Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí

Chương 67



Tiêu Giao và Lương Chiến đã trải qua một quá trình giằng co đầy khắc nghiệt, cuối cùng Tiêu Giao cũng đồng ý nghe Lương Chiến nói hết về thân phận của mình, và cả thân phận của Tô Mặc, nhưng anh không nói sự thật là mình chưa từng mất trí nhớ, chỉ nói là sau khi nhìn thấy Tô Mặc thì trí nhớ được phục hồi.

Không biết hai người kia đã nói những gì nhưng lúc quay lại quán, Tô Mặc cảm thấy Tiêu Giao nhìn mình bằng một ánh mắt cực kỳ khó tả.

"Chị Tiêu, sao vậy?" Tô Mặc hỏi, cô không thể nào chịu nổi ánh nhìn đó được nữa.

"Tiểu Tuyết, chị nghĩ đây sẽ là tin vui cho em" Tiêu Giao nói, tiểu Tuyết và Lương Chiến quả thật là có liên quan với nhau, nhưng thật may là không giống mối quan hệ như cô nghĩ.

Tô Mặc nhìn Tiêu Giao chờ cô nói tiếp.

Tiêu Giao đẩy Lương Chiến ra trước "người này sẽ giúp em tìm lại được thân phận".

Tô Mặc kinh ngạc "ý chị là anh ấy..."

Tiêu Giao gật đầu "đúng vậy, anh ấy là người quen của em".

Tô Mặc không kìm được xúc động, rất nhanh thôi cô sẽ biết được mình là ai.

"Ừm..tôi nên gọi em là Lưu Tuyết hay Tô Mặc đây?" Lương Chiến cười nói.

Tô Mặc ngập ngừng "em trước kia...gọi là Tô Mặc sao?".

Lương Chiến gật đầu.

Tô Mặc nói "vậy anh cứ gọi em như trước kia đi".

Lương Chiến hỏi "em thật sự không nhớ một chút gì sao?".

Tô Mặc lắc đầu "từ lúc tỉnh dậy trên đảo thì em chẳng nhớ mình là ai cả".

Lương Chiến cười nói "không nhớ cũng không sao, mọi chuyện càng trở nên thú vị" Tô Mặc mất đi trí nhớ chẳng phải em trai hắn phải nếm trái đắng hay sao, càng nghĩ Lương Chiến càng vui vẻ.

Tô Mặc khó hiểu "thú vị sao?".

Lương Chiến ngưng cười, nghiêm túc nói "Tô Mặc, em cần phải gặp một người".

Không hiểu sao Tô Mặc lại đột nhiên nghĩ đến người đàn ông kia, cô hỏi "có phải là một người đàn ông mắt xanh lục giống anh hay không?".

Lương Chiến ngạc nhiên "em nhớ được gì sao?".

Tô Mặc lắc đầu "em từng gặp một người đàn ôn mắt xanh lục, cảm giác rất quen thuộc".

Lương Chiến hỏi "em gặp được ở đâu?".

Tô Mặc nói "ba năm trước, trên hòn đảo em ở".

Lương Chiến nhíu mày "hòn đảo cách bến cảng sáu trăm hải lí".

Tô Mặc gật đầu.

Lương Chiến trầm tư, quả nhiên người đàn ông mà Tô Mặc gặp là Nam Thiệu Hàn, thì ra lúc đó hai người họ đã bỏ lỡ nhau.

Lương Chiến quay lại nhìn Tiêu Giao nói "tiểu Giao, hôm nay tạm đóng cửa quán một ngày được không, anh muốn đưa Tô Mặc đến gặp em trai anh".

Tiêu Giao tò mò hỏi "Lương Chiến, người đó là ba của tiểu Trình sao?".

Lương Chiến chợt nhớ đến còn một nhân vật quan trọng là tiểu Trình, nhưng hắn còn muốn nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Nam Thiệu Hàn nữa, hiện tại vẫn chưa phải lúc để tên nhóc đó được một lúc nhiều mối lợi lớn như vậy. Anh gật đầu "ừm, nhưng tạm thời không đưa tiểu Trình đi" sau đó nhìn Tiêu Giao nghiêm túc chỉnh sửa "còn nữa, gọi anh là Ngôn".

Tiêu Giao ngượng ngùng "Ngô...Ngôn" mặc dù đã biết tên thật của anh là Nam Ngôn, nhưng đột nhiên thay đổi cách gọi, hơn nữa còn gọi một cách thân mật như vậy thì cũng có chút khó khăn.

Nam Ngôn cưng chiêu vuốt tóc cô "vậy tiểu Trình nhờ em chăm sóc nhé" sau đó ghé sát tai cô "lúc quay về sẽ thưởng cho em thật tốt" nói xong liền ở góc độ mà Tô Mặc và tiểu Trình không nhìn thấy khẽ liếm tai cô trêu chọc.

Tiêu Giao mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh không nói nên lời, người này cũng quá vô sỉ đi.

Tô Mặc ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy lo lắng, tại sao không dắt tiểu Trình theo, chẳng lẽ người kia không thích sao. Cô vội xua đi suy nghĩ tiêu cực trong đầu, dù sao thì cũng phải gặp mặt anh trước đã.

Buổi chiều Tô Mặc vừa háo hức vừa lo lắng đi theo Nam Ngôn. Chiếc Cadillac từ từ tiến vào cổng khách sạn lớn, trước khi đi Nam Ngôn đã cho người dò la vị trí của Nam Thiệu Hàn và biết được hắn đang ở khách sạn này bàn công việc.

Nam Ngôn dẫn Tô Mặc vào sảnh khách sạn, anh đã biết Nam Thiệu Hàn ở phòng nào nên hai ngươi tiến thẳng đến thang máy.

"Đinh" cửa thang máy mở ra, cả người bên trong và người bên ngoài đều sững sờ nhìn nhau, không ngờ lại là tình cảnh này.

Tô Mặc nhìn người đàn ông mắt xanh lục trong thang máy rồi lại nhìn người phụ nữ bên cạnh sắp chạm vào người anh, không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu, giống như lãnh địa của mình sắp bị người khác xâm chiếm.