để đồng thời ném.
Sau khi tránh thoát lần nữa, nàng không quen chịu thua với Vương tứ nương, vo một viên tuyết lớn rồi đập thẳng vào trán thị khiến thị hét toáng lên.
“Giờ biết tại sao ta không thèm đùa giỡn với cô chưa? Sợ cô quá thảm đấy.” Thôi Đào nói xong, không chút thương tiếc vo lấy viên tuyết thứ 2, khiến Vương tứ nương phải kêu gào xin tha, cúc cung xin lỗi, nói mình không dám nữa.
Trời dần dần sáng lên, phía Đông nổi lên một rặng mây đỏ, ánh nắng bao bọc khắp thế gian.
“Chúng ta phải cúng tổ rồi.”
Thôi Đào hiếu kì: “Cúng tổ?”
Ngày đầu năm có tập tục cúng tổ, nhưng năm nay cả hai người đều ở đây, trong nhà cũng chẳng có bàn thờ thì cúng tổ kiểu gì?
“Ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi đây!” Vương tứ nương dẫn Thôi Đào đi tới phòng phía Tây, chỗ tường Bắc có 1 cái bàn thờ, trên đó có 2 bài vị, phía trước còn có sẵn cả trái cây cúng.
Thôi Đào thấy 2 cái bài vị lần lượt ghi “Tổ tiên họ Vương” và “Tổ tiên họ Thôi” thì hơi buồn cười.
Nhưng cũng khá đầy đủ, đúng là có lòng thật.
Sau khi cúng tổ tiên xong, cả hai bèn dùng bữa sáng.
Ăn Sách Bỉnh* cũng là một trong những tập tục của ngày đầu năm. Nói trắng ra thì bánh này là một loại mì sợi mỏng, nhưng tới Tết thì sẽ được làm tinh tế và cẩn thận hơn một chút. Sau khi đun sôi súp gà qua đêm, sợi mì dai và chắc, nước súp đặc và nồng nàn, cộng thêm chút dăm bông và bắp cải thảo màu vàng nhạt đã tạo nên một bát mì nóng hổi không dầu không ngán, vừa đủ cho một bữa sáng. Ăn sáng xong, Vương tứ nương bảo Thôi Đào mau đi ngủ một lát.
“Tỉnh rồi.” Thôi Đào biết Vương tứ nương chỉ đang khách sáo, thị cố tình làm ầm ĩ để nàng đi chung với thị thì có. Quả nhiên Vương tứ nương lập tức vui vẻ kéo Thôi Đào đi dán bùa đào và câu đối xuân.
Thần giữ cửa thời Tống có rất nhiều loại, có bùa đào, có Chung Quỳ, còn có một vị thần hổ đội mũ vô danh nữa. Thực ra bùa đào cũng chia ra vài loại, Vương tứ nương mua loại thường dùng nhất, trên bảng gỗ đào có vẽ hình các thần thú như Bạch Trạch, Toan Nghê, bên dưới thì vẽ hình thần Úc Lũy, Thần Đồ, treo lên cửa để giữ nhà và trừ tà. Còn có một ít bảng gỗ đào khắc vài câu tránh tai ương để đóng vào bùn nữa.*
(*) Tên của những thần thú và vị thần mọi người có thể lên Google để tra, đọc cũng khá thú vị.
Chuyện trong nhà xong xuôi thì phải tới chùa miếu, đạo quán để bái thần cầu phúc. Đáng lẽ chỉ cần chọn một trong số này đi là được, nhưng Vương tứ nương lại không muốn, thị muốn vừa muốn Phật vừa muốn Thần, bảo 2 bên đều có thể phù hộ cho thị vạn phúc vạn an, khỏe mạnh phát tài nên đều phải đi. Dù sao cũng là lễ mừng năm mới, vì được cát tường vui vẻ và Thôi Đào cũng không bận gì nên cứ đi theo thị chơi đùa, nếu có gì thì về tính toán với thị sau cũng được.
…
Theo thông lệ, quan viên văn võ trong kinh đều phải tiến cung để chúc Tết Hoàng đế, đây gọi là Đại hội Triều đình.
Sau tiệc, Hàn Kỳ tới tìm Thôi Đào thì nàng đã chuẩn bị sẵn những món nhắm như cánh vịt và chân vịt quay, đậu rang ngũ vị, đậu tằm xào các thứ. Rượu Đồ Tô nóng hổi rót đầy ly, vừa đủ để xua tan cái lạnh.
“Trong đại hội, ta thấy Ngự sử Tống và Thượng thư Lâm nói chuyện với nhau rất vui vẻ.”
“Chuyện tốt mà.”
Lúc này, Vương tứ nương hớn hở bưng món mới vào phòng.
Thôi Đào bóc vỏ đậu tằm rồi đưa tới bên miệng Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ thấy Vương tứ nương vừa vào cửa, mặt không biến sắc cắn lấy đậu tằm Thôi Đào đút.
Vương tứ nương lập tức quay người né đi.
“Sao lại không nhìn, rõ ràng đang nghe lén cơ mà.”
Vương tứ nương hoảng hốt vội xua tay giải thích mình không có nghe lén, “Tối qua ta chỉ trùng hợp tới tìm Thôi nương tử nên mới nghe những chuyện không nên nghe thôi mà.”
Hàn Kỳ vẫn không nói gì, nhưng tiếng cắn đậu tằm của chàng lại khiến trái tim Vương tứ nương cũng giòn theo. Nhắc tới cũng lạ, hình như thị còn sợ Thôi quan Hàn hơn cả Thôi nương tử nữa. Dù Thôi nương tử có thù tất báo nhưng nàng rất thẳng thừng, còn Thôi quan Hàn thì khó nói lắm, người này bụng đen, mỗi một hành động đều khiến người ta không lường trước được, hơn nữa còn chẳng giới hạn thời gian nữa.
Nếu biết là những lời không nên nghe, sao sáng nay thị còn học theo nói lại chứ?
Vương tứ nương vội vàng chạy tới cạnh Thôi Đào, dùng ánh mắt khẩn khoản xin nàng đừng hỏi mình nữa, nếu thật sự bị Thôi quan Hàn ghi thù thì thị thảm lắm.
“Mọi người cứ ăn đi, tự nhiên tôi thấy buồn ngủ quá, không làm phiền nữa!”
Vương tứ nương lập tức kiếm cớ chuồn đi.
Hàn Kỳ: “Em làm cô ấy sợ rồi kìa.
“Thế à? Sao em thấy người cô ấy sợ là chàng đấy, bởi vậy mới bị dọa tới cỡ đó ấy chứ?”
Hàn Kỳ bật cười, đưa hết đậu tằm bóc được trong tay cho Thôi Đào. Chàng không quá thích ăn món này, nhưng nàng lại rất thích, từ nãy giờ chàng vẫn luôn bóc cho nàng ăn. Vì thế lúc Thôi Đào cố tình đút đậu tằm vào miệng chàng, Hàn Kỳ lập tức hiểu được ý của nàng.
“Đối phó với người mặt dày thì phải mặt dày hơn họ chứ. Càng thẹn thùng thì cô ấy càng đùa dai.”
Không phải là Vương tứ nương có ý gì xấu, nhưng thói hư tật xấu trên người thị quả thực được phát huy vô cùng tinh tế. Trước kia Thôi Đào không thích để ý nên thị còn khép nép một chút. Nhưng giờ mọi người đã trải qua không ít đau khổ, tình nghĩa sâu nặng, thị lại càng lớn gan, vì thế phải dạy bảo lại một phen.
“Hiếm khi mà Lục lang không thẹn thùng —” Thôi Đào còn chưa dứt lời đã ngó thấy gò má Hàn Kỳ đang ửng đỏ.
Nàng không khỏi phì cười, muốn rút lại những lời mình vừa nói.
Hôm sau, Thôi Đào tới chúc Tết Hồ nương tử, dâng lên cho bà thuốc nhân sâm thanh phổi do bản thân điều chế để bà dùng.
Hồ thị cực kỳ tin tưởng vào y thuật của Thôi Đào, biết chắc chắn nàng tốn không ít tâm tư vào thứ này, sau khi vui vẻ lại lo nàng quá vất vả, luôn miệng dặn dò nàng.
Bữa ăn Thôi Đào ăn ở nhà Hàn Kỳ có thể nói là phong phú gấp mấy lần cơm tất niên, trong đó có rất nhiều món được Hồ thị tự tay xuống bếp, đều là món sở trường của bà, tay nghề còn giỏi hơn cả trù nương Phương. Trù nương Phương còn nói với Thôi Đào, vì để chuẩn bị bàn cơm này cho nàng mà Hồ nương tử đã vất vả nghiên cứu thực đơn mấy ngày. Dù là Hàn Kỳ thì Hồ thị cũng chưa từng tốn sức tới vậy đâu.
Theo tập tục đến nhà chúc Tết, các quan viên đều nhân cơ hội này để tặng quà qua lại.
Thượng thư Lâm tổ chức tiệc tại nhà để khoản đãi đồng nghiệp và cấp dưới chúc Tết mình, cố tình giữ Ngự sử Tống lại, cả hai ngồi riêng trong phòng nghe ả đào đánh khúc, uống rượu nói chuyện phiếm.
Từ sau lần Ngự sử Tống khảng khái giải vây cho lão trước mặt Hoàng đế, Thượng thư Lâm và Ngự sử Tống ngày càng thường xuyên qua lại, tới giờ quan hệ giữa cả hai đã rất tốt, đến mức gần như không còn giấu giếm gì nhau nữa.
Ngự sử Tống lại rót đầy rượu cho Thượng thư Lâm.
“Say rồi, say rồi, không uống nổi nữa.” Thượng thư Lâm nằm nghiêng trên ghế La Hán, vội xua tay từ chối.
“Ly này nhất định phải uống, sau này Tống mỗ còn phải nhờ Lâm huynh dìu dắt nữa, tương lai nếu có chuyện tốt gì thì Lâm huynh đừng quên ta nhé!”
“Tất nhiên rồi, ông không nói thì ta cũng thế mà.” Thượng thư Lâm nâng chén, uống một hơi cạn sạch rượu rồi còn cố tình dốc ngược ly cho Ngự sử Tống thấy.
Ngự sử Tống cười ha hả.
Thượng thư Lâm ợ hơi rượu ra, xua tay đuổi ả đào và tùy tùng đi hết, đi tới cạnh Ngự sử Tống rồi nhỏ giọng nói: “Thật ra ta có chuyện đang định hỏi ông đây.”
“Ông nói đi!” Mặt Ngự sử Tống đã đỏ bừng rồi, xem ra đã say khướt.
“Ông ở chức Ngự sử này cũng hơn 7 – 8 năm rồi, có từng nghĩ thay đổi không?”
“Biện Kinh này có bao giờ thiếu quan viên tài hoa hơn người đâu, chuyện này không dễ như thế! Hơn nữa Ngự sử vốn là việc đắc tội người khác, thế lại càng khó hơn.” Ngự sử Tống ủ rũ nói.
“Vậy phải xem ông đi con đường nào chứ, nhát như chuột thì không tầm thường mới lạ, ắt không thành việc lớn được. To gan một chút, mở ra con đường mới, ông sẽ vươn lên tới mây trời đấy. Nói thật thì với tài năng của hiền đệ đây mà làm chức Ngự sử thì quá uổng, quá uổng!” Thượng thư Lâm than đáng tiếc rồi lại nói thêm, “Ông còn có tài hơn cả ta nữa! Lúc ở tuổi của ông, ta làm được chức quan cao hơn cũng nhờ may mắn, có được cơ hội tốt thôi.”
“Sao ta lại không may như thế chứ.” Ngự sử Tống vừa buồn bã vừa liên tục đập bàn nói, “Ta chỉ thiếu 1 cơ hội thôi, ta không có cơ hội!”
“Đừng lo, đừng lo, không có thì chúng ta tự đi tìm.” Thượng thư Lâm nói với Ngự sử Tống rằng mình có 1 cơ hội, chỉ xem ông ta có đủ gan để làm hay không thôi. Nếu việc thành thì sẽ như diều gặp gió, dưới 1 người mà trên vạn người.
Ngự sử Tống liên tục gật đầu tán thành, “Nếu Lâm huynh có chuyện tốt như thế thì mau dẫn ta đi theo với!”
Thượng thư Lâm bèn ghé sát tai Ngự sử Tống thì thầm vài câu. Ngự sử Tống lập tức trợn tròn mắt, bị dọa tới mức tỉnh cả rượu, ông ta đứng phắt dậy, cả kinh nhìn Thượng thư Lâm.