Sau tiết mục hẹn hò ở công viên chính là tiết mục xem phim tình nhân, Tô Mặc lựa tới lựa lui cuối cùng cũng chọn được một bộ phim thần tượng mới ra gần đây, vì sự kiên quyết của Nam Thiệu Hàn nên Tô Mặc chỉ mua một ly coca và một phần bắp rang.
Hai người vào rạp phim tìm chỗ của mình ngồi xuống, phim cũng bắt đất chiếu, Tô Mặc vừa ăn bắp rang vừa xem phim, cảm giác này cũng khá thú vị. Người bên cạnh thì chỉ vừa liếc nhìn màn hình một cái liền cảm thấy vô cùng nhàm chán, hắn quay qua nhìn Tô Mặc, cô liên tục ăn bắp rang, ăn vô cùng ngon miệng.
Nam Thiệu Hàn cười hỏi "ngon vậy à?".
Tô Mặc bị hỏi hơi giật mình sau đó nói "rất ngon, anh ăn thử đi".
Nam Thiệu Hàn nói "được" sau đó bốc một miếng bắp đưa đến trước miệng Tô Mặc.
Tô Mặc hơi kinh ngạc một chút nhưng nghĩ hắn muốn đút mình ăn nên cô cũng mở miệng ngậm lấy. Chỉ là Tô Mặc chưa kịp nhai thì đã thấy gương mặt của Nam Thiệu Hàn phóng đại trước mặt, môi nóng bỏng áp lấy môi cô, đầu lưỡi tiến vào bên trong cuốn lấy miếng bắp, đến khi Nam Thiệu Hàn tách ra Tô Mặc vẫn còn ngơ ngác. Nam Thiệu Hàn thản nhiên nhai bắp trong miệng rồi nuốt "ừm rất ngon".
Tô Mặc không biết nói gì liền mặc kệ hắn tiếp tục xem phim.
Bộ phim một tiếng rưỡi cuối cùng cũng kết thúc và Nam Thiệu Hàn hoàn toàn không coi một tí nào còn Tô Mặc thì lại xem vô cùng chăm chú.
Cả hai đi ra khỏi rạp phim, Nam Thiệu Hàn hỏi "đói không?".
Tô Mặc lắc đầu, cô ăn cả hộp bắp rang rồi, sao có thể đói được chứ, cô suy nghĩ rồi nói "chúng ta đi dạo một lát đi".
Nam Thiệu Hàn nói "được".
Hai người đi song song, bàn tay đan chặt vào nhau, vẻ ngoài xuất không khỏi thu hút ánh nhìn. Nam Thiệu Hàn kéo Tô Mặc lại sát mình hơn để cho kẻ khác không thể đánh chủ ý lên người cô được.
Đi được một lúc Tô Mặc lại không muốn đi nữa, cô nhìn Nam Thiệu Hàn "cõng em".
Nam Thiệu Hàn không nói gì nhẹ nhàng ngồi xổm trước người cô, Tô Mặc vui vẻ leo lên lưng, tay ôm cổ hắn. Nam Thiệu Hàn cõng Tô Mặc đứng dậy đi về phía trước, còn chưa đi được mấy bước thì lại gặp người quen.
Trương Kỳ trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, người đàn ông mà cô ta không bao giờ chạm tới được lại hạ mình cõng một người phụ thấp kém hơn cô ta, càng nghĩ Trương Kỳ càng cảm thấy chua chát.
Nam Thiệu Hàn lại xem như không quen biết, thản nhiên đi lướt qua, Trương Kỳ siết chặt hai tay, cô ta muốn gọi anh lại nhưng chắc chắn anh sẽ không quan tâm.
Đi xa một đoạn Tô Mặc mới lên tiếng "không phải vài hôm trước trong thang máy hai người còn động chạm tay chân với nhau sao, bây giờ lại vờ như không quen biết".
Bước chân Nam Thiệu Hàn khẽ dừng lại, giải thích "tôi không có chạm vào cô ta".
Tô Mặc vờ giận dỗi "không cô ta thì cũng có người khác, dù sao cũng đã bốn năm, anh chắn chắn có qua không ít phụ nữ" nói xong còn giả vờ thút thít.
Nam Thiệu Hàn hoảng hồn đặt cô xuống đất, tay chân luống cuống dỗ cô "bảo bối, tin tôi, tôi chỉ có em, chỉ chạm vào một mình em", Nam Thiệu Hàn ôm chặt cô vào lòng.
Tô Mặc nhoẻn miệng cười ôm chặt lấy Nam Thiệu Hàn, đùa chút thôi làm gì mà căng thẳng ghê vậy.
Cảm giác Tô Mặc đã không còn thút thít nữa, lúc này Nam Thiệu Hàn mới kéo cô ra, áp trán mình lên trán cô, nhẹ nhàng nói "tin tưởng tôi, được không".
Tô Mặc mỉm cười "được".
Cả hai hạnh phúc cùng nhau quay về khách sạn.
Đêm nay không có nóng bỏng như đêm trước, hai người chỉ ôm lấy nhau, cảm nhận hơi thở của đối phương rồi hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm chợt Tô Mặc cảm giác được người bên cạnh hơi động đậy, cô khó khăn mở mắt nhìn.
Tô Mặc muốn mở miệng hỏi chuyện gì nhưng Nam Thiệu Hàn đã nhanh chóng bịt miệng cô lại ra dấu im lặng, Tô Mặc gật đầu lúc này Nam Thiệu Hàn mới buông tay ra.
Không gian tĩnh lặng, Tô Mặc cũng nghe thấy được tiếng "lách..cách" là tiếng phá khoá.
Một khi Nam Thiệu Hàn đã chọn khách sạn này có nghĩa là độ an toàn của nó rất cao, không dễ xâm nhập vào nhưng cũng không đồng nghĩa là không xâm nhập vào được.
Nam Thiệu Hàn không biết bên ngoài có bao nhiêu người nên hắn không dám hành động, nếu như chỉ có một mình hắn thì có lẽ hắn đã xông ra, nhưng bên cạnh lại có Tô Mặc, hắn không dám dùng mạng sống của cô để đánh cược. Biết là có nguy hiểm nhưng từ sâu trong lòng Tô Mặc lại không hề cảm thấy lo sợ, cô bình bĩnh nhắm mắt lại sau đó nhẹ nhàng mở ra.