Về đến nhà tôi thấy các con đang chơi cùng một người phụ nữ trung niên.
Thấy tôi Zi và Bo vui vẻ chạy ra ôm lấy mẹ, người phụ nữ đó cũng đi tới.
“Chào cô tôi là Giang Châu được cậu Cố Nguỵ thuê đến để làm bảo mẫu theo giờ” người phụ nữ hơi cúi người
“Dì à, gì không cần dùng kính ngữ với con đâu…. Dì gọi con là Thanh được rồi” tôi vội đáp
Thấy tôi cương quyết Dì đành gật đầu đồng ý.
“Cô về rồi vậy tôi xin phép đi trước” Dì Giang vui vẻ nói
Tôi cười sau đó tiễn Dì đến cổng.
Hắn giúp tôi quá nhiều….bây giờ lại thuê người trong con giúp tôi….tôi sợ bản thân sẽ vì thế mà dựa dẫm vào hắn.
Trên bàn ăn.
Zi nghịch chiếc thìa trên bàn, ánh mắt thì chăm chú nhìn tôi. Thấy vậy tôi mỉm cười nhìn con
“Mẹ ơi, sao dạo này không thấy ba đến với mẹ con mình…có phải ba hết thương mẹ rồi không?” Zi buồn rầu
Tôi đưa tay xoa nhẹ lên đầu con
“Zi ngoan, mẹ và ba không còn sống cùng nhau nữa nhưng ba rất thương hai con chắc dạo này ba con có nhiều việc bận” tôi giải thích
Zi tuy bé nhưng đã rất hiểu chuyện nghe mẹ nói vậy tuy không hiểu hết nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.
Tôi nhìn sang bé Bo, cậu nhóc vẫn đang tập trung ngồi tập gắp mấy cọng rau….tôi khẽ cười.
“Bo, con nên cầm như thế này” tôi đưa tay mình ra.
Bo thấy tay tôi thì tủm tỉm chỉnh sao cho giống mẹ, được một lúc ** cậu cười phá lên
“Mẹ…bo gắp được rồi”
Tôi cười
“Bo của mẹ giỏi lắm!” Tôi khen con
Đến tối khi tôi kể chuyện xong thì hai thiên thần cũng ngủ, chỉnh lại chăn xong tôi cũng trở lại phòng.
Tôi cầm lấy điện thoại mở danh bạ ra
Việc hắn thuê bảo mẫu….ít ra tôi cũng nên cảm ơn hắn một tiếng.
Tôi gọi cho hắn ba cuộc, đầu dây bên kia đổ chuông rât lâu nhưng không ai bắt máy.
Rất có thể hắn không muốn nghe điện thoại của tôi.
Không nghĩ nhiều nữa, tôi để điện thoại xuống bàn, sau đó tắt điện đi ngủ.
Đến đêm khi tôi đang mơ màng bỗng điện thoại đổ chuông liên tục, tôi uể oải đưa tay tìm chiếc điện thoại.
“Alo…sao anh gọi vào giờ này?” Tôi nhìn cái trên hiển thị trên màn hình, giờ là 2 giờ sáng tôi không hiểu muộn vậy hắn lại gọi cho tôi.
“Xin lỗi chồng cô vừa gặp tai nạn hiện đang cấp cứu tại bệnh viện T…”
Đầu tôi lúc này mới nảy số, tôi giật mình ngồi dậy…nhìn lại tên hiển thị trên màn hình là ‘Cố Nguỵ’
Tôi lao xuống giường sau đó mặc vội quần áo rồi chạy ra ngoài.
Bên ngoài thỉnh thoảng vẫn còn vài chiếc xe chạy qua, tôi đảo mắt nhìn quay một lượt vừa hay thấy một chiếc taxi tay chạy qua hướng chiếc taxi đang đậu bên đường.
“Bác…phiền bác trở cháu đến bệnh viện T” tôi nói
Đường cũng khá vắng nên chiếc taxi lao rất nhanh chẳng mấy chốc tôi đã đến bệnh viện T. Sau khi trả tiền tôi liền chạy vào trong.
“Cho hỏi bệnh nhân tai nạn hiện đang cấp cứu ở đâu?”
“Dạ vừa chuyển lên cấp cứu khẩn cấp ở tầng hai ạ!” Nữ y tá nói
Tôi cúi đầu cảm ơn sau đó chạy đến thang máy. Bấm mãi nhưng thang máy vẫn chưa mở, không nghĩ gì nhiều tôi liền chạy lên bằng cầu thang bộ.
Tôi lo lắng đứng trước cửa phòng cấp cứu, bụng tôi không ngừng đau thắt lại.
Một lúc sau đèn phòng cấp cứu tắt.
“Bác..bác sĩ…bệnh nhân bên trong thế nào rồi…” tôi ấp úng hỏi
Bác sĩ nhìn tôi lắc đầu
“Xin lỗi…chúng tôi đã cố gắng hết sức…người nhà hãy chuẩn bị tinh thần”
Từng câu từng chữ tôi không nghe thiếu một từ nào, tôi ngồi sụp xuống….nước mắt đã trào ra.
“Xin cô hãy bình tĩnh…” bác sĩ vội đỡ tôi đứng dậy.
Lồng ngực tôi đau như sắp vỡ ra, dù không muốn dính líu tới hắn nữa…nhưng tôi không muốn hắn chết…không muốn hắn xảy ra chuyện gì…tôi muốn hắn sống hạnh phúc….tôi….tôi còn chưa nói cho hắn biết một chuyện….lẽ ra lúc chiều tôi không nói những lời làm tổn thương hắn….
Trước mắt tôi trời đất bỗng tối sầm lại….trong giấc mơ….tôi nghe thấy tiếng của hắn….