[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 45: Cả đời này em đều muốn bám lấy anh





Giọng nói đến từ một cái bàn ăn cách xa Tần Hằng khoảng mười mét, những khách hàng nữ xung quanh đều ném một ánh mắt bất mãn về phía bàn đó.

“Nhìn bộ dạng ngu ngơ như vậy, cái tên ngốc này cũng không biết là chạy đến từ bệnh viện tâm thần nào nữa.”

“Các người đều đoán sai hết rồi đó, người ta đây là đang nhớ nhung bạn gái, nhìn bộ dạng thận hư của cái tên này đi, tôi đoán chắc là bạn gái của anh ta không phải là chết thì chắc là chạy đi với người đàn ông khác rồi.”

Lúc đầu Tần Hằng chỉ coi như là không nghe thấy nhóm người ti tiện này đánh rắm, lúc này bọn họ lại nhục nhã Chung Khiết, ngọn lửa ở trong lòng của Tần Hằng liền muốn bùng phát.

Anh vỗ bàn ăn đứng dậy, căm tức nhìn người trên bàn đó, chỉ nhìn thấy ở trên bàn có 6 7 người đang ngồi, người nào cũng ăn mặc rất thượng lưu, đầu trọc, dây chuyền vàng, áo sơ mi hoa, hình xăm, cái gì bọn họ cũng có.

“Nè thằng nhóc kia, cậu có ý gì hả, muốn đùa giỡn với chúng tôi có đúng không? Có bản lĩnh thì đến trước mặt của chúng tôi mà nói đây này.” Tên lão đại trong số đó có bộ dạng mập mạp, biểu cảm thoải mái nói.

Chung Khiết là vẩy ngược trong lòng của Tần Hằng, ai có can đảm xúc phạm cô ta, chẳng cần biết bạn là ai, Tần Hằng đều sẽ để cho người đó ngậm miệng, Tần Hằng cầm một bình rượu đỏ chuẩn bị bước qua.

“Tần Hằng.”

Lúc này lại có một giọng nói thanh tao vang lên bên tai của Tần Hằng, là Chung Khiết! Tần Hằng ngây ngẩn cả người, anh vội vàng đi đến vị trí đối diện quan sát.

Chung Khiết ngồi yên vị trên chỗ ngồi, cô điềm tĩnh như vậy, biểu cảm giận dữ trên mặt của Tần Hằng đã biến mất, dần dần xuất hiện nụ cười.

“Ngồi xuống đi ăn cơm với em.” Chung Khiết nhẹ nhàng nở một nụ cười nói với Tần Hằng.

“Được.” Tần Hằng nhìn chăm chú vào gương mặt của Chung Khiết, say mê đáp lại một câu, để chai rượu xuống rồi ngồi xuống.

Những người xung quanh đều hốt hoảng, cái quỷ gì vậy? Tần Hằng đang nói chuyện với ai vậy? Đối diện của Tần Hằng căn bản cũng không có người, anh bị tẩu hỏa nhập ma hả?

“Tôi còn tưởng là cái tên này mạnh mẽ bao nhiêu, đây là sợ bị đánh cho nên giả ngu đấy à?”


“Nếu như mà cái tên đó dám đến đây thì tôi sẽ đánh anh ta đến nỗi mẹ của anh ta cũng không nhận ra.”

“Thôi đừng có để ý cái tên ngu ngốc này nữa, nói không chừng thật sự chạy đến từ bệnh viện tâm thần đón.”

...

Lúc này Tần Hằng có thể “nhìn thấy” Chung Khiết, Chung Khiết đang mỉm cười với anh, giống như là đã hoàn toàn tha thứ cho anh.

Lúc này Tần Hằng rất vui vẻ.

“Con mẹ nó cậu làm tung toé lên tay của ông đây rồi, cậu đúng là một tên ngu mà.” Đột nhiên trong nhà hàng vang lên một tiếng hét lên rất to, sau đó lại là âm thanh đụng ngã cả bàn: “Cút mẹ mày đi!”

“A... Tần Hằng đang mỉm cười gắp thức ăn cho Chung Khiết, Chung Khiết bỗng nhiên lại hét to lên một tiếng giống như là bị một ngoại lực đánh tới, cả người ngã trên mặt đất.

“Chung Khiết, em sao vậy...” Tần Hằng cuống quýt đi đỡ Chung Khiết dậy, Chung Khiết lại “bụp” một tiếng biến mất không thấy nữa.

“Chung Khiết, Chung Khiết... Tần Hằng hoảng hốt hét to tên Chung Khiết.

“Quý khách, anh tỉnh táo lại đi...” Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi đến đỡ Tần Hằng lại, Tần Hằng lôi kéo nhân viên phục vụ, vội vàng hỏi: “Anh có nhìn thấy bạn gái của tôi không, lúc nãy cô ấy còn đang ngồi ở đây mà bây giờ lại không thấy tăm hơi đâu nữa, có phải là nhà hàng các người đã giấu cô ấy đi rồi không?”

“Quý khách, bạn gái của anh căn bản cũng không có ở đây, tất cả chỉ là do anh tưởng tượng mà thôi, không tin thì anh cứ nhìn đi.” Nhân viên phục vụ cố gắng giải thích với Tần Hằng, anh ta chỉ vị trí đối diện của Tần Hằng.

Tần Hằng nhìn trên vị trí đối diện có chất đầy đồ ăn, có tôm to, có thịt lươn, gan ngỗng, trứng cá muối... những thứ đó rõ ràng là những thứ lúc nãy Chung Khiết đã ăn hết, sao lại...

“Xin lỗi...” Lúc này Tần Hằng đã hiểu rồi tất cả đều là do tưởng tượng của mình, anh thấp giọng nói một câu với nhân viên phục vụ, trong não phức tạp chuẩn bị rời đi.

“Mày cho rằng mà chỉ cần nói một tiếng xin lỗi là có thể đi được rồi à, mẹ nó chứ mày cũng không hỏi thăm người ta xem xem Từ Cao tao là ai, tao còn chưa kêu mày bồi thường tiền đâu đó. Mày đi theo tao, dùng tay rửa sạch bộ quần áo này cho tao, vậy thì tao sẽ không tính toán với mày nữa.” Từ Cao lớn tiếng nói.

Đột nhiên lại vang lên âm thanh sợi tổng hợp bị xé rách.

“Xoẹt xoẹt...”

Cùng lúc đó vang lên một tiếng thét bất lực của cô gái: “Đừng có kéo tôi!”

Bước chân đang đi đến cổng của Tần Hằng dừng lại.

Tiếng kêu của cô gái giống như là một tia chớp bổ xuống đầu của Tần Hằng.

Đây là âm thanh của Chung Khiết.

Trong lòng Tần Hằng run rẩy, anh sợ hãi là mình đã nghe lầm, chậm rãi xoay người lại bước từng bước đi đến bàn của Từ Cao.

Xung quanh cái bàn đó có rất nhiều người đang vây lại xem náo nhiệt, Tần Hằng cũng không thể nhìn thấy cô gái.

Lúc này trong đám đông, quản lý nhà hàng đã chạy tới, nhìn thấy Chung Khiết và Từ Cao đang xung đột với nhau, lông mày của anh ta cũng nhíu lại.

Cho dù không hỏi thì quản lý cũng biết chắc chắn là Từ Cao cố ý bới lông tìm vết.

Lần trước Từ Cao đã dùng thủ đoạn này để lừa gạt một nhân viên phục vụ nữ của nhà hàng về nhà thực hiện hành vi đồi bại, vì thế bên phía nhà hàng đã vì chuyện đó mà bồi thường cho nhân viên phục vụ hơn 600 triệu.

Mà Từ Cao thì lại không bị cái gì hết, anh ta lăn lộn trong giới xã hội đen, thế lực của anh ta rất lớn.

“Cái đồ vô dụng này, cô lại chọc phải người nhà họ Từ, còn không mau cút đi.” Quản lý trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, nổi giận mắng.


Nhân viên phục vụ bị chửi chính là Chung Khiết.

Trong lòng của Chung Khiết vô cùng sợ hãi, ở trước mặt nhiều người như vậy bị Từ Cao xé rách quần áo cũng vô cùng xấu hổ, nhưng mà cô ta biết rằng trên thực tế quản lý đang giúp đỡ cô ta, cô ta che gương mặt đầy nước mắt chạy vào trong phòng bếp ở gần đó.

Lúc Tần Hằng đi đến thì cũng nhìn thấy được bóng lưng của Chung Khiết.

Tần Hằng tách đám người ra đi vào theo, quản lý còn đang nói xin lỗi với Từ Cao, càng không ngừng nói mấy lời hay ý đẹp.

Không gian trong phòng bếp rất hẹp, Tần Hằng chỉ có thể chậm rãi đi vào trong, nếu như mà đi nhanh thì sẽ làm đổ thức ăn ở xung quanh.

Lúc này trong phòng bếp đang vô cùng bận rộn, đầu bếp, nhân viên lấy nguyên liệu, nhân viên di chuyển đồ ăn, mỗi người đều thực hiện chức vụ của mình, ai cũng không quan tâm tới Tần Hằng.

“Cô nhóc đó sao lại biến thành bộ dạng này vậy chứ?”

“Ây da, cái tên chuyên gây chuyện Từ Cao đó lại đến, nhằm vào cô ta mà thôi, hiện tại quản lý còn đang nói chuyện với Từ Cao ở bên ngoài kìa.”

“Con nhóc này cũng thật là đáng thương quá đi thôi, ngày nào cũng làm việc không than một tiếng, làm quần quật ca đêm ca ngày, cũng không biết cô ta bán mạnh làm việc như vậy là vì cái gì nữa.”

“Tôi nghe nói là hình như để trả nợ cho bạn trai của cô ta, cô không phát hiện là tiền của cô nhóc này kiếm được một đồng cũng không nỡ chi tiêu nữa à?”

“Hả? Bạn trai của cô ta rác rưởi như vậy à, cô nhóc này thật sự khổ quá đi thôi, chỉ dựa vào vóc dáng của cô ta ra ngoài tùy tiện tìm một người đàn ông cũng sẽ không trở nên thảm hại giống như bây giờ, có đúng không?”

Hai bác gái phụ trách việc nhặt rau đang nhỏ giọng bàn tán, một bác gái cảm thấy hình như là bị đầu bếp trưởng để mắt tới, nơm nớp lo sợ quay người nhìn sang liền nhìn thấy Tần Hằng đang nghe đến nỗi ngây người: “Chào quý khách, đây không phải là nơi mà cậu có thể vào, xin cậu rời khỏi đây ngay lập tức.”

“Chào dì, cô gái mà dì đang nói hiện tại đang ở đâu vậy?” Tần Hằng phải phí sức lực rất lớn mới có thể nói ra những lời này.

“Cậu tìm Chung Khiết làm gì?” Bác gái nghi hoặc hỏi.

Nghe thấy cái tên của Chung Khiết được nói ra từ miệng của bác gái, Tần Hằng mừng rỡ, trong não giống như bị điện giật.

“Tôi chính là cái tên vô dụng trong miệng của hai người đó.” Tần Hằng thất thần nói.

“Cậu chính là bạn trai của Chung Khiết đó à? Cậu cũng quá vô dụng rồi, Chung Khiết là một cô nhóc thiện lương biết bao nhiêu, vậy mà cậu cũng có thể để con bé ra ngoài làm công trả nợ thay cho cậu. Cậu có còn là đàn ông hay không vậy hả?” Một bác gái trực tiếp thóa mạ Tần Hằng.

“Thằng nhóc này, cậu đi theo tôi.” Một bác gái khác thì thận trọng hơn, nhìn bộ dạng của Tần Hằng chắc chắn không phải là người bạc tình bạc nghĩa, chỉ thở dài một hơi rồi dẫn Tần Hằng đi vào sâu bên trong nhất.

Bước vào một căn phòng trong phòng bếp, Tần Hằng liếc mắt liền nhìn thấy được Chung Khiết đang ôm đầu gối ngồi dưới mặt đất.

Lúc này bước chân của anh hơi dừng lại.

Tâm trạng hỗn độn đã từ từ bình phục.

Trong phòng vang lên tiếng khóc sụt sùi của Chung Khiết, áo trên vai phải của cô bị xé toạc ra thành một mảng lớn, lộ ra làn da trắng sáng, cô chôn đầu thật sâu vào giữa hai gối.

Trong mắt của Tần Hằng chảy ra nước mắt.

Anh bước từng bước đi về phía của Chung Khiết, trong lòng vô cùng xấu hổ, ảo não, cảm thấy có lỗi.

Anh chậm rãi ngồi xuống trước mặt của Chung Khiết, đưa tay sờ lên mái tóc của Chung Khiết.

“Xin lỗi quản lý, cầu xin anh đừng đuổi việc tôi...” Trong chớp mắt Tần Hằng chạm vào Chung Khiết, cô ta tưởng là quản lý muốn đuổi việc cô ta, trong lòng của cô ta vô cùng sợ hãi lập tức ngẩng đầu lên cầu xin.

Nhưng mà lúc Chung Khiết nhìn thấy gương mặt của Tần Hằng, giọng nói của cô ta im bặt lại, cô ta ngạc nhiên nhìn Tần Hằng sau đó lại có chút sợ hãi cúi đầu xuống, lộ ra bộ dạng không được tự nhiên.


“Chung Khiết, em không nhận ra anh ư? Anh là Tần Hằng đây.” Tần Hằng ngồi xổm xuống trước mặt của Chung Khiết lớn tiếng nói với cô ta: “Em vẫn còn đang trách anh có đúng không, anh không phải là người, anh đáng chết...”

Tần Hằng kéo kéo khóe miệng trước mặt của Chung Khiết, không hề do dự và không giữ lại sức lực, hung hăng đánh lên trên mặt của mình, để cho Chung Khiết phải chịu nhiều đau khổ như vậy, Tần Hằng nên bị đánh.

“Đừng đánh nữa mà.” Chung Khiết vội vàng kéo tay của Tần Hằng lại.

“Chung Khiết!” Tần Hằng ngơ ngác kêu lên một tiếng, ôm chặt Chung Khiết vào trong ngực, anh sẽ không để Chung Khiết rời khỏi anh nữa.

Chung Khiết cũng bị hòa tan bởi cái ôm của Tần Hằng, lúc đầu cô ta muốn im lặng kiếm tiền trả nợ thay cho Tần Hằng, sau này sẽ không tiếp tục gặp Tần Hằng nữa, chỉ là những ngày rời khỏi Tần Hằng mỗi giờ mỗi phút nụ cười của Tần Hằng vẫn luôn tồn tại trong đầu của cô ta.

Những ngày này Tần Hằng vì Chung Khiết mà ăn không ngon ngủ không yên, sao Chung Khiết lại không phải như vậy được?

Bây giờ người mà mình ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện bên cạnh của mình, Chung Khiết cảm thấy giống như là mình đang trong giấc mơ.

Chung Khiết cũng từ từ ôm lấy Tần Hằng, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người của Tần Hằng, Chung Khiết cảm thấy rất yên tâm.

Tần Hằng chậm rãi buông Chung Khiết ra.

“Anh xin lỗi, anh...” Tần Hằng muốn giải thích tình huống ngày đó với Chung Khiết, mình cũng không lừa gạt cô ta, tình cảm đối với cô ta là thật, chỉ là dưới tình thế ép buộc nên cũng chỉ có thể nói như vậy, anh còn chưa nói xong thì Chung Khiết đã dùng tay che miệng của Tần Hằng lại.

“Không cần phải nói đâu, anh lừa gạt em cũng được, không lừa gạt em cũng được, dù sao thì em cũng yêu anh không có thuốc chữa, cả đời này của em đều muốn bám lấy anh, thẳng cho đến một ngày anh cảm thấy phiền phức muốn đuổi em đi.” Chung Khiết nhìn vào mắt của Tần Hằng rồi nói, những lời này cô ta đã phải suy nghĩ rất nhiều lần.

Cuối cùng đành phải đưa ra một kết luận rằng không có Tần Hằng cô ta sống không nổi, nghĩ như vậy, những cái khác đã không còn quan trọng tí nào.

Tần Hằng bị xúc động sâu sắc, cho dù là mình thật sự lừa gạt cô thì cô cũng không để ý.

“Em nói như vậy, nhưng mà con người của anh cũng rất chung thủy, chọn trúng người nào rồi thì cả đời này sẽ không thay đổi nữa.” Tần Hằng nhẹ nhàng nở một nụ cười rồi nói.

Chung Khiết bị Tần Hằng chọc cho xấu hổ cười cười.

“Anh nhìn đi, mấy ngày nay em kiếm được 2.400.000, chờ đến lúc anh tốt nghiệp ra thì chúng ta cùng nhau kiếm tiền, nhất định có thể trả lại khoản tiền đó.” Chung Khiết móc mấy tờ tiền từ trong túi ra.

Nhìn nụ cười ngây thơ của Chung Khiết, trong lòng của Tần Hằng lại chua xót không thôi, lại càng đau lòng.

“Cái đôi tình nhân nhỏ này là muốn làm cho hai bác gái ghen tị đến chết có đúng không hả?” Hai bác gái nhìn thấy Tần Hằng và Chung Khiết đã làm hòa với nhau rồi, trên mặt đã lộ ra nụ cười vui mừng.

“Không được, nếu như anh cứ đẩy tới đẩy lui thì tôi sẽ đập phá nhà hàng của anh!” Bên ngoài truyền đến tiếng rống giận dữ của Từ Cao.

“Chung Khiết, trước tiên em cứ đợi ở đây đi, một lát nữa anh sẽ quay lại.” Tần Hằng mỉm cười, sắp xếp cho Chung Khiết thật tốt, quay người đi ra ngoài.

Không phải là anh nhất định phải tìm được Chung Khiết à? Tôi cũng phải xem xem anh có bản lĩnh bao nhiêu.