"Tần Hằng, bây giờ cậu còn có cái đâu!" Vương Thuận Vũ nói với Tần Hằng, anh ta giơ tờ giấy kia lên, trong ánh mắt lóe sáng.
"Sự thật không phải như thầy nghĩ, trên thực tế, tôi là muốn giúp cô Tô nên mới viết tờ giấy này..." Bây giờ Tần Hằng chỉ có thể giải thích cho mình, bọn họ có tin hay không thì mặc kệ.
"Trên tờ giấy này đã viết rõ ràng, anh còn nói dối nữa à, thật sự là không biết xấu hổ!" Tạ Nhược Đồng nhìn Tần Hằng, cười lạnh nói, bây giờ thâm tâm cô ta đang vô cùng khoái trá: "Lừa dối cô Tô 6 tỷ, cái này có thể phán tù 20 năm, anh chờ vào tù ngồi đi!"
Nói xong, Tạ Nhược Đồng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi 113.
"Từ từ đã, chúng ta đưa cậu ta đến bệnh viện, để cô gái kia cùng đối chất với cô Tô xem có còn mặt mũi gặp cô Tô hay không." Vương Thuận Vũ cầm lấy tay Tần Hằng, sợ anh chạy trốn.
Nghe thấy tin Chung Khiết bị hiểu lầm, trong lòng Tần Hằng đột nhiên nắm chặt, tính cách Chung Khiết nhu nhược như vậy, sao cô ấy có thể chịu được loại uất ức này đây?
Bây giờ anh hoàn toàn xem nhẹ phiền toái của chính mình, thầm nghĩ phải lập tức quay lại bên người Chung Khiết để bảo vệ cô.
Vương Thuận Vũ áp Tần Hằng đi ra ngoài cổng trường, lái xe của mình đưa thẳng đến bệnh viện Nhân dân.
Lúc này ở phòng bệnh của cô Tô đã có không ít học trò, bọn họ nhận được tin tức đã tìm được người lấy 6 tỷ, rất nhiều người tự mình đi đến bệnh viện Nhân Dân.
Trong đó đương nhiên không thể thiếu Cao Nguyên, Đinh Nhụy, bọn họ nhận được điện thoại của Vương Thuận Vũ là đoán được, người lấy tiền chính là Tần Hằng, lúc này cố ý đến đây để xem Tần Hằng xấu mặt.
Vương Thuận Vũ hộ tống Tần Hằng đi vào hành lang bệnh viện.
"A, đây không phải anh Phú buổi chiều mới đưa 3 tỷ à?"
"Anh Phú, chiều nay anh thật sự là đẹp trai ngây người, anh là thần tượng của em, em có thể thêm bạn bè với anh không?"
"Anh Phú, em rất thích anh, diện mạo của em cũng xinh đẹp, cầu anh cho tôi một cơ hội đi."
Một vài cô gái đến góp vui đã chạy tới chỗ Tần Hằng, nhiệt tình chào hàng bản thân.
"Các cô bị ngốc à, còn gọi cậu ta là anh Phú, thật là phục các cô, không phát hiện cậu ta bị thầy Vương dẫn đi à, 6 tỷ của cô Tô chính là bị cậu ta lấy đi đấy."
"Đúng, số tiền khổng lồ 6 tỷ mà cậu ta cũng dám lấy, người này là muốn tiền đến điên rồi."
Lúc này, Cao Nguyên và Đinh Nhụy vội vàng đi đến, nói với mấy cô gái kia.
"A, anh ta lấy tiền của cô Tô à? Đúng là bại hoại của xã hội!"
"Số tiền này dùng để xây dựng cơ sở thực tập mà anh cũng có thể ra tay được, có thể thấy được trong lòng anh đen tối đến mức nào!"
"Nếu không bắt được người này, 6 tỷ này sẽ do mình cô Tô gánh vác, cô Tô là người tốt như vậy, mất công cô vẫn luôn anh, anh lấy oán trả ơn à?"
Bỗng chốc, các cô gái đều quay lưng ai, có người tức giận còn đấm Tần Hằng mấy cái.
Tuy rằng đau nhưng Tần Hằng hoàn toàn không cảm giác được, bây giờ anh cũng căn bản không muốn giải thích cho mình, trong lòng chỉ có vô cùng lo lắng cho Chung Khiết.
Trong lòng anh có dự cảm không tốt, mấy người này đối xử với mình giống như đối xử với Chung Khiết.
Không để ý đến người hai bên hành lang đang tay đấm chân đá với, nói ác hãm hại mình, Tần Hằng bước nhanh vào phòng bệnh.
Tiến vào phòng bệnh, Tần Hằng lập tức giật mình.
Chỉ thấy Chung Khiết bị một vòng người vây quanh, còn cô thì đang quỳ dưới mặt đất, tóc tai cô hỗn độn vô cùng, trên đỉnh đầu còn có dấu vết ngụm nước miếng, bộ váy trắng liền áo mình mua cho cô bây giờ đã xuất hiện thêm mấy dấu chân.
"Chung Khiết..." Trong lòng Tần Hằng tự trách vô cùng, là anh không bảo vệ tốt Chung Khiết, lát sau, trong lòng lại vô cùng phẫn nộ.
"Con mẹ nó, ông giết chúng mày!" Tần Hằng như điên rồi, anh lấy một cái ghế ở gần đó ném tới mấy người kia.
"Tần Hằng, đừng như vậy!" Lúc này, Chung Khiết đột nhiên lớn tiếng nói, Tần Hằng ngừng lại, anh nhìn về phía Chung Khiết, hai mắt đỏ bừng, bắp thịt trên mặt run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thảm hại không chịu nổi của Chung Khiết lộ nụ cười xinh đẹp: "Đừng đánh họ, hãy nói rõ với họ rằng anh không phải là người ăn cắp tiền, sau đó đưa em ra khỏi đây."
"Được." Tần Hằng buông ghế ra, đi đến bên người Chung Khiết, ôm lấy cô, cũng nhẹ nhàng sửa lại đầu tóc hỗn độn cho cô, thật giống như những người khác không tồn tại.
Những người khác bị dáng vẻ nổi giận vừa rồi của Tần Hằng dọa sợ, bọn họ lại cười ẩn ý nhìn hai người.
"Nha, một đôi trộm cướp còn khoe yêu đương nữa cơ?" Tạ Nhược Đồng ôm cánh tay, đi đến trước mặt Tần Hằng và Chung Khiết, đắc ý cười nói: "Tần Hằng, nói đi, bây giờ số tiền này anh đang gửi ở ngân hàng nào? Mau giao ra đây!"
"Tôi không hề đụng đến tiền của cô Tô." Tần Hằng không hề liếc nhìn Tạ Nhược Đồng một cái, anh vẫn đang sửa sang lại tóc cho Chung Khiết.
"Đến bây giờ mà anh vẫn còn cứng đầu!" Tạ Nhược Đồng nói xong, lập tức lấy tờ giấy do Tần Hằng viết ra: "Cô Tô, các bạn học, mọi người xem, lúc chúng tôi tìm được Tần Hằng, anh ta đang thả tờ giấy này, chữ viết trong tờ giấy còn có thể nói không được à?"
"Tần Hằng, đây là..." Các sinh viên truyền nhau đọc, sau đó đưa đến tay Tô Man Vân, Tô Man Vân không muốn tin tưởng, nhưng nhìn thấy tờ giấy này, bà ta không thể không tin, lòng bà ta đang rỉ máu.
"Cô Tô, đây là vì em muốn giúp cô mới cố ý viết ra..." Tần Hằng nói suy nghĩ của mình ra.
"Ha ha, anh thật đúng là có thể nói nhảm nhí!” Tạ Nhược Đồng cười lớn, rồi nhìn Tần Hằng với vẻ giễu cợt: “Tôi hỏi anh, anh nói không phải anh ăn trộm vậy thì tiền quyên góp 3 tỷ là ở đâu ra? Còn nữa, anh lấy đâu ra tiền đi ăn cơm ở nhà hàng Sofitel Galaxy rồi mua quần áo cho con nhỏ nhà quê này ở Thu Thủy Y Nhân? Anh nói nghe xem?"
"Không phải anh muốn nói là anh trúng sổ số đấy nhé, đánh rắm, có ma mới tin anh!" Hôm nay, Tạ Nhược Đồng không làm Tần Hằng thân bại danh liệt là không được.
"Qủa thật tiền của tôi không phải mua sổ số." Tần Hằng đỡ Chung Khiết đứng lên, cười nhạt nhìn Tô Nhược Đồng: "Tiền đều là của tôi, bản thân tôi chính là con nhà giàu."
Trước đây Tần Hằng che giấu thân phận để tránh phiền phức, nhưng bây giờ xem ra, việc che giấu thân phận ngược lại khiến những người này điên cuồng khinh thường chính mình, còn khiến cho Chung Khiết bị tổn hại nghiêm trọng như vậy, anh còn che giấu thân phận của mình làm gì?
Tần Hằng vừa nói dứt lời, mọi người trong phòng bệnh sửng sốt vài giây, sau đó phát ra tiếng cười thật lớn.
"Tần Hằng, anh đúng là không giống ai, lý do thế này cũng nghĩ ra được, tôi thấy anh nên đi làm biên kịch thì tốt hơn!" Tạ Nhược Đồng ha ha nói xong, hoàn toàn không xem lời nói của Tần Hằng là thật.
"Nếu cậu là con nhà giàu của thế hệ thứ hai, tôi chính là con nhà giàu ở thế hệ đầu, nói đến thâm niên, cậu còn phải gọi tôi là ba!"
"Tôi là tỷ phú thế giới, một đứa chỉ là con nhà giàu của thế hệ thứ hai cũng dám vênh váo trước mặt tôi? Cẩn thận ông đây xẻo cậu."
Những người khác hoàn toàn không coi lời nói của Tần Hằng là thật.
Trong lòng Tần Hằng quả thật hơi tức giận, đám trẻ ranh không biết trời cao đất dày, bọn họ không biết, bây giờ đang nói chuyện với người có địa vị như thế nào, Tần Hằng chỉ cần mở miệng là có thể làm cả gia tộc của bọ tan thành mây khói.
"Tôi có thể nói cho các người, gia tộc của tôi không phải các người có thể tưởng tượng được, các người ăn, mặc, sử dụng, đi lại, dù là đến trường, khám bệnh, mua xe, mua phòng, nhỏ đến như kim dùng để may quần áo, đều có thế lực nhà tôi nhúng tay, tôi khuyên các người, tốt nhất mở miệng sạch sẽ một chút!" Tần Hằng nhìn những người ở xung quanh, nói.
Những người khác càng cười lớn hơn, ở trong mắt bọn họ, Tần Hằng đã giống như bệnh nhân tâm thần.
"Thằng ngu này đang nói cái gì vậy? Cậu ta muốn chọc tôi cười chết sau đó lại chạy án à?"
"Mọi người may lấy điện thoiaj quay lại, thằng ngốc Tần Hằng này có thể trở thành một thế hệ nổi tiếng trên mạng mới đấy!"
"Trình độ ngu ngốc của cậu ta có thể sánh ngang với vương tử hệ Galaxy hai năm trước!"
Không ai tin lời Tần Hằng, chỉ có Chung Khiết tin tưởng không nghi ngờ Tần Hằng.
"Bạn học Tần Hằng, trường học đã thu hồi số tiền 3 tỷ 339 triệu mà cậu quyên góp, chỉ cần bây giờ cậu giao số tiền còn lại mình đã lấy ra đây, tôi cam đoan với cậu, tôi cam đoan rằng nhà trường sẽ đối xử khoan hồng với bạn", một giáo viên của Phòng Giáo dục Chính trị có mặt ở đây, ông ta khuyên bảo Tần Hằng.
"Lặp lại lần nữa, tiền này đều là tiền của tôi, tôi cũng chưa từng đụng đến tiền của cô Tô!" Tần Hằng lạnh lùng nói.
Được, các người đã ép tôi như vậy, tôi sẽ để cho các người nhìn xem nhà tôi hùng mạnh mức mà các người không thể tưởng tượng được.
Nghĩ như vậy, Tần Hằng lấy thẻ VIP của ngân hàng Hoa Kỳ ra, kẹp ở giữa hai ngón tay: "Đây là thẻ VIP của ngân hàng Hoa Kỳ, bên trong tôi còn hơn 60 tỷ, bây giờ nếu các người vẫn không tin có thể tự mình đi kiểm chứng, nếu ai dám động một phần tiền trong này, tôi cam đoan sẽ cho kẻ đó một kết quả không thể tưởng tượng được."
Cái thẻ ngân hàng này của Tần Hằng nhìn rất ngầu, ở đây đều là người bình thường, bọn họ chỉ mới nghe nói đến chứ nào có ai từng nhìn thấy thẻ VIP của ngân hàng Hoa kỳ?
"Thằng nhóc này bị chúng ta ép điên rồi à?"
"Làm thẻ VIP ở ngân hàng Hoa Kỳ phải có ít nhất 9 nghìn tỷ mới được mà? Chỉ là mang bán đôi nam nữ đê tiện này 100 lần cũng không bán được giá đó!"
"Cậu ta đã muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng cậu ta, coi như xem khỉ, bệnh viện cũng có máy pos, bây giờ tôi đi lấy một cái."
Chẳng mấy chốc đã mang một cái máy pos đến phòng bệnh, Tạ Nhược Đồng tự mình cầm thẻ VIP chuẩn bị quẹt thẻ.
Tần Hằng đứng ở bên cạnh bình tĩnh nhìn, ánh mắt hơi lóe, anh chờ mong nhìn thấy cảnh tượng mấy người này, sau khi nhìn thấy con số trên máy pos, cả đám trợn mắt há mồm, hận không thể quỳ xuống liếm chân anh. Đến lúc đó, bọn họ chỉ biết hành vi lúc trước của bọn họ xấu xí mức nào.
Tần Hằng nhập mật mã của mình vào, chằng qua trên máy pos không hiện số tiền mà lại hiện lên dòng chữ: "Thẻ ngân hàng tạm thời không thể sử dụng."
"Nha, cái này thật đúng là thẻ VIP của ngân hàng Hoa Kỳ, đến máy pos cũng không quét được, thật là rất cao cấp." Tạ Nhược Đồng châm chọc nói, những người khác cũng một trận châm chọc khiêu khích.
Tại sao có thể như vậy? Chính Tần Hằng cũng không biết rõ chuyện thế nào! Trong khoảng thời gian này, cái thẻ ngân hàng này anh vẫn dùng tốt, vài ngày trước anh còn mua biệt thự ở Thủy Đảo Hoa Đình, sao đột nhiên bây giờ lại không thể dùng?
Tần Hằng lập tức gọi điện thoại cho quản lý khách hàng Lý Huy của nhân hàng Hoa Kỳ, hỏi vấn đề tài khoản của mình.
"Rất xin lỗi anh, anh Tần, tài khoản của anh lệ thuộc vào tài khoản gia tộc, nửa giờ trước, tài khoản của anh đã bị gia tộc hạn chế quyền hạn, bây giờ anh không thể sử tiền trong thẻ được." Lý Huy kiểm tra tài khoản giúp Tần Hằng.
Gia tộc? Gia tộc mới vừa tha cho tôi, sao lại xuống tay với tôi nhanh như vậy được?
Tầng Hằng kinh ngạc khó hiểu, lại gọi điện thoại cho Lão Hoàng.
"Lão Hoàng, tài khoản ngân hàng của tôi bị sao thế này?" Tần Hằng vội hỏi.
"A..." Lão Hoàng cũng hơi khó xử: "Là như vậy, cậu cả, từ khi cậu bỏ lệnh cấm được một thời gian ngắn ngủi, cậu đã tiêu hết 900 tỷ, tuy rằng đây không phải số tiền lớn nhưng vẫn có người trong gia tộc cho rằng cậu vẫn chưa điều chỉnh tốt tâm tính, cho nên đã nói với mọi người... Cho nên bây giờ thẻ ngân hàng của cậu tạm thời bị khóa lại, tuy nhiên cậu yên tâm, dựa theo suy đoán của tôi, có lẽ sẽ nhanh chóng được mở thôi."