Nghe tiếng súng, mọi người lập tức chia nhau ra nấp vào những tản đá lớn. Bạch Nhất ngồi cùng chỗ với Tô Mặc, anh đưa ra trước mặt cô một cây súng hỏi: "Cô sử dụng loại này được không?". Tô Mặc không nhận súng của Bạch Nhất, cô lấy đồng thời hai cây súng tự tay mình cải tạo từ trong túi ra nói: "Tôi có". Không đợi Bạch Nhất kịp phản ứng Tô Mặc đã bắt đầu nổ súng giết kẻ địch, đôi mắt đỏ dưới kính nhìn quanh rồi nói: "Có không dưới 50 tên". Tô Mặc quay qua nhìn Nam Thiệu Hàn và Bạch Phong gần đó, lập tức cô giơ súng về phía họ rồi nổ súng, viên đạn xẹt qua người Nam Thiệu Hàn rồi ghim vào kẻ địch phía sau hắn, cả quá trình chỉ diễn ra trong ba giây. Bạch Nhất bên cạnh không còn lời nào để nói nữa rồi, hắn cũng nhanh chóng gia nhập giết kẻ địch.
Rất nhanh đã không còn nghe thấy tiếng súng, mọi người đi ra khỏi những tản đá, phía trước có rất nhiều xác chết. Nam Thiệu Hàn nhìn một vòng rồi lên tiếng: "Cho người xử lý". "Vâng" Bạch Phong và Bạch Nhất đồng thanh cung kính.
Đã xử lý xong kẻ địch mọi người bắt đầu tiến vào trung tâm của hòn đảo, xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng rậm, một toà nhà thí nghiệm xuất hiện trước mắt họ. Nam Thiệu Hàn dẫn đầu bước vào, bên trong để đầy các dụng cụ thí nghiệm hiện đại nhất nhưng không có bóng dáng một ai.
"Chủ nhân, đã lục soát mọi nơi nhưng không tìm thấy bọn họ, cũng không dò tìm được cơ quan nào, có lẽ chúng đã chốn khỏi đây?" nghe Bạch Phong nói Nam Thiệu Hàn lạnh lùng ra lệnh:"Đi" nhưng lúc này Tô Mặc đột ngột lên tiếng: "Khoang đã" Nam Thiệu Hàn nghe vậy liền dừng bước nhìn Tô Mặc, đám thuộc hạ thấy Nam Thiệu Hàn dừng lại liền sửng sốt nhìn Tô Mặc, chủ nhân từ bao giờ lại nghe lời một người phụ nữ vậy.
Tô Mặc lên tiếng vì cô đã nhìn thấy lũ chuột mà Nam Thiệu Hàn muốn bắt, lúc Bạch Phong vừa nói không tìm thấy người, cô đã dùng đôi mắt đỏ của mình nhìn quanh, đúng như lời Bạch Phong nói xung quanh đúng là không có ai cũng chẳng có cơ quan nào nhưng khi ánh mắt dời xuống nền nhà, Tô Mặc nhếch môi, đúng là một chỗ trốn hoàn hảo. Phía dưới lòng đất là một tầng hầm thí nghiệm, không rộng bằng phía trên này nhưng các dụng cụ thí nghiệm ở đó là những loại không có trên thị trường, một đám người áo trắng đang quây quanh một ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh, tuy Tô Mặc không biết đó là gì nhưng cô chắc chắn đó chẳng phải thứ tốt lành.
"Có mật thất phía dưới" Tô Mặc chỉ xuống mặt đất chắc chắn nói. Bạch Nhất sửng sốt: "sao cô biết, chúng ta đã dùng thiết bị để dò tìm rồi". "Tôi đoán đó" Tô Mặc cười như không cười khiến Bạch Nhất không khỏi câm nín. Bạch Phong không hỏi mà chỉ nhìn Nam Thiệu Hàn chờ ra lệnh. "Tìm" quả đúng như dự đoán của anh ta, chủ nhân hoàn toàn tin tưởng và đáp ứng mọi yêu cầu của người phụ nữ này.
Mọi người bắt đầu vào công cuộc tìm kiếm, nhưng tìm một công tắc trong căn phòng rộng gần nghìn mét vuông thế này đúng là mò kim đáy bể. Nữa giờ đồng hồ đã trôi qua nhưng vẫn không tìm thấy, Bạch Nhất thầm nghĩ liệu có phải là Tô Mặc đoán thật không, nhưng thấy chủ nhân vẫn đang tìm kiếm, anh ta không thể không tiếp tục tìm. Ánh mắt vô tình nhìn qua Tô Mặc, lúc này cô đang đứng trước một mô hình người, Bạch Nhất vội vàng đi lại cạnh cô: "cô có sở thích đặc biệt như vậy à, mô hình này nhìn cũng được đấy nhưng mà...". Tô Mặc hơi tò mò: "Nhưng mà gì?". Bạch Nhất cười nham hiểm lại sát cô nói nhỏ: "Chủ nhân của tôi tốt hơn nhiều" Tô Mặc hơi giật mình ánh mắt vô thức rơi trên người Nam Thiệu Hàn, bộ vest đen được cắt may tỉ mĩ ôm sát thân hình săn chắc của hắn, hiện lên những đường cơ quyến rũ, cô nghĩ thầm thân hình đúng là rất tốt. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tô Mặc, Nam Thiệu Hàn quay qua nhìn cô, ánh mắt chạm nhau khiến Tô Mặc hơi bối rối nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cô liếc Bạch Nhất nói: "đừng nói nhảm nữa, mau tìm đi" cô quay người chuẩn bị sang chỗ khác tìm thì nghe tiếng của Bạch nhất phía sau: "Mô hình này là đột biến à, có tận 6 ngón tay". Ngay lập tức Tô Mặc quay người nhìn vào bàn tay của mô hình, đúng thật là có 6 ngón. Tô Mặc cười cười: "Anh cũng được việc đấy" nói rồi cô sờ sờ bàn tay của mô hình sau đó bẻ gãy một ngón, mặt đất phía sau mô hình liền mở ra, là một lối đi xuống. Lúc này Nam Thiệu Hàn và những người khác cũng đã đi đến, thấy lối đi phía dưới hắn hơi nhăn mặt sau đó nhìn Tô Mặc.
Thấy Nam Thiệu Hàn nhìn mình, Tô Mặc thắc mắc hỏi: "sao vậy, không đi xuống à?". Nam Thiệu Hàn không nhìn cô nữa mà ra lệnh: "Đi" sau đó dẫn đầu đi xuống mật thất, đi gần hết cầu thang đã nghe được loáng thoáng: "cuối cùng cũng thành công rồi, lần này nhất định phải hạ được Nam Thiệu Hàn". Tô Mặc nhìn Nam Thiệu Hàn, nét mặt của hắn vẫn không thay đổi, giống như người mà bọn người kia muốn giết không phải hắn.
"Cướp hàng của tôi còn muốn giết tôi, ai cho các người can đảm này?" Nam Thiệu Hàn lên tiếng. Nghe giọng nói lạnh lùng phía sau, những người áo trắng kia quay người lại vẻ mặt hoảng sợ. Lúc này một người áo trắng có vẻ là người nắm quyền ở đây bước lên nói: "Nam lão đại đúng là có bản lĩnh, còn đến đây sớm hơn dự định của tôi". Nam Thiệu Hàn cười lạnh: "Vậy sao, khiến ông thất vọng rồi". Người đàn ông kia cũng cười nói: "Không sao, dù đến sớm hay muộn thì cũng chỉ có một kết cục, Chết" vừa dứt lời những người áo trắng sau lưng ông ta lập tức động thủ, nhìn thân thủ họ, Tô Mặc nghĩ đúng là không tầm thường.