Vòng đấu thứ hai nhanh chóng diễn ra, vòng này họ không đấu với nhau nữa mà lần này họ sẽ đấu với trí tuệ nhân tạo của con người - người máy. một trăm tám mươi hai vệ sĩ với năm mươi người máy được chết tạo một cách hoàn hảo. Người máy cao khoảng hai mét trên người chúng được lắp đặt súng điện tử, khi một người lọt vào tầm mắt chúng sẽ bắt đầu đuổi theo công kích, vệ sĩ chỉ cần bị trúng một phát súng của người máy sẽ bị loại ngay lập tức.
Senny vẫn đi sát bên cạnh Tô Mặc, cầm chắc súng trong tay, chỉ cần có tiếng động cô sẽ ngay lập tức nổ súng. Nhưng từ lúc bị đưa đến căn hầm này thì cô vẫn chưa gặp được con người máy nào.
Senny buồn chán nói "Tô Mặc, cô nói xem người máy có dễ đối phó không?.
Tô Mặc suy nghĩ rồi trả lời "chỉ cần tìm được điểm yếu của chúng thì mọi chuyện đều dễ dàng".
Senny gật đầu nói "vậy tôi sẽ làm mồi nhử, còn cô thì tranh thủ tìm điểm yếu của bọn chúng".
Bước chân của Tô Mặc hơi dừng lại, cô chăm chú nhìn Senny "cô chắc chắn là mình sẽ còn sống?"
Senny lập tức phản bác "Nè, dù gì tôi cũng là vệ sĩ cấp hai đó, không đến nổi là vô dụng đâu".
Tô Mặc gật đầu nói "được, vậy phiền cô".
Hai người đi được một đoạn liền gặp phải người quen là Hứa Khải, hắn đang bị một người máy đuổi theo phía sau, Hứa Khải chỉ có thể chạy trốn những viên bay tới, không hề có khả năng phản kháng. Tô Mặc nhanh tay kéo Senny vào một góc khuất, nhìn Hứa Khải đang cố sức chạy trốn, Tô Mặc không khỏi cau mày, anh ta dù gì cũng là vệ sĩ cấp một nhưng cũng chỉ có thể chạy trốn khi đứng trước trí tuệ nhân tạo của con người.
Tô Mặc muốn dùng năng lực để nhìn rõ kết cấu của người máy, chỉ là vừa nheo mắt thì một trận đau đầu ập đến, cơn đau khiến thân thể Tô Mặc run rẩy, cô dựa vào tưởng thở gấp, Senny liền lo lắng hỏi "Tô Mặc, cô không sao chứ?" .Tô lắc đầu, cô hít thở sâu vài cái để ôn định thân thể, lúc này lại không thể sử dụng năng lực, cô chỉ có thể tìm kiếm bằng mắt thường của mình.
Tô Mặc và Senny lặng lẽ theo sát Hứa Khải và người máy, cô để ý thấy mỗi lần Hứa Khải chạy qua góc khuất thì người máy sẽ ngừng công kích, nó chỉ đuổi theo cho đến khi nhìn thấy Hứa Khải thì súng điện tử trên người lại bắt đầu bắn ra.
Cuối cùng cũng tìm ra, Tô Mặc nói với Senny "tìm cách phá hư mắt của chúng là được" chỉ cần không nhìn thấy chúng sẽ không công kích được nữa.
Senny lập tức vui vẻ nói "được" sau đó cô cùng Tô Mặc lao ra, Senny dẫn dụ người máy, Tô Mặc chạy bên cạnh dùng súng bắn vào hai mắt nó, tưởng như mọi chuyện đều kết thúc nhưng ngay lập tức Tô Mặc nhận ra có đều không đúng, cô lao nhanh đến, trong lúc Senny còn chưa định thần đã bị Tô Mặc kéo vào một góc khuất. Mà lúc này người máy bên ngoài, hệ thống mắt bị hủy nó liền xả đạn liên mà không có mục tiêu, nếu lúc nảy Tô Mặc không nhanh thì có lẻ Senny đã bị hạ, còn Hứa Khải thì không biết đã chạy mất từ lúc nào. Cô trầm mặc nhìn người máy, nếu lúc này họ đi ra rất có thể sẽ bị trúng đạn, hơn nữa bọn cũng không biết làm thế nào để hạ được nó.
Tô Mặc hít thở sâu, cố gắng một lần nữa sử dụng năng lực, lần này không còn đau đầu nữa, mắt của cô lập tức chuyển đỏ, cũng mai là đang trong góc tối nên Senny không nhìn thấy, Tô Mặc nhìn chăm chú vào người máy, ánh mắt rà soát từng bộ phận của nó, nhìn trên dưới hai lần Tô Mặc vẫn không thấy được yếu điểm của người máy, cảm nhận ấy mắt ngày càng mờ cô cuộn chặt hai tay, cố gắng dò xét một lần nữa.
Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được, cô quay sang nhìn Senny "mấu chốt nằm ở cổ của người máy, tất cả dây trên bộ phận đều được nối về đó, chỉ cần phá hỏng nó thì người máy sẽ ngừng hoạt động".
Senny lập tức tin tưởng gật đầu nói "tôi hỗ trợ cô".
Tô Mặc nói "không cần, người máy này đã không còn nhìn thấy, cô không cân làm mồi nhử, hơn nữa hiện tại cô ra ngoài sẽ dễ có khả năng trúng đạn".
Senny hỏi "vậy bây giờ chúng ta làm gì?".
Tô Mặc nghiêm túc quan sát xung quanh sau đó nói "cô ở yên đây". Tô Mặc một khi đã hứa thì nhất định làm được, cô nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho Senny, giúp cô ấy lấy được hạng nhì. Tô Mặc không lao thẳng đến chỗ người máy mà vòng đến một góc khuất sau lưng nó. Senny nhìn Tô Mặc nhanh nhẹn lướt qua từng làn mưa đạn trong lòng không khỏi khâm phục, Tô Mặc đúng là có đủ tư cách để kiêu ngạo mà.
Tiếng đạn xẹt qua sát bên tai cũng không làm cho Tô Mặc đổi sắc, cô vẫn bình tĩnh lách người, cuối cùng cũng ẩn vào được góc khuất, Tô Mặc giơ súng không chần chừ bắn liên tục vào cổ người máy, lần này đúng như dự định, người máy đã bị hạ.
Senny vui mừng chạy ra hô lớn "tuyệt quá, chúng ta thành công rồi".