Rất nhanh Lương Chiến đã xử hết thức ăn mà cô Tiêu Giao mua.
Tiêu Giao nói "vậy anh nghĩ ngơi đi, buổi chiều tôi sẽ quay lại" vì mấy ngày nay Lương Chiến hôn mê nên cô phải luôn ở cạnh anh, bây giờ anh đã tỉnh thì cô cũng nên quay về xem quán như thế nào rồi.
Lương Chiến gật đầu "được, đi cẩn thận một chút".
Tiêu Giao gật đầu rồi quay người rời đi.
________________________________________
Tô Mặc đang trông quán thì thấy Tiêu Giao quay về.
"Chị Tiêu" Tô Mặc gọi.
Tiêu Giao ngồi xuống "tiểu Tuyết, mấy hôm nay vất vả cho em rồi".
Tô Mặc lắc đầu "là chị đã thu lưu em và tiểu Trình, sao em có thể vất vả được chứ".
Tiêu Giao mỉm cười "tiểu Tuyết này, mấy ngày nữa có thể chị không ở nhà cùng em và tiểu Trình được, nhưng mà chị vẫn sẽ vào quán".
Tô Mặc gật đầu nói "được, nếu có chuyện gì cần giúp thì nói với em".
Tiêu Giao cười lớn "chị thì có thể có chuyện gì chứ, chỉ là chị gặp được hoàng tử của đời mình thôi".
Tô Mặc xửng sốt sau đó vui vẻ nói "chúc mừng chị a".
"Được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì. À chị vừa nghe nói, công trình ngoài cảng vừa được làm xong, vài ngày nữa sẽ tổ chức lễ khánh thành, lúc đó quán chắc chắn sẽ rất đông, em xem rồi chuẩn bị một chút" Tiêu Giao nói.
Tô Mặc gật đầu "được ạ".
Tiêu Giao nói tiếp "buổi chiều chị sẽ ra ngoài một lát, tiểu Trình cứ giao cho chị, em ở lại dễ làm việc hơn".
Tô Mặc hơi chần chừ "như vậy có tiện không ạ?".
Tiêu Giao nói "không sao, chị chỉ đi thăm một người bạn".
"Vậy làm phiền chị ạ" Tô Mặc nói.
Tiểu Giao bế tiểu Trình lên "tiểu Trình đáng yêu như vậy sao có thể là phiền phức chứ, đúng không tiểu Trình?".
Tiểu Trình nghiêm túc gật đầu "tiểu Trình...đẹp...đẹp trai".
Tiêu Giao càng cười lớn hơn "Haha...đúng vậy, tiểu Trình rất soái a".
Khác với không khí vui vẻ náo nhiệt ở quán thì một nơi nào đó vô cùng trầm mặc.
"chủ nhân, đây là thiệp mời buổi lễ khánh thành ở bến cảng" Bạch Phong cung kính nói.
Nam Thiệu Hàn lạnh lùng "từ chối đi"
Bạch Phong nói "chủ nhân, nhị hoàng tử nói lần này thủ trưởng Trương cũng đến, ngài không thể từ chối, hơn nữa lần này phải đưa Trương Kỳ cùng đến".
Nam Thiệu Hàn nhíu mày, cả người đều toả ra sự nguy hiểm "từ khi nào anh ta có quyền định đoạt".
Bạch Phong cung kính nói tiếp "nhịn hoàng tử nói lần này ngài ấy thực sự rất gấp, mong chủ nhân giúp đỡ".
Nam Thiệu Hàn vuốt mi tâm "được rồi, chuẩn bị đi".
"Vâng" Bạch Phong đáp rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Nam Thiệu Hàn đột ngột lên tiếng "khoang đã, gọi Simon tới đây".
Bạch Phong nói "chủ nhân, hai ngày trước Simon đã được đưa đến chỗ của vương hậu, ngài ấy nói vài ngày nữa sẽ đem Simon quay lại" Nam Thiệu Hàn giữ Simon bên cạnh, không thể nào thoát khỏi quá khứ của Tô Mặc, Mẹ Nam buộc phải cho người đem Simon đi một thời gian.
"Ra ngoài " Nam Thiệu Hàn lạnh giọng.
Bạch Phong rời đi, trong phòng chỉ còn lại Nam Thiệu Hàn tràn đầy lửa giận, Simon là thứ duy nhất Tô Mặc để lại cạnh hắn, họ cũng nhất quyết đem đi, cắt đứt sự hiện diện của Tô Mặc trong thế giới của hắn. Nam Thiệu Hàn cảm thấy như Tô Mặc càng rời xa mình, khoé mắt không nhịn được đỏ ngầu.
Có lúc Nam Thiệu Hàn muốn bỏ tất cả để rời đi cùng Tô Mặc nhưng hắn lại sợ nếu khi hắn rời đi rồi Tô Mặc lại quay về tìm hắn thì sao, ai sẽ bảo vệ cô, hắn không thể để mặt cô cô độc được cho nên bao năm nay hắn vẫn tin tưởng Tô Mặc vẫn còn sống, vẫn luôn tìm kiếm cô.
"Tô Mặc, Tô Mặc, Tô Mặc....." Nam Thiệu Hàn vừa điên cuồng gọi vừa giơ tay đẩy hết đồ đạc trên bàn rơi xuống, hắn cảm thấy mình thật sự sắp phát điên luôn rồi.
Nam Thiệu Hàn ngã người vào ghế, một tay giơ lên che mắt, khẽ thì thầm "tôi nhớ em" mà lúc này từ kẽ tay cũng không ngăn nổi những dòng nước trong suốt rơi xuống.
__________________________________________
Buổi chiều như đã nói Tiêu Giao ôm tiểu Trình đến phòng bệnh của Lương Chiến.
"Tiểu Giao, đây là...?" Lương Chiến kinh ngạc hỏi, Tiêu Giao vừa vào phòng đã nhanh chóng nhét vào lòng hắn một thứ gì đó vô cùng mềm mại, nhìn xuống mới phát hiện ra là một đứa bé.
Tiêu Giao nhìn hai người, đột nhiên cô phát hiện ra một chuyện động trời, tiểu Trình thế nhưng rất giống Lương Chiến, nhất là đôi mắt xanh lục kia, có rất ít người có màu mắt này. Cả tiểu Tuyết và Lương Chiến đều mất đi kí ức, sẽ không phải là...Tiêu Giao cũng bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ hãi. Không, không thể nào trùng hợp như vậy đi, cô chắc là không thu lưu cả một gia đình người ta đâu.
"Tiểu Giao, tiểu Giao"Lương Chiến gọi.
"Hả, chuyện gì?" Tiêu Giao giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân. Lương Chiến nói "em không sao chứ, tôi gọi em một lúc em vẫn không lên tiếng".