Bạch Phong dùng miệng để mở rộng cho cậu, đầu lưỡi khác hoàn toàn với ngón tay, nó vừa nóng vừa mềm mại. Anh vừa dùng miệng liếm phía sau vừa dùng tay tuốt phía trước cho Bạch Nhất.
“A…ưmm…..aaaa Bạch Phong….”
“Bạch….tôi…tôi….lạ….quá”
Bạch Phong càng ra sức tuốt lộng, Bạch Nhất kêu lên “Aaaaaaa” một dòng chất lỏng phun ra, đính đầy trên người cậu.
Cảm thấy màn dạo đầu đã đủ, Bạch Phong đỡ lấy vật nóng bỏng của mình đặt ngay miệng phía sau cậu. Chợt chẳng thấy Bạch Nhất động đậy gì, nhìn lên đã thấy cậu bất tỉnh.
Bạch Phong trợn tròn mắt, anh nhìn nơi đang ngẩng cao của mình rồi nhìn cậu, thở dài mắng “Đồ vô trách nhiệm, sướng xong liền quăng”.
Hết cách, Bạch Phong chỉ có thể nắm hai đùi của cậu khép lại, nhờ đó mà giải tỏa. Anh không đâm vào bởi vì không muốn lần đầu tiên của hai người mà chỉ có mình anh cảm nhận được, anh muốn cho Bạch Nhất cũng có cảm nhận như mình.
Sau khi xong xuôi thì Bạch Phong lau người cho Bạch Nhất rồi leo lên giường ôm cậu vào lòng, đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay của anh.
______________________________________________
“Ưmm….” Bạch Nhất mệt mỏi mở mắt, cậu ngồi dậy xoa xoa trán, ngày hôm qua uống hơi nhiều thì phải.
Nhưng cảm thấy có gì đó không đúng, cậu nhìn sang bên cạnh. Bạch Nhất liền bị sốc, Bạch Phong trần như nhộng nằm bên cạnh cậu, hơn nữa cái kia cũng to quá đi.
Bạch Nhất vỗ trán “Không, không, cái này không phải là vấn đề”. Cậu đẩy đẩy Bạch Phong, anh liền tỉnh dậy, thấy người mình không mặc gì thì giống như kinh ngạc, vội vàng kéo chăn che lấy thân thể.
Nhìn Bạch Phong không khác gì một mỹ nữ bị cưỡng ép.
Bạch Nhất lắp bắp hỏi “Anh…hôm..qua….chúng…chúng ta.…”.
Bạch Phong nhẹ nhàng nói “Cậu không cần cảm thấy có lỗi đâu, tôi không trách cậu đâu, dù sao hôm qua cũng chỉ bị cậu làm ba lần”.
Bạch Nhất thầm cảm thấy tiêu rồi.
“Anh không sao chứ?” Cậu dò hỏi.
Bạch Phong gật đầu “Không sao, chỉ là hơi đau eo một chút”.
Người đau eo không phải là cậu mà là Bạch Phong. Chủ mẫu có nói qua, người bị làm sẽ rất đau mỏi. Vậy tối qua cậu thực sự đã cường Bạch Phong rồi.
“Tôi…tôi..tôi…” Bạch Nhất lắp bắp không biết nói gì.
Bạch Phong lại cô đơn nói “Yên tâm, tôi không cần cậu chịu trách nhiệm đâu, dù sao tôi cũng cô đơn đến chết, bị cậu làm một chút cũng không sao”.
Nhìn dáng vẻ của anh Bạch Nhất không khỏi xót xa, đều là người có hoàn cảnh như nhau sao cậu lại không hiểu tâm trạng của anh được chứ.
Bạch Nhất đột ngột nói “Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh”.
Bạch Nhất nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói “Yên tâm, tôi là thật lòng muốn chịu trách nhiệm”.
Bạch Phong vui mừng nói “Vậy sao, may quá, sau này tôi sẽ không cô đơn nữa”.
Bạch Nhất ôm Bạch Phong vào lòng “Ừm, sau này sẽ không để anh cô đơn” cậu đau lòng nói, nào thấy được vẻ mặt tươi rói của con cáo già.
_____________________________________________
“Cái gì, cậu đâm cậu ta?” Tô Mặc không dám tin kêu lên.
Bạch Nhất thật thà nói “Cô không biết đâu, tôi làm cậu ấy rất đáng thương”.
Tô Mặc vẫn không tin “Cậu ta nói với cậu như vậy à?” cô mới không tin Bạch Nhất là kèo trên.
Bạch Nhất gật đầu “Ừm”.
Tô Mặc trợn mắt “Nói như vậy cậu liền tin”.
Bạch Nhất liền nói “Cậu ấy nói eo rất đau, chẳng phải lúc trước cô nói bị làm thì sẽ như vậy sao? Nhìn cậu ấy rất đáng thương, tôi phải chịu trách nhiệm thật tốt mới được”. Dù nói vậy nhưng Bạch Nhất vẫn cảm thấy hơi tiếc vì Bạch Phong không nằm trên, cái kia của anh ta lớn hơn của cậu mà.
Tô Mặc nhếch môi, một con cừu tưởng bảo vệ được đồng loại của mình, đâu biết rằng đó là một con sói đói.