Tô Mặc cùng Nam Thiệu Hàn đi đến nhà ăn, trên đường đi không lúc nào là không thu hút ánh nhìn, không chỉ vì nhan sắc mà còn vì thân phận địa vị của họ.
Từ xa Senny đã nhìn thấy Tô Mặc, định lên tiếng gọi thì thấy người đàn ông bên cạnh, cô tự giác lặng xem Tô Mặc như người xa lạ. Thật may là Tô Mặc đã chủ động đi đến chỗ của cô.
"Hi" Senny nở một nụ cười gượng gạo, lên tiếng chào hỏi.
"Mọi chuyện thế nào rồi?" Tô Mặc hỏi.
Senny trả lời "Thủ lĩnh Leo đã quyết định cho cô đảm nhận chức vị".
Tô Mặc đương nhiên biết chắc chắn là do sức ép từ Nam Thiệu Hàn. Nhưng mà cô cũng không để ý lắm, dù sao thì Tô Phong mới thật sự là người đảm nhận nó.
Đột nhiên Senny tò mò hỏi "Tô Mặc, trong bụng cô thật sự có baby sao?"
Tô Mặc sờ bụng, cười gật đầu.
Senny lại hỏi "ba đứa bé là người yêu của cô sao?" ánh mắt không được tự nhiên hơi liếc nhìn Nam Thiệu Hàn.
Tô Mặc cười, ánh mắt nhìn về Nam Thiệu Hàn nói "ừm, chính là anh ấy, Nam Thiệu Hàn".
Senny gật đầu "vậy thì tốt rồi, à tôi cũng muốn nói từ biệt với cô, chiều nay tôi sẽ rời đi, có duyên sẽ gặp lại".
Tô Mặc nói "được, chắc chắn sẽ gặp lại".
Lúc nào Tô Phong cũng đi đến, vừa mới lại gần liền cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo phóng tới, là người đàn ông đó.
Tô Phong bỏ qua ánh mắt của Nam Thiệu Hàn, nhìn Tô Mặc hỏi "thân thể em thế nào rồi, đứa bé khoẻ chứ?".
Tô Mặc nói "rất tốt. À phải rồi, em đã hoàn thành nhiệm vụ, công việc của em đến đây là hết, mọi chuyện còn lại tự anh giải quyết".
Tô Phong hơi ngượng ngùng nói "thật ra cũng không cần thiết nữa".
Tô Mặc lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh "không cần thiết?".
Tô Phong ho khan một tiếng "khụ, là cô ấy...ừm bọn anh đang tìm hiểu".
Cả người Tô Mặc liền toả ra khí lạnh "cho nên anh muốn nói mọi chuyện chúng ta làm đều vô nghĩa".
Tô Phong hoảng hốt nói "không vô nghĩ, không vô nghĩa, anh sẽ làm tốt nó".
Lúc này Tô Mặc mới hoà hoãn lại một chút, cô thoải mái ngồi hưởng thụ sự phục vụ chu đáo từ Nam Thiệu Hàn.
Lúc này Tô Mặc lại lên tiếng nói với Tô Phong "em sẽ rời khỏi đây, anh tự chăm sóc tốt cho bản thân".
Tô Phong kinh ngạc hỏi "em muốn đi đâu?". Từ lúc Tô Mặc còn nhỏ đã được anh nhặt nuôi, chỉ có anh và trung tâm vệ sĩ là nhà, bây giờ cô lại nói muốn rời đi.
Tô Mặc bình tĩnh nói "người đàn ông của em đi đâu, em liền đi đó".
Động tác của Nam Thiệu Hàn hơi dừng một chút, sau đó lại như không có gì xảy ra, tiếp tục phục vụ cho cô, chỉ là khoé môi không nhịn được đã nhếch lên, không khí xung quanh dường như dịu lại.
Tô Phong nhìn Nam Thiệu Hàn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói, nhìn ánh mắt Nam Thiệu Hàn nhìn Tô Mặc, anh liền cảm thấy những lời mình muốn nói đều trở nên vô nghĩa.
Chỉ đành thở dài nói "có thời gian phải về thăm anh đấy"
Tô Mặc sản khoái đồng ý "được".
___________________________________________
Mục đích đã đạt được cũng là lúc phải rời đi, Tô Mặc cùng Nam Thiệu Hàn lên phi cơ quay lại bản doanh.
Nam Thiệu Hàn vừa lên phi cơ đã bận rộn công việc, Tô Mặc buồn chán nhìn ngắm những đám mây bên ngoài.
Thấy Tô Mặc đang ngồi một mình, xung quanh không có Nam Thiệu Hàn. Bạch nhất liền không nhịn được lân la tới hỏi "Tô..chủ mẫu, trong bụng cô, ừm...thật sự là của chủ nhân sao?".
Tô Mặc cảm thấy muốn cười, tại sao bên cạnh Nam Thiệu Hàn lại có tên ngốc như vậy, mọi chuyện đã rõ ràng đến thế còn tìm cô hỏi. Đã vậy thì đừng trách cô a.
Tô Mặc nghiêm túc nói "không phải?"
Bạch Nhất giật mình "không...không phải?"
Tô Mặc gật đầu "ừm thật ra...thật ra..."
Bạch Nhất căng thẳng theo "thật ra là thế nào, cô dám phản bội chủ nhân sao?".
"thật ra là...lừa anh đấy" nói xong Tô Mặc liền không nhịn được cười.
Bạch Nhất trợn mắt "Cô...".
"Bạch Nhất, cậu rất rảnh?" một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau Bạch Nhất truyền tới, không biết Nam Thiệu Hàn đã đứng đó từ lúc nào.
Bạch Nhất lo lắng nói "Chủ..chủ nhân".
Nam Thiệu Hàn lạnh lùng nói "Hắc Thanh đang tìm người thử nghiệm thuốc, cậu tới đó đi"
Bạch Nhất sợ hãi kêu lên "Chủ nhân".
Nam Thiệu Hàn lạnh giọng "không có lần sau"
Bạch Nhất liền thở phào nhẹ nhõm "vâng", có cho anh ta mười lá gan thì anh ta cũng không dám tìm Tô Mặc nhiều chuyện nữa.
Vừa về tới bản doanh, Tô Mặc đã bị Nam Thiệu Hàn nghiêm cấm ở trong phòng, không được đi lung tung, không được làm những việc nguy hiểm. Nằm lăn lộn trên giường nữa ngày, cuối cùng Tô Mặc cũng không chịu nổi được sự buồn chán nay, cô quyết định ra khỏi phòng.
Trong nhà toà chính của Nam gia, từ người hầu đến vệ sĩ đều là nam. Có một vài hầu nữ ở nhà phụ bên cạnh, chỉ khi Nam Thiệu Hàn ra ngoại, họ mới được phép tiến vào dọn dẹp, và phải rời đi trước khi Nam Thiệu Hàn quay về.
Nhưng không biết tại sao hôm nay, Tô Mặc đang đi dạo vườn hoa thì gặp một hầu nữ, chẳng phải nói khi Nam Thiệu Hàn ở bản doanh thì hầu nữ không được phép ra vào sao. Tô Mặc nhăn mày, đây là chuyện gì, chẳng lẽ là được Nam Thiệu Hàn cho phép.