Trong lòng thì đang nói, mau về đi, cầu xin anh đó, anh đừng có ngồi lại, về mau đi cho tôi nhờ.
“Được rồi, em không đói sao, mau ra ăn cơm đi.” Hứa Trạch gõ cửa.
“Tôi không đói.” Giản Ninh nói xong, bụng liền kêu lên một tiếng, cũng may cách cánh cửa nên anh không nghe thấy, nếu không sẽ xấu hổ chết mất.
“Em xấu hổ phải không?” Hứa Trạch nói: “Không sao đâu, ở một mình trong phòng cùng trai đẹp rất khó kiềm chế, nên nảy sinh chút ham muốn cũng là việc bình thường, ra ngoài đi, anh tha thứ cho em.”
Giản Ninh đã âm thầm đâm anh mười nghìn nhát dao rồi. Hiện tại đang chuẩn bị đâm thêm nhát thứ mười nghìn lẻ một.
Hứa Trạch đứng ở cửa, không nhìn thấy cô, anh không rời đi. Nhưng lại không nỡ để cô chịu đói. Cuối cùng anh đành phải nhượng bộ: “Vậy em mở cửa ra, để anh nhìn một cái rồi anh đi.”
“Ngày mai rồi gặp, mai là thứ hai.” Giản Ninh nói.
“Vậy được rồi, ngày mai gặp.” Hứa Trạch vừa nói vừa bước xuống cầu thang.
Anh đứng giậm chân tại chỗ, giả vờ là tiếng đi xuống cầu thang. Để có thể nhìn thấy cô, đến cả thủ đoạn bần tiện này anh cũng có thể làm.
Giản Ninh nghe thấy tiếng anh xuống lầu, đoán rằng anh đã rời đi, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó mở cửa phòng ngủ ra. Nhưng vừa mở, cô lại thấy người vẫn đang đứng bên ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của anh, nhịp tim Giản Ninh đột nhiên tăng nhanh, có thể là do bị anh dọa sợ, đúng, nhất định là do bị anh dọa, chứ không phải vì lý do không thể giải thích nào đó.
Giản Ninh nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng bị anh chặn lấy, khiên cô chẳng thể nào đóng được.
Hứa Trạch thò đầu vào.
“Chỉ bảo em ra ngoài ăn tối, em đỏ mặt gì chứ?” Hứa Trạch nhìn cô, nói.
“Anh biến ra ngoài cho tôi!” Giản Ninh kéo mạnh cửa vào.
“Được rồi, anh về thật đây.” Hứa Trạch nói xong liền rụt đầu lại, nếu còn để cô kẹp thế này e rằng đến đầu cũng chẳng giữ nổi mất.
Hơn nữa, anh được nhìn thấy cô rồi, coi như cũng đã mãn nguyện. Sự trống rỗng không thể giải thích trong lòng cuối cùng cũng được lấp đầy.
Đợi đến khi Hứa Trạch ra khỏi cửa, Giản Ninh mới xuống lầu. Cô nhìn về phía bàn ăn, chết tiệt, thật muốn chửi người! Canh cá đậu phụ chỉ còn lại đậu phụ, sườn xào chua ngọt chỉ còn lại những miếng sườn toàn thịt, cô thích ăn những miếng ít thịt cơ! Phần giữa của món trứng hấp được dùng thìa đào thành hình trái tim. Cái quái gì thế này!
Giản Ninh ngồi xuống, chọn ra những gì còn ăn được ăn một chút, cuối cùng vẫn chẳng thể no. Sau đó, cô rất muốn ra ngoài ăn thêm gì đó, đã lâu lắm rồi không được ăn dầu ớt Lão Can Ma, đột nhiên cô lại muốn ăn. [1]
Thứ này sẽ không được chuẩn bị trong nhà, vì nó không tốt cho sức khỏe. Giản Ninh thay quần áo, chạy đến siêu thị nhỏ ngoài cổng khu biệt thự mua một hũ vị đậu nành lên men, rồi lại mua thêm bánh màn thầu và bánh rán ở cửa hàng nhỏ gần đó. Cuối cùng cũng có thể mãn nguyện trở về nhà.
Hôm nay, ba và dì đều không có nhà, cô có thể tùy ý ăn, hơn nữa cũng chẳng cần lo lắng đến việc bị cằn nhằn vì thực phẩm không tốt cho sức khỏe.
Nói ra thì thật sự nên cảm ơn Hứa Trạch, cái tên xấu xa đã ăn hết bữa tối của cô, nếu không cô sẽ chẳng nhớ ra món Lão Can Ma ngon tuyệt hảo trên thế gian này nữa.
Cô vào bếp chiên thêm hai trái trứng ốp la và hai chiếc xúc xích, sau đó cuộn cùng Lão Can Ma trong chiếc bánh rán.
“Ăn rồi.” Bà nội đi tới nhìn, nói: “Thơm thật đó, cho bà thử một miếng.”
Giản Ninh giúp bà cuộn một cái mới sau đó hai bà cháu đã có một khoảng thời gian thật là tuyệt vời. Chỗ dầu ớt Lão Can Ma còn lại, Giản Ninh cất trong tủ lạnh, như bảo bối.
Ăn xong, Giản Ninh đi dạo cùng bà nội trong khu biệt thự.
“Ninh Ninh.” Bà nội nắm tay cô: “Thực ra tiểu Trạch là một đứa trẻ ngoan.”
“Dạ?!” “Vâng.” Giản Ninh có chút ngạc nhiên, trả lời. Không hiểu tại sao bà nội lại đột nhiên nói đến điều này.
“Bà có thể nhận ra, tên nhóc đó thích con.” Bà nội nói thẳng.
Giản Ninh không ngờ bà lại nói thẳng ra như vậy, nên nhất thời không biết phải trả lời thế nào, gương mặt bắt đầu hơi ửng đỏ. Nhưng suy cho cùng thì vẫn là hai thế giới, cô thừa nhận bản thân mình tự ti.
“Ninh Ninh.” bà nội giúp cô vén lọn tóc trên trán ra sau, nói: “Cháu gái của bà rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn hiền lành, học tập cũng rất nghiêm túc, tiến bộ, có chút không hợp với tên nhóc ngày nào cũng chỉ biết nghịch ngợm đó.”
Trong lòng bà nội, cô tốt đẹp vậy sao?
“Bất luận có thế nào, bà đều đứng về phía con.” Bà nội tiếp tục nói: “Nếu tiểu Trạch ức hiếp con, hãy nói với bà, nếu bà không lột được da tên nhóc đó ra thì coi như chưa xong.”
“Bằng không, nếu con không thích thằng bé, thì trong khu biệt thự chúng ta còn có tiểu Dã, Thành Thành, tiểu Kinh đều không tệ.” Dường như bà nội không cho Giản Ninh cơ hội để nói.
“Đang nói gì thế?”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng, Giản Ninh khẽ giật mình bởi vì âm thanh đó quá quen thuộc.
“Chào bà nội Giản.” Hứa Trạch khoác lấy tay bà.
Giản Ninh không muốn nhìn thấy người trước mặt lúc này, hễ nghĩ tới việc mình làm trong phòng hát karaoke sau hôm làm bài kiểm tra hàng tháng là cô lại hoảng hốt.
“Bà ơi, Triệu Dã không được, tên đó học hành quá kém, Vệ Thành Thành cũng không được, quá lười nhác, Lâm Tiểu Kinh lại càng không cần nói, ngoại hình không ổn.” Rất rõ ràng, những gì bà nội Giản vừa nói đã bị anh nghe thấy cả rồi.
“Được, được, được, chỉ mình con là có thể.” Bà nội Giản cười, nói.
Giản Ninh vẫn không lên tiếng, nếu không vì có bà nội ở đây thì cô đã quay đầu bỏ chạy luôn rồi.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu là Hứa Trạch và bà nội Giản nói, Giản Ninh cơ bản là chẳng thêm lời nào. Cứ thế cho đến khi bà nội về nhà, chỉ còn lại Giản Ninh và Hứa Trạch. Ngay khi cổng lớn nhà bà nội Giản đóng lại, Giản Ninh đã nhấc chân chạy về phía nhà mình, trông giống như chú thỏ con.
Hứa Trạch phản ứng lại, liền đuổi theo cô.
“Này, Giản Ninh.” Hứa Trạch vừa chạy vừa hô to: “Em đứng lại, anh cũng đâu có ăn thịt em.”
Giản Ninh làm như không nghe thấy, càng chạy càng nhanh. Hứa Trạch đuổi theo phía sau rồi tăng nhanh tốc độ, chắn trước mặt cô.
“Em, tại sao lại tránh anh?” Hứa Trạch dừng lại, thở hổn hển: “Đại hội thể thao lần tới của trường em đừng quên báo danh đó, con gái con đứa gì mà chạy nhanh thế không biết.”
“Tôi không tránh anh.” Giản Ninh nghiêng mặt sang nhìn cây to bên cạnh, giọng nói dần trầm xuống: “Tôi chỉ muốn chạy bộ thôi, vận động sau khi ăn.”
“Em xấu hổ phải không?” Hứa Trạch tiến lên hai bước, khoảng cách chỉ còn cách cô nửa bàn tay, có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ do vừa chạy của cô.
“Đừng có tự luyến nữa.” Giản Ninh ngước lên nhìn anh một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Hôm đó, đã nói thế nào rồi?” Hứa Trạch sờ sờ môi mình: “Chỗ bị em cắn đến giờ vẫn còn tê này.”
Giản Ninh quay mặt lại nhìn thử. Chết tiệt, sao vẫn hấp dẫn thế này? Cô nhắm mắt lại vội vàng tìm kiếm lý trí của bản thân.
“Tôi sai rồi, mong Hứa thiếu gia tha thứ.” Giản Ninh nhìn chằm chằm vào mắt anh, nói: “Tất cả là do tuổi trẻ bồng bột, không hiểu chuyện nên làm loạn.”
“Không tha thứ.” Hứa Trạch nhìn cô: “Trừ phi em để anh hôn lại.”
“Biến đi.” Giản Ninh mở to mắt nhìn anh, nói: “Cẩn thận tôi lấy súng cao su bắn cái đó của anh.” Nói xong lại sờ sờ vào túi.
“Anh ‘bắn’ em thì có.” Hứa Trạch thấp giọng nói, âm thanh rất khẽ, như thể đang nói với chính mình, anh không muốn để cô nghe thấy nhưng không ngờ cô vẫn nghe rõ.
“Lưu manh!” Giản Ninh hung dữ trừng anh một cái, sau đó luồn qua cánh tay anh, bỏ chạy.
Lần này, Hứa Trạch không đuổi theo nữa, anh khẽ cong môi mỉm cười nhìn bóng lưng đang chạy của cô.
Giản Ninh chạy về nhà, lên phòng lấy súng cao su đứng phục bên cửa sổ. Khi Hứa Trạch về đến nhà, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Giản Ninh. Khoan đã, cô đang cầm gì trên tay thế kia! Đây là muốn bắn anh sao?
“Vèo–” một tiếng, một viên bi bay tới.
“Aaaa!” Hứa Trạch che nó lại, hét to về phía cửa sổ của Giản Ninh: “Em đền trứng cho anh!”
Xem đi, rốt cuộc là ai bắn ai? Giản Ninh cười lạnh một tiếng, đóng cửa sổ và kéo rèm lại, không thèm để ý đến anh. Cô là một người biết chừng mực, tất nhiên sẽ không thực sự nhắm vào chỗ đó của người ta, mà là nhắm vào đùi anh, hơn nữa, với trình độ của cô chắc chắn không thể bắn trượt.
Hứa Trạch quay lại phòng ngủ vừa nhìn đã thấy trên đùi trong có một vết tím, đau chết đi được. Thật là tàn nhẫn. Cũng may bộ phận quan trọng không bị thương, nếu không phần đời còn lại coi như xong. Đúng là trêu đùa người khác cũng lắm rủi ro, lần sau phải thận trọng mới được.
Ngày hôm sau, Giản Ninh không ngồi xe của Hứa Trạch, mà bảo lái xe của gia đình đưa cô tới trường. Khi lên đến lớp, bạn nữ bàn trước đưa cô xem một bài đăng được đăng trên diễn đàn của trường. Bài đăng này chủ yếu là hình ảnh, trong ảnh không phải ai khác mà chính là Giản Ninh và Dương Phi.
Đúng là nhảm nhí.
Mặc dù Giản Ninh không nổi tiếng trong trường, nhưng ai ai cũng biết Dương Phi, cậu ta là một tên tương đối bát nháo, đã đổi mấy đời bạn gái rồi. Cũng may là không có mấy người biết Giản Ninh, nên bài đăng này không gây ra bất cứ náo động nào.
“Là giả.” Giản Ninh trả lại điện thoại cho bạn bàn trên, mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu.”
Trong buổi kiểm tra hàng tháng lần trước, ở căng tin, Trâu Dĩnh cũng nhắc đến chuyện này một lần, nói sợ ảnh hưởng tới bài thi, nên không nói ra. Thực chất bài đăng này chẳng ảnh hưởng gì tới Giản Ninh, cô không hề quan tâm, cứ cho là hiệu trưởng đích thân tới tìm cô nói chuyện cô cũng chẳng sợ.
Khi Hứa Trạch đến lớp, cũng đã sắp vào học. Anh liếc nhìn Giản Ninh một cái rồi khập khiễng đi vào. Rõ ràng vừa rồi đi trên đường còn nhảy nhót như rồng như hổ. Lúc này anh lại định diễn xiếc.
“Haizz, chân đau quá.” Hứa Trạch cau mày nhìn về phía Giản Ninh.
Giản Ninh vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đọc sách.
“Ai ya!” Hứa Trạch than thở.
“Đừng làm ồn.” Giản Ninh liếc nhìn anh, nói. Không có bất cứ biểu hiện gì đặc biệt trên khuôn mặt cô, đúng là đồ máu lạnh.
Như thể người ấn anh xuống hôn trong quán karaoke hôm đó không phải là cô vậy. Hoàn toàn lật mặt không thèm nhận người luôn rồi.
Hứa Trạch cảm thấy mình giống như một cô vợ nhỏ bị một tên đàn ông đểu cáng bỏ rơi, vô cùng đau khổ, ấm ức. Suýt chút nữa thì bật khóc hu hu luôn rồi.
Sau đó, anh quyết định không thể để bị tấn công như vậy, anh phải phản công, phải thật man, phải đẩy cô xuống đất rồi hôn.
“Cơ thể bổn thiếu gia hôm nay rất khỏe.” Hứa Trạch vỗ vỗ vào vị trí bị cô cùng súng cao su bắn, rồi đứng dậy nhảy nhảy: “Rất khỏe mạnh vạm vỡ.”
Đầu óc người này có vấn đề rồi sao? Giản Ninh nhìn anh với ánh mắt đầy cảm thông và không lên tiếng.
Trong giờ giải lao, Giản Ninh từ bên ngoài quay lại lớp học, Hứa Trạch cũng vào theo, anh đi trước mặt cô, khi đi qua bục giảng, anh quay người lại, hai tay đột ngột giữ lấy vai Giản Ninh, đẩy cô ra sau.
Không dưng lại bị anh đẩy xuống bàn, động tác đó thật nham hiểm. Lưng cô tự vào bàn, anh kéo cổ tay cô áp xuống hai cạnh bàn, cả cơ thể gần như áp sát vào cô.
Lớp học ồn ào bỗng nhiên im bặt. Nhưng sau một giây lại bắt đầu bùng nổ.
“Trời ơi!”
“Áp xuống bàn!”
“Thôi xong, tớ thất tình rồi.”
“Lãng mạn quá đi mất, ôi mẹ ơi, trái tim thiếu nữ của tôi.”
……
Những tiếng huýt sáo bắt đầu vang lên từ phía sau lớp học, khiến cảnh tượng lưu manh này lại càng trở lên lưu manh hơn. [1]: Dầu ớt Lão Can Ma (ảnh minh hoạ).