Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí

Chương 63



"Mẹ..sao mẹ không trả lời?" tiểu Trình gọi mãi Tô Mặc vẫn không lên tiếng.

Tô Mặc giật mình nói "mẹ, mẹ cũng không biết nữa".

Tiểu Trình gật đầu cười nói "vậy khi nào mẹ biết thì phải nói với tiểu Trình đó".

Tô Mặc gượng cười "được".

Ngày khánh thành ở bến cảng Tô Mặc và Tiêu Giao phải dậy từ sớm để đến quán chuẩn bị nguyên liệu, Tô Mặc để tiểu Trình ngồi ở một cái ghế gần quầy, cậu bé cũng rất ngoan, tự mình chơi ghép hình, không hề quấn lấy mẹ.

Đúng như dự đoán quán hôm nay đặc biệt đông, khách cũng đến sớm hơn thường ngày, Tô Mặc và Tiêu Giao mở cửa quán chưa bao lâu đã bắt đầu có khách vào.

Tô Mặc bưng một ly nước và thực đơn đến "mời quý khách gọi món".

Cô gái nhìn một lượt thực đơn rồi chỉ vào đó lên tiếng "cho tôi món này, món này...và cả món này nữa, cảm ơn", Tô Mặc đứng bên cạnh nghiêm túc ghi lại những món mà khách chọn.

Tô Mặc mỉm cười "được, vui lòng đợi một lát" nói rồi Tô Mặc thu lại thực đơn và đặt ly nước xuống bàn "mời dùng tạm trong lúc chờ".

Đồ ăn rất nhanh được Tô Mặc đem lên, lúc đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn tay cô vô ý đụng vào ly nước khiến nó rơi xuống, Tô Mặc vô thức đưa tay chụp lấy, động tác nhanh trong chớp mắt đến bản thân cô cũng không ngờ được, ly nước vững vàng nằm trên tay cô mà không bị tràn ra một giọt nào.

Cô gái kinh ngạc sau đó lớn tiếng tán thưởng "thân thủ của cô tốt thật đấy", Tô Mặc chỉ biết mĩm cười.

Tô Mặc quay lại quầy, mắt vô thức nhìn xuống lòng bàn tay, kì lạ thật đấy.

Từ một vài vị khách đến khi quán chật ních người, dù đã lường trước hôm nay quán sẽ đông hơn mọi ngày nhưng không ngờ lại nhiều đến như thế, cuối cùng vẫn là không đủ nguyên liệu.

Tô Mặc lột tạp dề trên người ra để lên quầy rồi lên tiếng "chị Tiêu, nhìn tiểu Trình giúp em một lát, em đi mua thêm nguyên liệu".

Tiêu Giao gật đầu "được".

Tô Mặc đi ra ngoài, cô sẽ mua nước chấm trước bởi vì gần đây có một siêu thị nhỏ, sau đó cô sẽ mua thêm thịt ở chợ, nó cách đây hai con phố.

Lúc này ánh mắt của cô bị bên ngoài đường thu hút, một dãy xe sang trọng nối đuôi nhau, cũng không biết là đại nhân vật nào nữa, thật là long trọng, Tô Mặc còn muốn nhìn thêm một chút nhưng lúc này đã đến siêu thị, cô liền đẩy cửa bước vào, ở quán còn rất nhiều việc cô phải mua nhanh để quay lại giúp chị Tiêu.

Mà lúc này Nam Thiệu Hàn đang ngồi trên xe, anh mắt thoáng nhìn thấy gì đó hắn vội vã lên tiếng "dừng xe".

Thuộc hạ phía trước nghe lệnh dù không biết tại sao nhưng vẫn chậm rãi dừng lại, Bạch Phong ngồi phía trước cũng quay lại nhìn Nam Thiệu Hàn nhưng anh không lên tiếng hỏi bởi vì anh biết chủ nhân không báo giờ làm việc không có mục đích nhưng Trương Kỳ bên cạnh thì lại khác, cô ta không yên phận mà lên tiếng "Hàn, làm sao vậy?" tay giơ lên định chạm vào người anh. Lần này rất may nhờ có ba mà cô ta được chung một xe với Nam Thiệu Hàn, cô ta phải dùng mọi cách để thu hút được anh.

Nam Thiệu Hàn hoàn toàn không để ý cô ta, vội vàng đẩy cửa xe bước xuống, phải nói hành động của anh lúc này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần có kẻ địch mai phục, hắn liền có thể dễ dàng đạt được mục đích, nhưng lúc này Nam Thiệu Hàn chẳng còn nghĩ được gì nữa, ánh mắt mong chờ nhìn xung quanh.

Bạch Phong thấy Nam Thiệu Hàn bước xuống xe liền lo lắng nhảy xuống theo "chủ nhân...".

Nam Thiệu Hàn cố nhìn kĩ xung quanh một lần nữa cuối cùng lên tiếng "đi", trong ánh mắt thoáng qua sự thất vọng và đau khổ khó thấy.

"Vâng" Bạch Phong cung kính giữ cửa cho Nam Thiệu Hàn ngồi vào, Trương Kỳ thấy anh liền muốn lại gần.

Nam Thiệu Hàn lạnh giọng "nhớ rõ thân phận của cô, đừng mơ tưởng đến những điều mình không bao giờ có được" Bạch Phong phía trước nghe những lời này không nhịn được cười ra tiếng, đối với loại người như Trương Kỳ anh cũng không cần thể hiện mình là một thân sĩ mà Nam Thiệu Hàn đối với hành động vô lễ của Bạch Phong lại không hề chỉ trích. Cả người Trương Kỳ cứng đờ, Nam Thiệu Hàn là người đàn ông duy nhất mà cô ta chọn, nhưng mỗi lần cô ta tưởng như mình có thể lại gần anh một chút thì anh liền tạt cho cô một gáo nước lạnh khiến cho cô ta nhục nhã trước mặt nhiều người. Cô ta không hiểu, bên cạnh Nam Thiệu Hàn rõ ràng là không có người phụ nữ nào, tại sao lại không để cho cô ta bước vào thể giới của anh, cô ta có chỗ nào không xứng với anh chứ, càng nghĩ Trương Kỳ lại càng không cam tâm, càng không muốn dễ dàng từ bỏ.

Tô Mặc đi một lúc cũng mua đủ đồ, trên đường về lại nghe được một số người xung quanh bàn tán.

"Nè nè, có thấy người đàn ông lúc nảy bước xuống xe không?".

"Tớ cũng không bị đui nhưng phải công nhận người đàn ông đó đúng là được đế ưu ái".

"Đúng vậy, đúng vậy, còn đẹp hơn cả oppa của tớ gấp một trăm lần, đặc biệt là đôi mắt xanh lục kia, nhìn một cái cả linh hồn của tớ như bị hút đi rồi".
Bước chân của Tô Mặc hơi chậm lại, mắt xanh lục? Chẳng lẽ mắt xanh lục ở nơi này rất phổ biến sao? Lúc trên trên đảo cô chỉ nhìn thấy duy nhất hai người có màu mắt này, thứ nhất là Lưu Trình con trai cô và một người nữa chính là người đàn ông ở nhà thủ trưởng, người mà cô đang tìm kiếm.