Hắn nắm lấy cổ tay cô lôi ra khỏi căn phòng. Chỉ là một miếng ngọc bội hắn không có ý định sẽ giết cô đó chứ? Lòng dạ đừng hẹp hòi như vậy.
- Ngồi xuống!
Hắn đưa cô đến chiếc bàn gỗ ở hoa viên, giọng nói lạnh lùng nhưng cử chỉ lại rất dịu dàng, hắn ôn nhu ngồi xổm xuống đối diện cô, nâng bàn tay cô lên xem xét vết thương đang rỉ máu. Trông hắn lúc này rất giống với nam thần trong truyền thuyết, ánh mắt bổng trở nên ôn nhu dịu dàng khiến trái tim cô run động.
- Người đâu! Mang nước ấm và vải bông ra đây!
Gia Linh ngồi im ngoan ngoãn để hắn xử lý vết thương. Ánh mắt cô không có cách nào rời khỏi hắn được, nhan sắc quá hoàn hảo. Nếu được thì cô muốn khi xuyên về thế giới hiện đại cũng sẽ mang theo hắn. Trong lúc ngắm nhìn cô mới thấy trên cổ của hắn có đeo một sợi dây chuyền, mặt dây là miếng ngọc bội xanh lục giống lúc nảy, cô cố nhìn kĩ hơn thì phát hiện nó cũng khắc tên, điều đặc biệt cũng là cái tên đó Lệ Y Hương. Cô định hỏi hắn người đó là ai thì hắn bổng đứng lên, nhanh quá cô không ứng phó kịp. Đầu của hắn đụng vào cằm của cô, sao lực lại mạnh như vậy? Đau đến độ cô muốn khóc lên cho đỡ đau. Nhưng nhìn lại hắn thì bình thường như không có gì. Gia Linh vuốt cằm của mình quát:
- Anh muốn ám sát tôi à! Bị gì thế hả?
Hắn im lặng không nói gì, chân mày chau lại có chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên có một nữ nhân hét vào mặt hắn tận hai lần trong một ngày.
- Sau này nàng không được vào căn phòng đó nữa!
Một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng, vẫn là giọng nói lạnh lùng đó không có chút tình thương nào cả.
- Vì sao chứ? Tôi còn định xin anh ở phòng đó đấy. Tôi thấy nó rất đẹp! Anh cho tôi ở đó nha.
Gia Linh dùng ánh mắt đầy thành khẩn cầu xin hắn, cố tỏ vẻ ngây thơ không biết gì. Nhưng hình như là không có hiệu quả. Mặc Nhiễm xoay người vừa bước đi vừa nói:
- Khi nào nàng ngoan ngoãn nghe lời ta, đổi cách xưng hô kì dị đó của nàng thì ta sẽ suy nghĩ tới lời đề nghị này!
Nhìn vẻ ngạo mạn không xem ai ra gì của hắn Gia Linh khẽ bĩu môi thè lưỡi khinh thường hắn. Nhưng suy đi nghĩ lại cô cũng nên nghe theo để được ở căn phòng đó vì nó rất đẹp. Gia Linh đã ưng nó từ cái nhìn đầu tiên rồi. Cô làm hành động giật tay xuống, ánh mắt đầy kiên định.
- Mình quyết tâm rồi! Nhất định phải được ở căn phòng đó.
Gia Linh đứng lên chuẩn bị đi dạo xung quanh hoa viên cho quen đường thì từ đâu xuất hiện một con gấu trúc. Nó không to lắm cũng không nhỏ lắm, nhưng điều đặc biệt là nó có cánh ở phía sau đang bay lơ lửng trên không trung tiến về phía Gia Linh. Gấu trúc ở Trung Quốc là không có gì lạ nhưng gấu trúc có cánh biết bay thì lạ thật nha!
- Nè! Cô là Cố Gia Linh phải không?
Ôi mẹ ơi! Nó biết nói nữa kia kìa. Gia Linh giật mình hét toáng lên, định vác chân lên cổ mà chạy thì bị tay con gấu trúc đó ngăn lại.
- Ta là đồ đệ đáng yêu, đáng kính, tài năng vượt trội, nhan sắc vượt bậc của Bách Y Sư. Sư phụ bảo ta đến chăm sóc giúp đỡ cho cô, vì sư phụ không yên tâm.
Nghe tới sư phụ thì cô liền nhớ họ. Tình tiết này cô cũng không quá xa lạ vì đã được đọc và xem quá nhiều truyện cùng phim điện ảnh rồi. Chỉ là không ngờ nó thật sự tồn tại, nhưng mà của người ta là linh điểu, sao cái này lại là gấu trúc vậy?
- Vậy xem ra ngươi rất được việc ấy nhỉ?
Gia Linh có vẻ hưng phấn, đôi mắt đầy vẻ trông đợi nhìn con gấu trúc. Xem ra lần này cô có bạn tốt ở cùng rồi đây.
- Đương nhiên rồi!
- Vậy ngươi tên là gì thế?
Con gấu trúc từ từ đáp xuống mặt đất, đôi cánh sau lưng cũng dần biến mất. Nhưng khi đáp xuống thì kích cỡ của nó chỉ còn bé xíu như quả bóng. Trông cũng có phần đáng yêu, nhìn bộ lông mềm mại của nó khiến Gia Linh không chịu đựng được mà bất giác sờ mó lung tung.
- Nè! Nè, ngươi đừng có chạm vào thân thể ngọc ngà của ta.
Gì đây? Giọng điệu của con gấu này đúng là làm người khác tự ái. Bề ngoài đúng là xinh xắn đáng yêu nhưng bên trong thì tự cao quá rồi, Gia Linh liền rút tay lại, hất mặt lên bảo:
- Ngươi đó, bây giờ là con sen của ta rồi, ngoan ngoãn nghe lời đi. Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Yêu Tinh!
Nói đến cuối câu, cô dùng ngón tay chỉ vào trán đối phương. Trông vẻ mặt nó giận dữ lên cũng thật là đáng yêu.
- Đủ rồi nha! Ta có tên đàng hoàng đó, đừng gọi bậy bạ!
- Tên gì nào?
Gia Linh trả lời lại với vẻ thách thức, cô thích gọi gì là quyền của cô. Không cần màng tới tên thật làm gì cho phí sức. Tiểu Yêu Tinh ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không suy ra được câu trả lời, nó liền ngồi bệt xuống bàn gỗ, ngón tay nhỏ nhỏ ú ú không yên phận quẹt vài đường trên bàn vẻ mặt buồn bả.
- Thôi được rồi! Ngươi cứ lấy đại tên là Tiểu Yêu Tinh đi. Mà ngươi có thể nấu ăn không? Từ sáng đến giờ ta không có gì vào bụng hết!
Đúng là từ sớm đến bây giờ xảy ra quá nhiều chuyện làm cho cô không có thời gian ăn uống, bây giờ hết năng lượng dẫn tới kiệt sức rồi.
- Cái này... Ta không biết!
Gia Linh có chút thất vọng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại ý chí hỏi thêm một lần nữa.
- Vậy ngươi có thể đưa ta ra ngoài tìm chút gì đó ăn không?
Ánh mắt cô sáng rực nhìn Tiểu Yêu Tinh đầy vẻ mong đợi, chuyện đơn giản như thế này chắc chắn là nó làm được.
- Cái này thì... Ta vừa mới bay tới đây. Không rành đường dưới núi lắm ấy mà!
Nó cười nịnh nọt còn đưa tay gãi đầu vẻ vô tội lắm. Lần này thì Gia Linh thật sự hết kiên nhẫn, cô dẫm chân xuống đất, nói với giọng không hài lòng.
- Gì vậy chứ? Tiểu Yêu Tinh ngươi cái gì cũng không biết là sao?
Vừa nói cô vừa xoa xoa cái bụng đáng thương đang kêu ọc ọc. Cả hai nhìn nhau không biết làm gì, chỉ thở lên thở xuống, đúng là cái Vương Phủ này chỉ được vẻ bề ngoài chứ bên trong thì chán chết. Đang ngồi suy tư thì một giọng nói của nam nhân cất lên, Tiểu Yêu Tinh nhạy bén nên đã trốn đi mất, vì khi xuống núi ngoại trừ Gia Linh thì sư phụ dặn không được để ai thấy, nếu không có thể sẽ gây rắc rối.
- Nè! Ngươi biết gì không, ta cực kì ghét cái tên Vương Gia gì đó. Vốn dĩ ta với hắn không thù không oán vậy mà hắn lại đối xử tệ bạc với ta như vậy. Phòng ngủ cũng không có, đồ ăn cũng chẳng đưa. Ngươi thấy có Vương Phi nào đáng thương như ta đâu chứ! Nè ngươi có nghe ta nói gì không vậy?
Gia Linh thì vẫn không hay biết gì, miệng lẩm bẩm đủ thứ chuyện nảy giờ cô tâm sự với Tiểu Yêu Tinh. Nói mãi không thấy tiếng trả lời lại cô khó chịu quay sang hỏi nhưng không thấy nó đâu nữa. Chỉ có tên Vương Gia, Đường Mặc Nhiễm gương mặt đầy sát khí, trên trán để ý kĩ còn có gân xanh nổi lên. Gia Linh nhìn thấy bộ dạng của hắn không khỏi giật mình hoảng sợ té xuống ghế, ngồi bệt xuống dưới đất. Trong lòng thầm rủa thầm cái con yêu tinh đó.
“ Cái con yêu tinh chết tiệt! Đi mà không nói một tiếng, bây giờ hại mình... ”
- Vương Phi của ta, hình như rất không hài lòng về vị hôn phu của nàng!
Giọng nói nhẹ nhàng này của hắn thật đáng sợ, đôi môi cô run cầm cập va chạm vào nhau không ngừng, cặp đồng tử bất động không dám chớp. Không khí xung quanh bổng yên tĩnh đến lạ thường thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió thổi càng tăng thêm độ đáng sợ, cơ thể Gia Linh bất giác run rẩy.
- Không phải vậy đâu anh trai à! Tôi là đang khen anh đẹp trai, anh tuấn tiêu soái, dịu dàng, ôn nhu, đối xử rất tốt với tôi! Còn cả...
Chưa kịp nói hết câu cổ tay cô đã bị hắn nắm chặt kéo lên phía trước, khoảng cách gương mặt hai người cách nhau chỉ một gang tay, Gia Linh đơ người nhìn chằm chằm hắn không thể rời đi được. Càng ngắm hắn cô càng mất ý thức, đôi mắt thật sự rất cuốn hút, hàng lông mi đen óng cong dài quyến rũ kết hợp với con ngươi màu hổ phách toát lên khí phách uy nghiêm, phải thừa nhận cả thanh xuân của cô chưa bao giờ gặp phải một chàng trai nào có dáng dấp mê hoặc kia.
- Nàng nhìn đủ chưa?
Vẻ mặt hắn sắc lạnh, giọng điệu đanh thép kéo Gia Linh về hiện tại. Cô giật mình lùi mình về phía sau vài bước, ho vài tiếng lấy lại tinh thần.
- Chàng tìm ta có việc gì không?
Gia Linh vừa nhìn cổ tay mới bị hắn siết chặt trở nên hằn đỏ vừa hỏi hắn. Thái độ này của cô khiến hắn xem là đang xem thường Vương Gia. Hắn có chút sửng sốt vì hành động lạ thường của cô từ khi về phủ đến nay, ánh mắt hắn loé lên tia lửa, đanh mặt nhìn cô:
- Nàng đúng là biết cách khiến người khác nổi điên.
Bất chợt hắn đưa tay bóp chặt khuôn cằm của cô, khiến Gia Linh nhăn mặt vì đau đớn. Chết tiệt thật! Cô có làm gì sai với hắn đâu chứ? Cách xưng hô cũng đã được chú ý cẩn thận, một cô gái thế kỉ 21 như cô lại phải rơi vào cái nơi quái quỷ này, khi phụ nữ xem phu quân mình là trời.
- Nè... Ta đã làm gì sai đâu?
Bây giờ cô đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, khuôn cằm của cô bị hắn làm cho méo mó. Bây giờ cô mới nhận ra cái tên này chẳng giống với vẻ ngoài điềm đạm, quân tử mà thật sự thô lỗ. Gia Linh không chịu được mà bạo gan hất cằm ra khỏi tay hắn.
- Nè! Anh có gì từ từ nói đi được không? Đau chết tôi rồi này.
Gia Linh mặt mày nhăn nhó khó chịu quát hắn. Từ trước đến nay ba mẹ cô còn không dám ra tay đánh cô, vậy mà tên này lại đối xử thô lỗ với cô như vậy.
- Nàng rốt cục có muốn ăn tối nghỉ ngơi hay không hả?
Nghe tới đây ánh mắt cô đang lửa cháy phừng phực cũng trở nên sáng rực lấp lánh, cô chớp chớp mắt nhìn hắn vẻ ngây thơ hiện rõ trên gương mặt.
- Tướng công! Từ nảy đến giờ thiếp có làm gì khiến ngài không hài lòng thì hãy quên hết đi nha. Bây giờ chúng ta đi ăn tối nha, được không nào?
Vẻ mặt nịnh nọt này của cô thật khiến người khác nhìn vào muốn buồn nôn. Nhưng nó lại khiến khoé môi người nam nhân này cong lên. Hắn cất giọng trầm ấm, khàn khàn nhìn cô vẻ trêu ghẹo:
- Vậy cũng được thôi! Nhưng bây giờ ta cảm thấy toàn thân đau nhức kì lạ, nàng giúp ta một lát thì sẽ được thưởng!
Nghe xong câu nói của hắn, trong đầu cô liền nghĩ đến vàng bạc, ngân lượng. Bản tính yêu tiền của Gia Linh một lần nữa được trổi dậy mãnh liệt, cô gật đầu lia lịa:
- Được được! Ta giúp ngài massage nha!
- Masage? Là gì cơ?
Chân mày hắn chau lại, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn cô. Gia Linh tự cốc đầu mình một cái, cô đúng là ngu ngốc sao lại đi dùng từ ngữ nước noài nói chuyện với hắn chứ?
- Ý thiếp là... Xoa bóp cho ngài!
Cô nở nụ cười nịnh nọt nhanh chóng giải thích cho hắn để tránh phiền phức. Bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên vai hắn, hơi ấm cũng từ đó mà lan rộng ra toàn cơ thể khiến hắc vô cùng dễ chịu mà nhắm mắt hưởng thụ.
- Thế nào? Dễ chịu không hả? Ta rất có tài năng trong chuyện này đó nha!
Cô vừa cười vừa nói, giống như một đứa trẻ đang khoe tài năng với bạn bè của mình. Hắn chỉ im lặng mà không nói gì, nhưng Gia Linh thấy hắn có gật đầu đồng ý với câu nói của cô. Xoa bóp cho hắn được một lát thì cô cảm hấy mỏi tay nên dừng lại bước đến trước mặt hắn.
- Nè! Xoa bóp như vậy là đủ để chàng thưởng cho thiếp rồi đó nhá!
Hàng mi của hắn từ từ mở ra, đáy mắt của hắn loé lên ý cười. Bổng nhiên hắn lại không nói câu nào đưa tay kéo cô vào lòng mình, Gia Linh sốc đến cực độ, cô bất động nằm trong lòng hắn. Mặc Nhiễm cuồng bạo ghì lấy đầu cô, cướp lấy cánh môi nhỏ của cô mà ngấu nghiến.
Gia Linh cả nhận được cánh môi mình sắp bị hắn làm cho rách ra, cô kinh khiếp hai mắt mở to tròn cố gắng ngậm chặt miêng không cho hắn hoành hành. Dây dưa được một lúc cảm thấy cô sắp không thở nổi hắn mới chịu buông ra.
- Cái tên chết tiệt! Anh dám hôn tôi?
Gia Linh khó chịu vô cùng, mặt cô nóng bừng, vừa xấu hổ lại thêm vừa phẫn uất. Nụ hôn đầu của cô đã bị một tên biến thái ngạo mạn như hắn cướp mất. Trong trí tưởng tượng của cô, lần đầu bị cánh hoa đào rơi trúng sẽ là một anh chàng ôn nhu, dịu dàng, một tiểu thịt tươi mọng nước. Bây giờ thì hay rồi là một gã bất lịch sự, thô lỗ. Đungs là đời người mịch mù mà.
- Nàng được ta sủng ái là phước trời ban!
- Ai cần chứ!
Gia Linh gắt gỏng vừa nói cô vừa chu miệng phun phèo phèo, cô cảm thấy trên miệng của mình còn lưu lại nước bọt của tên đó nên ra sức chùi sạch sẽ.
Đôi mắt hắn đầy sát khí nhìn cô:
- Nàng dám hành xử như vậy?
Giọng nói hắn khàn đặc, có vẻ như đang nổi giận.
Gia Linh lườm hắn một cái thật sắc, miệng cong cong cau có:
- Có gì không dám chứ? Lừa ta xoa bóp cho ngươi rồi lại... Lại.!
Nói tới đó cô xấu hổ ấp a ấp úng. Gương mặt đỏ bừng tránh né ánh mắt hắn, Mặc Nhiễm khó chịu chắp tay sau lưng xoay người rời đi. Trước khi rời khỏi hắn còn đai nghiến cô, giọng điệu hăm doạ.
- Để xem ta xử trí nàng thế nào! Mau vào ăn tối đi.
Nói rồi hắn hừ lạnh bước đi, Gia Linh đứng ngây ngốc một hồi lâu cô mới nghe thấy bụng mình đang kêu ọc ọc nên nhanh chân chạy theo hắn. Bây giờ trời cũng đã tối, bầu trời đêm dần dần bắt đầu xuất hiện những vì sao sáng lấp lánh, thời cổ đại không có đèn đường cũng không có đèn neon, chỉ có mặt trăng là sáng nhất. Gia Linh ăn tối xong thì ngồi ngây ngốc bên cửa sổ trong phòng ngủ, ánh mắt có chút buồn phiền nhìn ra ngoài. Bây giờ trong lòng cô cực kì rối răm, cô vừa nhớ nhà vừa nhớ sư phụ và tỷ tỷ lại muốn trở về hiện đại, một lát thì muốn ở lại cổ đại. Cô nhớ đến nụ hôn lúc chiều giữa cô và hắn, cảm giác thật sự rất lạ, nó khiến trái tim của cô loạn nhịp cả lên.
Sáng hôm sau, tia nắng dịu nhẹ chiếu vào gian phòng, bầu không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng chim hót và lá cây va chạm vào nhau. Gia Linh nằm say giấc trên chiếc giường gỗ, tấm chăn bị cô làm cho rơi xuống đất, một chân thả xuống giường, chân còn lại thì gác trên chiếc gối ôm. Tóm lại dáng ngủ của cô cực kì khó coi, nếu bị người khác nhìn thấy không biết sẽ như thế nào?
Ở giữa phòng, Tiểu Yêu Tinh đang ngồi nhăm nhi cành tre như một đưa trẻ ăn kẹo. Nó nhìn sang dáng ngủ của Gia linh rồi khẽ lắc đầu.
- Thế nào cũng sẽ gặp rắc rối cho coi!
Vừa nói xong dứt câu, bên ngoài phòng đã có người đi tới cẩn thận gõ cửa. Tiểu Yêu cũng theo đó nhanh chóng chuồn đi nơi khác.
- Nương Nương! Vương gia cho gọi người!
Tiếng gọi cửa làm Gia Linh thức giấc, cô khó chịu chỉnh lại tư thế ngủ ôm chặt chiếc gối ôm không buông. Trên đời này ngoại trừ sư phụ và tỷ tỷ, ba mẹ cô ra thì chẳng có ai có thể gọi cô dậy cả đâu.
- Nương Nương...
- Để ta!
Chưa nói hết câu một giọng nói trầm khàn vang lên, hắn ung dung mở cửa phòng của Gia Linh rồi bước vào, cánh cửa gỗ cuối cùng cũng được đóng lại. Hắn nhìn dáng ngủ của Gia Linh không khỏi ngạc nhiên, một tiểu cô nương như cô có quá nhiều điều kì lạ. Hắn chậm rãi bước đến bên cạnh giường cô, khoé môi bất chợt cong lên.
- Nương tử! Mau dậy đi. Nếu không đừng trách ta không khách khí.
Giọng nói âm trầm, có chút đe doạ của hắn kèm theo hơi thở nam tính phà vào lỗ tai cô, Gia Linh liền mở mắt to tròn không chớp lấy một cái, giọng nói ám ảnh này của hắn thật đáng sợ. Gia Linh nhanh chóng ngồi dậy, cô trợn mắt nhìn hắn:
- Sao anh lại ở đây? Có ý đồ bất chính sao hả?
Nghe cô nói, hắn hừ lạnh rồi nâng cằm cô lên, ánh mắt vô cùng quyến rũ:
- Nàng còn không thay y phục, chỉnh trang lại ta sẽ xem như nàng đang câu dẫn ta!
Gia Linh là một người nhạy cảm, nghe thấy giọng nói này, bắt gặp ánh mắt này của hắn khiến mặt cô đỏ bừng như lửa, miệng ấp a ấp úng không nói nên lời. Thấy biểu hiện này của cô, trên môi hắn nở nụ cười mê hoặc, bàn tay cũng buông lỏng. Hắn nhàn nhã xoay người rời đi, để lại cô ngồi thẫn thờ trên giường nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần. Bây giờ cô mói có thể thả lỏng, đưa tay vuốt ngực trấn tĩnh lại bản thân.
- Không ổn rồi! Cứ như thế này mình sẽ bị hắn mê hoặc mất! Ý chí của mình yếu lắm.
———————————————————————————————————————
Sau khi chỉnh trang lại y phục đầu tóc, Gia Linh bước ra với bộ y phục màu hồng nhạt toát lên khí chất đoan trang dịu dàng của phụ nữ. Mái tóc được nha hoàn cài trâm tạo kiểu tỉ mỉ tô thêm nét đẹp cho vẻ ngoài của cô. Đang mang tâm trạng vui vẻ sáng sớm đi dạo ở hoa viên thì Gia Linh bắt gặp Tiểu Yêu Tinh đang ngồi nhăm nhi cành tre dưới gốc cây, nhìn dáng vẻ này của nó khiến cô nhớ đến mối thù hôm qua liền chạy đến đưa tay chỉ vào mặt nó:
- Nè! Cái thùng phi nhà ngươi, suốt ngày chỉ biết ăn ăn thôi sao? Hôm qua thấy ta gặp nạn không giúp đỡ ta còn dám bỏ trốn hại ta bị cái tên Vương Gia chết tiệt kia làm cho tức chết!
Cô nói ra một tràn ấm ức trong lòng từ đêm qua đến giờ nhưng vẻ mặt con gấu đó vẫn nhàn nhã ngồi ăn không hề quan tâm đến cô.
- Ngươi dám lơ ta?
- Ồn ào quá đi à! Ta có chuyện muốn thông báo cho cô. Thật ra hôm qua ta có về thăm sư phụ, sư phụ bảo là cô phải tìm... Cái gì nè ta?
Cái con yêu chết bầm, Gia Linh đang chú ý lắng nghe thì bị làm cho mất hứng.
- Nè ráng nhớ ra đi, chuyện quan trọng lắm đấy!
- Cái... Lục Châu Bảo! Đúng rồi... Là Lục Châu Bảo! Vương Gia đến kìa.
Nói dứt câu nó nhanh chóng biến mất để Gia Linh đơ người, cô thật sự là không nghe rõ câu.
“ Vương Gia đến kìa ” cô đưa tay chóng hông, hất mặt lên trời nói to:
- Nè! Cái con Gấu Yêu chết tiệt, chưa nói xong lại bay đi đâu thế hả?