[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 30: Giám đốc thẩm sao lại tin lời nói vô căn cứ





“Ngài Thẩm" Tần Hằng nhận ra ông ta, lúc trước đã gặp người đàn ông này tại bữa tiệc mà Khổng Qúy Quân chiêu đãi anh, không ngờ khách sạn này lại do chính người nhà mình mở.

"Không dám nhận, cứ gọi tôi anh Thẩm là được." Thẩm Vạn Thiên thụ sủng nhược kinh nói.

Tần Hằng là một người rất dễ tính, cuối cùng vẫn xưng Thẩm Vạn Thiên là ngài Thẩm.

“Cậu chủ, cậu sao lại có thời gian rảnh đến đây vậy?” Thẩm Vạn Thiên cúi người hỏi.

"Ồ, tôi cùng bạn học đi ra ngoài chơi, không muốn về nữa, ở lại khách sạn của ngài" Tần Hằng cười nói.

"Thì ra là như thế này" Thẩm Vạn Thiên gật đầu, sau đó quay sang cô gái ở quầy lễ tân hỏi: "Phòng của vị này chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi", cô gái ở quầy lễ tân nói với giọng run run, cô sao có thể nghĩ đến, người con trai ăn mặc không đẹp mắt trước mặt mình lại có thể khiến giám đốc Thẩm khách sáo như vậy. Tất cả những nhân viên ở đây bao gồm cả cô đều có thái độ coi thường đối với Tần Hằng, lỡ như giám đốc Thẩm truy xét, công việc của mình có thể không được đảm bảo.

"Phòng của vị này là phòng giường lớn ở lầu ba, cạnh phòng vệ sinh công cộng"

“Cái gì, căn phòng đó là căn phòng tệ nhất trong cả khách sạn, mấy người lại để cậu ấy ở đó à?” Thẩm Vạn Thiên cực kì tức giận, nói ra thì khách sạn này là của cậu chủ, cậu đến đây là vinh dự cho khách sạn, vậy mà họ lại chuẩn bị căn phòng tệ nhất cho cậu chủ, đây không phải là gây rắc rối cho chính mình sao?

"Ngài Thẩm, đừng trách bọn họ, là bạn tôi chọn phòng cho tôi" Tần Hằng nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Thẩm Vạn Thiên, anh rất lo lắng nhân viên sẽ bị liên lụy, dù sao cũng không phải lỗi của bọn họ.


"Ô, cậu chủ, người bạn này của cậu thật không biết điều rồi" Thẩm Vạn Thiên tức giận bất bình nói: "Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ đổi căn phòng hạng sang nhất trong khách sạn của chúng tôi cho cậu"

"Không cần đâu, tối nay tôi ở trong căn phòng đó là được rồi. Anh đừng lo lắng, tâm ý của anh tôi hiểu" Tần Hằng nói rồi vỗ vai Thẩm Vạn Thiên.

“Vậy chỉ đàng thiệt thòi cho cậu chủ rồi!”

Tần Hằng đã nói như vậy, Thẩm Vạn Thiên không dám trái lời anh, cho nên chỉ có thể làm như vậy.

"Được rồi, anh làm việc đi, bây giờ tôi về phòng đây" Tần Hằng nói xong thì đi về phòng của mình.

Lúc này, ánh mắt của những người phục vụ khác nhìn Tần Hằng đều tràn đầy vẻ kính nể, bọn họ đều bày ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhất với Tần Hằng, khiến cho Tần Hằng không thích ứng được, anh cười nhạt nhìn bọn họ, tự mình đi về phòng.

Vừa nằm xuống, một lúc sau có người đi vào với một chiếc xe đẩy đồ ăn bày đầy rượu vang cao cấp, điểm tâm. Một lúc sau lại có nhân viên đến quét dọn phòng Tần Hằng sạch sẽ từ trong ra ngoài. Cuối cùng thậm chí còn mời đến vài mĩ nữ với thân hình người mẫu, muốn cùng Tần Hằng trò chuyện, nhưng Tần Hằng đều từ chối.

“Thẩm Vạn Thiên này thật là.” Tần Hằng thở dài cười khổ khi mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Chết rồi, Tần Hằng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, từ lúc bọn họ vào khách sạn đến giờ đã hơn một tiếng đồng hồ rồi.

Tần Hằng vốn đang do dự không biết có cần nói cho Tống Tư Vũ biết sự thật hay không, nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn.

Nếu tối nay Trương Vỹ thật sự đoạt được Tống Tư Vũ, bây giờ vào thời điểm này, hai người nhất định phải gạo nấu thành cơm rồi! Aizz, thôi bỏ đi, cho dù tự mình đi nói, Tống Tư Vũ cũng sẽ không tin, đến lúc đấy, có lẽ Tống Tư Vũ vẫn sẽ mỉa mai mình mặt dày, muốn lợi dụng cô ta.

Nghĩ đến thái độ lúc trước của Tống Tư Vũ đối với mình, trong lòng Tần Hằng cũng không cảm thấy thương hại như vừa nãy.

Anh đang nằm trên giường nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, lúc này hành lang bên ngoài có động tĩnh không nhỏ, đầu tiên là tiếng đóng sầm cửa, tiếp đó là tiếng bước chân gấp gáp.

“Cút ngay!” Trên hành lang, trên người Tống Tư Vũ chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, bờ vai trắng và hai đôi chân thon nhỏ lộ ra, chân không mang giày, tức giận nhìn chằm chằm Trương Vỹ, anh ta cũng đuổi theo ra ngoài.

“Tư Vũ, vào với anh đi, em thấy em ăn mặc thế này, để người đàn ông khác nhìn thấy, chẳng phải để bọn họ được lợi à?” Trương Vỹ và Tống Tư Vũ kẻ tám lạng người nửa cân, trên người Trương Vỹ cũng chỉ có bộ đồ lót màu đỏ, phần eo ngấn mỡ đang hơi rung lên.

“Hừ, Trương Vỹ, đồ láo toét, chuyện nhà tôi lần trước không phải là do nhà anh giúp đúng không?” Tống Tư Vũ cười lạnh nhìn Trương Vỹ.

"Cái gì? Tư Vũ, sao em làm sai rồi, không phải nhà anh giúp em, thì còn có thể là ai, em nói đúng không?" Trương Vỹ lúng túng cười, bây giờ anh ta đã chột dạ.

“Bây giờ anh vẫn còn giả vờ với tôi đúng không?” Tống Tư Vũ lắc lắc điện thoại trong tay: “Vừa rồi ba tôi gọi điện cho tôi, nói tối nay ba tôi sẽ đến thăm ba anh, cũng hỏi chuyện đó, chính miệng ba anh nói, căn bản không phải do ông ấy giúp đỡ! Mấy ngày nay, đều là anh lừa tôi! "

Vừa rồi khi bước vào phòng, Trương Vỹ đã bắt đầu động tay động chân với Tống Tư Vũ, còn nói nhiều lời hay ý đẹp, hòng dụ Tống Tư Vũ lên giường.

Tống Tư Vũ cuối cùng cũng quyết định thỏa mãn anh ta, chuyện này cũng chỉ là vấn đề thời gian, sau khi tắm xong Trương Vỹ đã cởi sạch quần áo lên giường nằm, thì ba Tống Tư Vũ gọi điện thoại đến, Tống Tư Vũ dậy nghe máy, không ngờ lại nghe được một tin như vậy.

Nhìn thấy Trương Vỹ nằm trên giường mê dại nhìn cô, Tống Tư Vũ cảm thấy rất buồn nôn, vì vậy hoảng loạn vội vàng chạy ra ngoài!


“Ba em… đi gặp ba anh?” Trương Vỹ ngẩn ra, trong lòng cực kì khó chịu, trong phòng vừa rồi, anh ta và Tống Tư Vũ chỉ còn thiếu bước cuối cùng là đạt được kết quả rồi, nhưng cứ phải vào lúc này, ông ba từ cái sọt nào nhảy ra, đây không phải là đang đùa giỡn anh ta à?

"Tư Vũ, em nghe anh nói, mặc dù..." Trương Vỹ chỉ muốn xoa dịu cảm xúc của Tống Tư Vũ, rồi kéo lên giường, anh ta bước tới nắm lấy cánh tay Tống Tư Vũ.

“Đừng đụng vào tôi, đồ đáng ghê tởm!” Tống Tư Vũ lúc này nhìn Trương Vỹ chỉ cảm thấy anh ta cực kì xấu xa, vừa nhìn thấy anh ta cô đã muốn nôn, chứ đừng nói đến chuyện đụng chạm thân thể với anh ta.

Tống Tư Vũ hất tay Trương Vỹ ra, có điều dùng lực quá mạnh mà vô tình đánh trúng tượng đại bàng giang cánh bên cạnh, một tiếng "choang" vang lên, tượng đại bàng giang cánh rơi xuống đất vỡ nát.

Tống Tư Vũ không hề quan tâm, vẫn đang tranh cãi với Trương Vỹ.

“Bức tượng này bị cô làm vỡ?” Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn đi tới, vừa thương tiếc vừa giận dữ nhìn bức tượng bữa bãi trên mặt đất.

"Giám đốc Thẩm..." Nhân viên khách sạn xung quanh cúi đầu, cung kính nói.

“Là tôi thì sao?” Tống Tư Vũ lúc này đang tức giận nói thẳng.

"Được, cô gái này rất phóng khoáng, nếu cô đã thừa nhận, vậy xin hãy bồi thường cho khách sạn chúng tôi" Thẩm Vạn Thiên đen mặt nói.

"Bồi thường thì bồi thường, nhìn dáng vẻ của ông đi, không phải chỉ là tượng à, có đáng bao nhiều, còn mở cái gì mà khách sạn, đúng thật là” Tống Tư Vũ đang tức giận nhìn ai cũng không vừa mắt.

“Cô đây là ý nói chúng tôi không giàu bằng cô.” Trên mặt Thẩm Vạn Thiên hiện lên một tia mỉa mai: “Vậy thì mong cô bồi thường ngay bây giờ, bức tượng này là tác phẩm của cháu trai nhà điêu khắc người Mỹ Gaston, Michelangelo tạo ra vào năm 1986. Tôi mua được tại buổi đấu giá ở Christies, Atlanta, Mỹ vào năm kia, tổng tiền là 23 tỷ 280 triệu! "

“Cái gì!” Tống Tư Vũ cho rằng mình nghe nhầm, không dám tin nhìn Thẩm Vạn Thiên.

Thẩm Vạn Thiên không buồn giải thích với Tống Tư Vũ, kêu người đưa cho Tống Tư Vũ xem biên lai đấu giá.

Tống Tư Vũ không thể nói gì cả.

23 tỷ 280 triệu, tương đương thu nhập một năm của nhà bọn họ.

"Anh, do tôi không cẩn thận..." Tống Tư Vũ hoảng sợ, toàn thân yếu ớt, hai tay cầm tờ biên lai không ngừng run rẩy.

“Vừa rồi không phải cô nói rất sảng khoái sao?” Thẩm Vạn Thiên cười lạnh nói: “Đừng ảo tưởng rằng tôi có thể không bắt cô bồi thường, 23 tỷ 280 triệu này, cô nhất định phải trả cho tôi không thiếu một xu, bây giờ hãy gọi điện thoại về nhà ngay đi! "

Trái tim Tống Tư Vũ lại run lên, tờ hóa đơn tuột khỏi tay, hai chân càng run rẩy, như thể một cơn gió cũng có thể khiến cô ta ngã xuống đất.

Nếu bố cô biết chuyện này, còn không đánh cô chết sao, Tống Tư Vũ cảm thấy vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến khuôn mặt hung dữ của ba mình.

“Tư Vũ, có chuyện gì vậy?” Lúc này, Châu Ý và Hoàng Dụ cũng chạy đến bên Tống Tư Vũ, nói với vẻ quan tâm.

Tống Tư Vũ nói chuyện này với họ, lúc này nước mắt đã rơi xuống: “Làm sao bây giờ, ba tớ mà biết, ông ấy sẽ đánh chết tớ."


"Anh à, anh đừng bắt tôi đền tiền có được không? Tôi có thể làm việc cho anh, nhất định sẽ trả hết, anh có cần bảo mẫu ở nhà không? Tôi có thể đi, mặc dù tôi không biết làm, nhưng tôi có thể học...” Tống Tư Vũ đầm đìa nước mắt nhìn Thẩm Vạn Quyền nói.

Lúc này, để che giấu ba mẹ chuyện này, Tống Tư Vũ sẵn sàng làm mọi cách có thể, như là tìm một nơi không có người, Thẩm Vạn Thiên bảo Tống Tư Vũ phục vụ ông ta, Tống Tư Vũ vẫn sẽ đồng ý.

“Cô bé, đừng nghĩ ra những biện pháp viển vông khác, vẫn là nhân lúc còn sớm gọi điện thoại cho phụ huynh đi!” Thẩm Vạn Thiên là một người làm kinh doanh, tuy rằng ông ta thấy Tống Tư Vũ hơi đáng thương, nhưng số tiền này vẫn phải lấy lại.

Tống Tư Vũ hoàn toàn tuyệt vọng, tự trách, hối hận, lo lắng và sợ hãi những cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng cô.

"Ngài Thẩm" Đúng lúc này, Tần Hằng nhàn nhã đi tới. Anh đã nghe gần như toàn bộ những gì xảy ra vừa rồi.

"Cậu..." Thẩm Vạn Thiên đang định gọi Tần Hằng, nhưng bị ánh mắt của Tần Hằng ngăn lại.

“Ngài Thẩm, tôi lại nghĩ tác phẩm điêu khắc này rơi xuống rất tốt.” Tần Hằng vừa nói vừa nhìn Thẩm Vạn Thiên cười nhẹ nói.

Tần Hằng vừa nói lời này ra, mọi người xung quanh đang xem đều bất ngờ.

Bức tượng 23 tỷ 280 triệu bị vỡ, anh lại nói là tốt? Đây không phải nói bừa à?

“Lời này có ý gì, mong được nghe cao kiến.” Thẩm Vạn Thiên cung kính nói, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cậu chủ rốt cuộc là có ý gì.

“Tôi hỏi ông, khách sạn của ông phần lớn khách là người trong nước hay người nước ngoài?” Tần Hằng hỏi.

“Đương nhiên là khách nội địa nhiều hơn” Thẩm Vạn Thiên suy nghĩ rồi nói.

"Đúng vậy, chuyện kinh doanh của ông đều dựa vào khách trong nước, nhưng ông lại đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua tác phẩm điêu khắc của người Mỹ, ông có biết bây giờ nước ta đang chiến tranh thương mại với Mỹ, người dân biết rằng trong khách sạn ông có bức tượng này, rất có khả năng sẽ tẩy chay khách sạn của các ông. Nếu ồn ào đến mức khiến cho TV đưa tin, vậy thì tổn thất của khách sạn các ông e rằng không chỉ là 23 tỷ 280 triệu đâu! Vì vậy tôi mới nói, tác phẩm điêu khắc này vỡ lại tốt!

Những người khác không khỏi bật cười sau khi nghe “cao kiến” của Tần Hằng, còn lôi cả chiến tranh thương mại ra? Loại chuyện vớ vẩn này ngay cả một đứa bé 3 tuổi cũng không mắc lừa, anh còn mong có thể lừa được giám đốc Thẩm sao.

Tống Tư Vũ hơi cảm động khi nhìn thấy lúc này Tần Hằng đứng ra giúp mình, nhưng bây giờ trong lòng lại cười khổ, bản thân còn kì vọng người này có thể giúp được mình sao, thật là ngốc, ông ta chỉ là một tên không có não kém hiểu biết. Nói như vậy, chỉ khiến mình càng thêm xấu hổ mà thôi!

“Ồ, chàng trai này nói đúng, xem ra là do tôi sơ xuất rồi” Ngay lúc mọi người cho rằng Tần Hằng nói đùa, Thẩm Vạn Thiên mỉm cười cung kính nói.