[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 20: Chị họ sao lại đánh em





“Thật sao?” Tần Hằng luôn có thể nhìn ra những ý nghĩ khác trong mắt Dương Ngữ Nhi khi cô ta nhìn mình.

“Tôi đảm bảo, trước mặt anh một câu tôi cũng không dám nói bừa, nếu như tôi nói điêu, sẽ không được chết tử tế!” Dương Ngữ Nhi vì đạt được sự tín nhiệm của Tần Hằng, ngay cả thề độc cũng dám.

“Ồ…” Trong mắt Tần Hằng lộ ra một tia dò xét khó thấy: “Có điều, cô đã biết thân phận của tôi, có thể tôi không thích hợp với cô.” Tần Hằng luôn cảm thấy Dương Ngữ Nhi có chủ đích khác, tốt hơn hết là tránh xa cô ta càng sớm càng tốt.

Thế nhưng, Dương Ngữ Nhi lại nhất định không bỏ qua cơ hội tốt như thế này, cứ cho là Tần Hằng lại từ chối cô đi nữa, dù sao Dương Ngữ Nhi cũng đã hạ quyết tâm, nhất định phải tóm được Tần Hằng.

“Cậu Tần, thật ra lần này tôi gấp rút tìm bạn trai như vậy, còn có một nguyên nhân khác, gia đình sắp xếp hôn sự cho tôi, nhưng tôi không hề thích người đàn ông tên Triệu Bàng kia một chút nào, cho nên bây giờ tôi nhất định phải tìm một người bạn trai, để khiến người đàn ông kia từ bỏ việc theo đuổi tôi. Cậu Tần, tôi cầu xin anh giúp tôi với!”

Nửa tiếng trước, Dương Ngữ Nhi còn đang nghĩ cách làm sao để Triệu Bàng mau chóng cầu hôn mình, còn bây giờ khi biết anh Tần còn nhiều tiền hơn Triệu Bàng, lập tức “không hề thích anh ta một chút nào” rồi.

Dương Ngữ Nhi thấy vẻ mặt Tần Hằng hơi do dự, lại cố ý nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: “CậuTần, bây giờ tôi đã bị ép đến không còn cách nào khác, tôi biết anh là người vô cùng tốt bụng, xin anh hãy giúp tôi với!”

Biểu hiện của Dương Ngữ Nhi như thật, hơn nữa cô lại rất xinh đẹp, giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, càng lộ ra vẻ đẹp động lòng người.

“Cái này…Thôi được rồi!” Tần Hằng mềm lòng, cuối cùng vẫn đồng ý.


“Cảm ơn cậu Tần” Dương Ngữ Nhi lập tức nín khóc lại cười.

“Nhưng tôi có một điều kiện” Tần Hằng suy nghĩ, lại nói: “Tôi không muốn người khác biết thân phận của mình, kể cả Hạ Hà ”

Tần Hằng không hề muốn bại lộ thân phận, chỉ cần bất kì ai biết thân phận của anh, đều sẽ dẫn đến phiền phức không nhỏ.

“Không vấn đề gì!” Dương Ngữ Nhi đồng ý.

Thật ra vốn dĩ Dương Ngữ Nhi cũng chưa từng nghĩ sẽ nói cho Hạ Hà biết, cô rất rõ tính cách tham phú phụ bần của em họ mình, một khi cô ta biết Tần Hằng thật sự là một người siêu giàu, cô ta nhất định sẽ giống mình, sẽ giăng bẫy Tần Hằng, Hạ Hà và Tần Hằng học cùng một trường, cơ hội sẽ nhiều hơn cô.

Dương Ngữ Nhi sẽ không tự tìm tình địch cho mình, dù cho đó có là em họ của mình đi chăng nữa.

Đồng thời, Dương Ngữ Nhi cũng có chút cảm giác hả hê, em họ ở gần một người giàu có như vậy, mà lại không hề biết, còn ngốc nghếch cho rằng Tần Hằng là một tên nghèo kiết xác.

Nói xong rồi, Dương Ngữ Nhi và Tần Hằng người trước người sau trở về vị trí cũ.

“Anh là đồ vô dụng, bảo anh đi xem có chuyện gì, sao lại đi lâu như vậy?” Hạ Hà bất mãn nhìn Tần Hằng.

“Hạ Hà, ăn nói kiểu gì vậy!” Dương Ngữ Nhi cau mày trừng mắt nhìn Hạ Hà, sau đó cười nhẹ nói với Tần Hằng: “Nhanh ngồi đi, đây là trái cây và điểm tâm, rất ngon đấy, anh cũng ăn thử xem.”

Nói xong, Dương Ngữ Nhi dùng đũa gắp một miếng điểm tâm bánh anh đào, đưa tới chiếc đĩa trước mặt Tần Hằng.

“Ô, chị họ, chị bắt đầu che dấu khuyết điểm của mình à, haha” Hạ Hà chế giễu nhìn Dương Ngữ Nhi nói.

Đương nhiên, chắc chắn cô không biết việc Dương Ngữ Nhi đối xử tốt với Tần Hằng là thành tâm thành ý, còn cho rằng Dương Ngữ Nhi chỉ vì muốn lừa Tần Hằng, cho nên mới cố ý đối xử tốt với anh ta.

Hạ Hà ánh mắt tinh nghịch liếc nhìn Dương Ngữ Nhi, tựa như đang nói: “Chị họ, chị thật có thủ đoạn lừa người nha.”

Ba người bắt đầu ăn điểm tâm, uống nước, Hạ Hà sai bảo Tần Hằng đã thành thói, không bảo anh lấy khăn giấy, thì lại lấy kẹo, tóm lại không thể để Tần Hằng nhàn rỗi được.

Dương Ngữ Nhi thấy em họ mình có thái độ như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, Hạ Hà cô có biết mình đang làm cái gì không? Người mà cô đang chỉ tay múa chân này, có của cải đủ để cô tiêu mười đời cũng chưa hết đấy, người như vậy mà cô có thể lớn tiếng ra lệnh được sao?

Bây giờ cô đang chơi với lửa, nếu bất cẩn chọc giận Tần Hằng, đến lúc đó cô có hối hận cũng không kịp nữa!

Sau khi ăn uống xong, Hạ Hà dùng khăn giấy ăn lau miệng, hỏi: “Tần Hằng, anh thấy chị họ tôi thế nào?”


“Rất tốt” Tần Hằng lạnh nhạt nói một câu.

Trong lòng Dương Ngữ Nhi vô thức cảm thấy ngọt ngào, trong người như có một tia hưng phấn. Ấn tượng của Tần Hằng với mình rất tốt, vậy hy vọng giành được Tần Hằng lại lớn thêm một chút rồi phải không?

“Tên ngốc, chị họ tôi đẹp như vậy, cho anh làm bạn trai thật quá hời cho anh rồi” Hạ Hà cười khinh miệt, tuy rằng cô cảm thấy mình và Dương Ngữ Nhi đang lợi dụng Tần Hằng, nhưng chỉ trong vài ngày Tần Hằng đã trở thành bạn trai của chị họ, cũng không ngoa khi nói anh ta được lợi đi!

“Anh nên biết, chị họ tôi là thiên kim tiểu thư, lần này nói khó nghe một chút thì anh chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, anh cũng nên tự biết điều này đi chứ?” Hạ Hà nói với phong thái của kẻ bề trên.

Nói xong, còn đắc ý nhìn Dương Ngữ Nhi!

Chị họ, nhìn xem tôi tâng bốc chị cao như thế nào, bây giờ tôi đã cho thấy cách biệt của chị với Tần Hằng, đến lúc loại bỏ anh ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, tôi đang giúp chị đấy, chị còn không mau khen tôi?

Cô nào biết, Dương Ngữ Nhi đời nào muốn khen cô, mà là có xúc động muốn đánh cô.

Hạ Hà nói như vậy, không phải đang phá chuyện tốt của cô ta sao?

Cái gì mà Tần Hằng cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nếu là cóc ghẻ, thì cũng là Dương Ngữ Nhi tôi cóc ghẻ mới đúng! Tần Hằng không chỉ là thiên nga, mà còn là đại bàng bay lượn trên trời cao!

Chỉ cần có được Tần Hằng, cho dù là bị bao nuôi, cho dù là làm nhân tình hay tiểu tam của anh, Dương Ngữ Nhi cũng mong còn không được!

“Cái gì mà cóc ghẻ thiên nga đây, Hạ Hà đừng nói bậy nữa” Dương Ngữ Nhi tối sầm mặt nhìn Hạ Hà.

Hạ Hà không hiểu được, Dương Ngữ Nhi đen mặt rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, cô cho rằng chị họ là muốn người đóng vai tốt, kẻ đóng vai xấu, khiến Tần Hằng hoàn toàn nằm chắc trong lòng bàn tay!

“Chị họ tôi hẹn hò với anh, là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, anh phải nghe lời chị ấy, không thể cãi vã, không được đánh lại hay mắng mỏ, biết chưa?” Hạ Hà tiếp tục đưa ra yêu cầu với Tần Hằng.

Mây đen trên mặt Dương Ngữ Nhi càng thêm u ám.

"Mặc dù anh và chị họ tôi yêu nhau, nhưng không có nghĩa là anh có thể động tay động chân với chị ấy, anh không thể có bất kì ý nghĩ sai trái với chị họ tôi, ngay cả nắm tay cũng không được!"

Chị họ hẳn là không thích hợp nói những lời như vậy, Hạ Hà bèn cho rằng tự mình phải nói rõ với Tần Hằng.

Nếu không, một tên nghèo hèn như Tần Hằng chưa từng nhìn thấy nhiều mỹ nữ, còn tưởng rằng chị họ và anh ta thật sự yêu nhau, động tay đông chân, vậy chẳng phải chị họ sẽ thiệt thòi lắm sao?

Khi Dương Ngữ Nhi nghe thấy lời này, máu cả người cô đổ dồn lên đỉnh đầu, mặt đỏ bừng.


Ngay cả nắm tay cũng không được, vậy thì làm sao có thể phát triển tình cảm với Tần Hằng? Dương Ngữ Nhi lúc này đang muốn cùng Tần Hằng gạo nấu thành cơm, Hạ Hà không phải cố ý kiếm chuyện sao?

“Được rồi, Hạ Hà, đừng nói nhảm nữa, chị đang tìm bạn trai, không phải tìm người hầu, làm sao có thể nghiêm trọng như em nói được?” Giọng điệu của Dương Ngữ Nhi đã rất khó chịu rồi.

Hạ Hà lại không nhận ra Dương Ngữ Nhi lúc này đang thực sự tức giận, vẫn thao thao bất tuyệt nói: "Dù anh là bạn trai của chị họ, nhưng hai người vẫn phải có không gian riêng tư của mình và có quyền lựa chọn hạnh phúc một lần nữa!"

“Đây là ý gì?” Tần Hằng lạnh nhạt hỏi.

“Anh cũng thật là ngu ngốc, tôi đã nói rõ với anh rồi đấy thôi”

Hạ Hà mắng chửi với giọng điệu chế giễu, sau lại thoải mái nói: "Khi chị họ tôi và anh quen nhau, chị ấy cũng có tự do của riêng mình. Nếu chị ấy gặp được người đàn ông mà mình thích, có thể thử qua lại, thậm chí đôi khi ở trước mặt anh, chị họ tôi đang nắm tay, ôm, hôn những người đàn ông khác, anh không được nói gì, cho dù sau này chia tay với anh, anh cũng phải ngoan ngoãn đồng ý. "

Hạ Hà biết rất rõ, nguyên nhân tại sao chị họ lại yêu cầu Tần Hằng đóng giả làm bạn trai của mình, sau này chị họ nhất định sẽ hẹn hò với Triệu Bàng, chuyện này tốt hơn hết nên nói rõ với Tần Hằng càng sớm càng tốt, tránh việc tên thất bại này không thể chấp nhận việc mất một cô bạn gái xinh đẹp như chị họ, rồi làm ra những chuyện quá khích!

“Ý của cô là, tôi và chị họ cô quen nhau, nhưng tôi không thể chạm vào chị họ cô, mà những người đàn ông khác có thể ôm hoặc thậm chí hôn cô ấy, tôi có thấy cũng không thể nói được gì.” Tần Hằng hơi híp mắt lại.

"Anh rốt cuộc cũng thông suốt rồi, đúng vậy, tôi chính là có ý này" Hạ Hà cười phản bác lại nói.

“Chát…”

Dương Ngữ Nhi không thể nhịn được nữa, tát một bạt tai vào mặt Hạ Hà.

Những người khác trong quán cũng đổ dồn ánh mắt vào bàn của Dương Ngữ Nhi.

Đúng, Dương Ngữ Nhi thật sự lo lắng.

Dương Ngữ Nhi quả thực không nhẫn nhịn được nữa, khi nghe cô ta nói chuyện càng ngày càng không xem Tần Hằng là con người, thái độ càng ngày càng tệ, thậm chí còn sỉ nhục Tần Hằng là tên đội mũ xanh, Dương Ngữ Nhi trong lòng thật sự gấp muốn chết.