Tô Mặc dưới sự dẫn dắt của Tiêu Giao mua được rất nhiều đồ, chủ yếu là những hoạt động cần thiết cho sinh hoạt.
Nhìn giỏ hàng đầy ấp, Tô Mặc cười nói "chị Giao, như này chắc là đủ rồi".
Tiêu Giao cũng nhìn một chút rồi nói "được rồi, chắc tiểu Trình cũng đã đói, tôi dẫn hai người đến quầy ăn".
Trên đường đi, tiểu Trình tò nhìn mọi vật xung quanh, bỗng ánh mắt bị một thứ màu sắc thu hút "mẹ, đó là gì?".
Tô Mặc nhìn theo cánh tay của cậu bé, cô nhăn mày, đây là thứ gì a, cô chưa từng nhìn thấy nó trên đảo.
Tiêu Giao bên cạnh cười nói "là kem đấy, ăn rất ngon, tiểu Trình có muốn ăn không?".
"Muốn ạ" cậu bé chắc nịch gật đầu.
"Được, dì mua cho con" nói rồi Tiêu Giao nhanh chóng dẫn tiểu Trình đến quầy kem.
Đứng trước quầy kem đủ màu sắc, tiểu Trình nhìn đến loá cả mắt, cậu bé nhìn về phía Tô Mặc cầu cứu.
Tô Mặc nhìn các vị kem "con thích xoài nhất mà, vậy thì ăn kem xoài đi".
Tiểu Trình gật đầu sau đó đưa ánh mắt mong đợi nhìn Tiêu Giao.
Tiêu Giao nựng má cậu bé "bé ham ăn, đợi dì một lát".
Tiêu Giao mua cho tiểu Trình một que kem vị xoài, cũng rất hào phóng mua cho Tô Mặc một que vị vani, sau đó mua cho chính mình một que vị dưa hấu. Cô đưa cho tiểu Trình đầu tiên, cậu bé cầm lấy que kem cười tít mắt "cảm ơn..dì ạ".
Tiêu Giao đưa kem cho Tô Mặc "tiểu Tuyết, cô cũng nếm thử đi a, rất ngon đấy".
Tô Mặc ngượng ngùng nhưng không nỡ từ chối, cô đưa tay nhận que kem, đây chẳng phải đồ ăn cho con nít sau, cô ăn có quá kỳ hay không. Tô Mặc quay nhìn thấy Tiêu Giao đang vui vẻ ăn, cuối cùng chằn chừ cắn thử một ngụm, ừm thật ngọt.
Ba người vừa ăn kem vừa đi về phía quầy ăn, tiểu Trình thích thú chạy phía trước.
"Cẩn thận" Tô Mặc và Tiêu Giao đồng thời kêu lên, tiểu Trình phía trước đã va vào một người phụ nữ.
"Nè, không có mắt sao?" Cô gái bị đụng vào người tức giận mắn.
Tiểu Trình sợ hãi đứng một bên, kem của bé cũng dính vào người khác hết rồi.
"Thật sự xin lỗi, đứa bé không cố ý a" Tô Mặc vội vàng chạy đến xin lỗi.
"Lưu Tuyết" cô gái trợn mắt nhìn Tô Mặc.
Nghe kêu tên mình, lúc này Tô Mặc mới để ý kĩ người bị va vào, gương mặt này đúng là quen mắt.
"Trương Kỳ?"
"Là tôi" Trương hống hách nói, kể ra thì cô ta đến đây cũng đã ba năm nhưng Nam Thiệu Hàn hoàn toàn không cho cô ta cơ hội đến gần anh, cô ta cũng tìm đủ cớ để được gặp Nam Thiệu Hàn nhưng người đến giúp cô luôn là thuộc hạ của anh.
"Thật xin lỗi cô, tiểu Trình không cố ý, tôi sẽ bồi thường quần áo cho cô" Tô Mặc ôm tiểu Trình vào lòng nhẹ nhàng nói.
Lúc này Trương Kỳ mới đánh giá đứa bé trong lòng Tô Mặc, đây chắc chắc là đứa tạp chủng năm đó, nhưng mà gương mặt này có hơi quen mắt, hình như cô đã gặp qua đâu đó rồi.
"Được rồi, tôi chẳng thèm so đo với cô, cô có muốn đền cũng đền không nổi chiếc áo này của tôi" Trương Kỳ khinh bỉ nói.
Tiêu Giao nhìn thái độ của Trương Kỳ nảy giờ, không nhịn được lên tiếng "nè, nói ai không có tiền hả, tiền của bà đây đốt cô còn chết đấy, có muốn thử không?".
Trương Kỳ nhíu mày nhìn Tiêu Giao, không biết Tô Mặc tìm đâu ra mụ phụ thủy này nữa.
Tô Mặc lên tiếng can ngăn "được rồi chị Giao, là tiểu Trình có lỗi trước".
"Hừ" Tiêu Giao chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng.
"Tôi chẳng rảnh đôi có với mấy người" nói rồi Trương Kỳ quay người chuẩn bị rời đi.
Tô Mặc đột nhiên nhớ ra gì đó, cô lên tiếng "khoan đã, người đàn ông cùng cô rời đi ba năm trước, bây giờ đang ở đâu?".
Bước chân của Trương Kỳ dừng lại, quay người khó tin nhìn Tô Mặc hỏi "cô có quan hệ gì với Nam Thiệu Hàn?". Cô ta mới không tin một người như Tô Mặc lại cô thể quen biết được Nam Thiệu Hàn.
Thì ra anh ấy tên là Nam Thiệu Hàn, nhưng hai người có quan hệ gì đây, ngay cả bản thân cô cũng không chắc chắn là mình có quen biết anh hay không.
Tô Mặc chần chừ nói "không có quan hệ, chỉ muốn tìm anh ấy hỏi chút chuyện".
Trương Kỳ lên tiếng "hừ, muốn tìm cách tiếp cận anh ấy à, Lưu Tuyết, cô cũng không nhìn lại bản thân mình là dạng người gì đi, hừ" nói rồi Trương Kỳ nhanh chóng rời đi.
Tiêu Giao hỏi "tiểu Tuyết, cô ta rốt cuộc là ai, hống hách như vậy?".
Tô Mặc nói "cô ấy là con gái của thủ trưởng trên hòn đảo em sống, tính tình có chút kiêu ngạo".
Tiêu Giao hừ nói "đây mà là chút kiêu ngạo sao, phải nói là vô cùng ngang ngược đấy".
Tô Mặc thở dài nói "được rồi, bỏ qua chuyện này thôi, chị Giao chúng ta đi ăn nào".
Tiêu Giao nghe Tô Mặc nói vậy cũng không hỏi nữa, cô ôm tiểu Trình lên cười nói "tiểu Trình có phải bị người phụ nữa xấu xa kia dọa sợ rồi hay không, đừng sợ, bây giờ dì Tiêu dẫn con đi ăn ngon".
Tiểu Trình ánh mắt đầy kiên định nói "tiểu Trình không sợ..tiểu Trình...muốn ăn thật nhìu...để mau lớn, lúc đó sẽ đánh người xấu bảo vệ mẹ a". Tiêu Giao nhịn không được hôn cậu một cái "tiểu Trình thật phong độ a".