Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 35



Chương 35: “Còn để tôi thấy cậu làm phiền Hứa Trạch nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Thực chất Giản Ninh khá ngưỡng mộ Giản Bằng, nếu trong nước không vui thì chỉ cần một chuyến bay là đi, nhưng cô thì không được, tạm thời chưa nói đến thi đại học, cô đã có Hứa Trạch nên không có cách nào từ bỏ. Hơn nữa cô cũng không là sai chuyện gì, cho dù muốn đi thì người đi cũng không phải là cô.

Kỳ nghỉ hè năm nay rất ngắn vì phải lên lớp mười hai, đến mùng 1 tháng 08 là đã phải tựu trường rồi.

Giản Ninh nhớ lại những gì mình đã nói với bà nội, cô nhất định phải thi được vào một trường đại học thật tốt, rồi cầm giấy báo nhập học đến mộ của bà cho bà xem.

Đếm trước khi bắt đầu năm học mới, Giản Ninh và Hứa Trạch ngồi trên bằng ghế dài trong khu biệt thự.

“A Trạch, anh định thi vào trường đại học nào?” Giản Ninh dựa lưng trên ghế, nhìn lên những ngôi sao trên trời, hỏi.

“Chúng ta thi vào trường ở cùng một thành phố, em đi đâu anh sẽ đi đó.” Hứa trạch quay sang nhìn cô.

“Ừm.” Giản Ninh gật đầu, dựa vào vai anh: “Sau khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn nhé.”

“Sao em lại cướp lời của anh thế?” Hứa Trạch mỉm cười xoa xoa mũi cô, vô cùng tình cảm.

Giản Ninh đưa tay ra ôm lấy eo Hứa Trạch vùi đầu vào ngực anh, rất lâu sau cũng không nhúc nhích.

“Bạch–” một tiếng, Hứa Trạch vỗ lên đùi Giản Ninh: “Muỗi, không đánh được, chạy mất rồi.”

“Thật không?” Giản Ninh hỏi. Không phải nhân cơ hội để lợi dụng người khác đấy chứ?

“Thật.” Hứa Trạch vô cùng nghiêm túc, đáp: “Không tin thì em vỗ anh một cái đi.” Anh nói xong liền duỗi chân về phía Giản Ninh.

Giản Ninh nhấc chân chạm vào đùi anh, rồi di đi di lại trên đầu gối anh.

“Bớt dụ dỗ người khác đi.” Hứa Trạch vừa bị cô xoa, vừa mỉm cười nhìn cô.

Giản Ninh khẽ cười, rồi lại dựa vào lưng ghế. Hai người ngồi bên nhau ngắm nhìn bầu trời đêm một lúc. Đêm nay trăng lưỡi liềm, có rất nhiều sao, lấp lánh lấp lánh thật đẹp.

“Giản Ninh, có lẽ, em có thể chuyển sang ở bên nhà bà nội.” Hứa Trạch nói.

Anh vừa nói vậy đã nhắc nhở cho Giản Ninh.

“Ừm.” Giản Ninh gật đầu.

Thấy thời gian đã muộn, Hứa Trạch và Giản Ninh đi về cổng nhà, anh hôn lên trán cô một cái.

Khi Giản Ninh vào đến nhà, Giản Thế Huân và Diêu Tĩnh Vân đều ở trong phòng khách. Vì bà nội qua đời, nên gần đây tinh thần của ba không được tốt, đêm ngủ không ngon giấc, người cũng kiệt sức, đến bệnh viện thì không kiểm tra ra bệnh gì.

Giản Thế Huân nhìn Giản Ninh, biết là cô ra ngoài chơi với Hứa Trạch. Trước khi qua đời, bà nội Giản đã kết đôi cho Hứa Trạch và Giản Ninh, Giản Thế Huân cũng đã chứng kiến. Vì ông ấy không phản đối việc của hai người họ, hơn nữa ông cũng trông thấy cả quá trình lớn lên và trưởng thành của Hứa Trạch nên tương đối yên tâm.

“Ba, dì Tĩnh.” Giản Ninh thay giày, bước tới, nói: “Con muốn sang nhà bà nội sống một thời gian.”

“Đang yên đang lành chuyển ra ngoài làm gì?” Diêu Tĩnh Vân liếc nhìn Giản Ninh một cái.

Giản Ninh phớt lờ bà ta, chỉ nhìn Giản Thế Huân.

“Tiểu Ninh, con muốn ở bên đó đến khi nào?” Giản Thế Huân hỏi.

“Đến sau khi kết thúc kỳ thi đại học ạ.” Giản Ninh thành thật trả lời: “Bên đó yên tĩnh hơn một chút nên học tập cũng hiệu quả hơn.”

“Ý gì đây, muốn nói nhà chúng tôi ồn ào, ảnh hưởng tới việc học của cô sao.” Diêu Tĩnh Vân lườm Giản Ninh một cái: “Trì hoãn việc cô thi vào Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh chắc?”

Trước đây, Diêu Tĩnh Vân và Giản Ninh ở trước mặt Giản Thế Huân sẽ ý tứ một chút, nhưng từ khi bà nội Giản qua đời và để lại căn biệt thự nơi bà sống gần như cả đời cho Giản Ninh thì mâu thuẫn giữa hai người càng trở nên gay gắt hơn.

“Tĩnh Vân, nói bớt vài câu đi.” Giản Thế Huân cảm thấy có chút đau đầu. Ông ấy nhìn Giản Ninh, tiếp tục nói: “Muốn chuyển sang bên đó thì chuyển, nhưng mỗi cuối tuần đều phải về bên này ở hai ngày.”

Giản Thế Huân luôn không muốn gia đình bị chia cắt thành hai phe, nhưng ông ấy biết rằng mâu thuẫn giữa Diêu Tĩnh Vân và Giản Ninh là không thể hòa giải. Ông ấy không trách bất cứ ai, chỉ trách bản thân mình khi còn trẻ đã làm ra những điều dại dột.

“Vâng ạ.” Giản Ninh gật đầu: “Cảm ơn ba.”

“Ba bảo người bố trí một giúp việc qua đó, con ở một mình ba không yên tâm.” Giản Thế Huân nói. Trong lòng ông ấy luôn cảm thấy mắc nợ Giản Ninh.

“Cảm ơn ba.” Giản Ninh mỉm cười, đáp.

“Lên nghỉ ngơi đi, sáng mai còn đi học.” Giản Thế Huân nói.

Giản Ninh liền lên lầu.

“Thế Huân, anh còn đau đầu không?” Diêu Tĩnh Vân cố ý tăng âm lượng vì sợ Giản Ninh không nghe thấy: “Có phải anh bị thứ gì đó không tốt bám lấy rồi không?”

“Không sao.” Giản Thế Huân nói: “Mấy Đạo sĩ, Hòa thượng bên ngoài gì gì đó đều là lừa người cả, đừng có tin.” 

“Nhưng, mọi người bên ngoài đều nói…” Diêu Tĩnh Vân nói được một nửa, lại nhìn về phía Giản Ninh.

Giản Ninh bắt gặp ánh mắt của Diêu Tĩnh Vân, liền cười lạnh với bà ta một cái rồi quay người đi lên lầu, hoàn toàn không coi bà ta ra gì.

Diêu Tĩnh Vân nghiến răng nghiến lợi.

“Thế Huân, lần trước em đến núi Đại Linh, có làm quen với trụ trì của núi bên đó, nói có thể đến nhà mình làm phép.” Diêu Tĩnh Vân tiếp tục: “Đã mời người ta đến khách sạn ăn cơm rồi.”

Bà ta biết Giản Ninh có tấm ảnh chụp bà ta bà Minh Đường đại sư từ thang máy khách sạn đi ra, nên dự định ra tay trước khiến bức ảnh trong tay Giản Ninh trở nên vô nghĩa.

“Bớt bám víu lấy mấy thứ vô dụng đấy đi, trong nhà đang yên ổn, không cần người ngoài đến xem.” Giản Thế Huân nói. 

Giản Ninh lên lầu, mở cửa phòng ngủ, bước vào nên không còn nghe thấy âm thanh trong phòng khách nữa.

Hôm sau là thứ sáu, cũng chính là ngày đi học đầu tiên. Giản Ninh dậy rất sớm, sắp xếp cặp sách cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ sách giáo khoa và tài liệu cho học kỳ mới, đồng thời kiểm tra các loại dụng cụ học tập thêm vài lần.

Sau bữa sáng, Hứa Trạch đã đợi cô ở cửa. Triệu Dã và Vệ Thành Thành cũng đạp xe tới. Hôm nay, Trâu Dĩnh không đi cùng, Giản Ninh cũng không hỏi nhiều.

“Tiểu Dĩnh không ở nhà cậu à?” Vệ Thành Thành hỏi Triệu Dã.

“Bị cô tôi lôi đi rồi, thực ra nhà em ấy còn gần trường hơn nhà tôi.” Triệu Dã giẫm lên bàn đạp, nói: “Đi rồi càng tốt, đỡ phiền, anh nói xem có phải không anh Trạch?”

“Hỏi tôi việc này làm gì?” Hứa Trạch nhìn Triệu Dã một cái, rồi quay đầu lại nói với Giản Ninh: “Ngồi vững nhé bạn gái.”

“Ừm.” Giản Ninh ôm eo Hứa Trạch, nói.

Sau đó, mấy người cùng nhau đến trường.

Lịch học của khối mười hai quả thực căng thẳng hơn nhiều so với khối mười và mười một, các hoạt động tự do bị hủy bỏ và đổi thành tiết tự học. Môn Mỹ thuật bị loại thẳng ra khỏi trường trình học, mặc dù môn Thể dục vẫn còn nhưng chắc chắn cũng sẽ bị giáo viên của các bộ môn khác chiếm mất.

Ngược lại, Giản Ninh lại cảm thấy rằng điều này rất tốt, có thể dành ra nhiều thời gian hơn cho việc học.

Mỗi lần kiểm tra hàng tháng, thứ hạng trong lớp của cô lại tăng lên một hoặc hai vị trí, tuy không nhiều nhưng vẫn đang đều đặn tiến về phía trước, nếu cứ tiếp tục duy trì thì việc thi vào đại học sẽ không thành vấn đề. 

Nhưng Giản Ninh muốn thi tốt hơn và gần Hứa Trạch hơn chút nữa. Ví dụ trong bảng xếp hạng của khối, cô và Hứa Trạch cách xa nhau đến hai trang danh sách, cô hy vọng một ngày nào đó, tên của mình sẽ được ghi trên cùng một tờ giấy với anh, cũng chính là một trong ba mươi người đứng đầu toàn khối.

Vì mục tiêu này mà Giản Ninh càng lao đầu vào học, đến giờ nghỉ trưa cũng tiết kiệm, nếu thực sự mệt cô sẽ kéo tay Hứa Trạch dưới bàn rồi siết chặt tay anh.

Tiết học thứ hai trong buổi chiều là giờ Thể Dục, có lẽ vì mới khai giảng nên chưa có giáo viên nào của bộ môn khác tới chiếm giờ.

Các học sinh đều vô cùng tận dụng giờ học Thể dục không dễ có được này để nô đùa một trận thích thú. Nam sinh thì đá bóng hoặc đánh bóng rổ, nữ sinh thì túm năm tụm ba trên bãi cỏ trong sân vận động trò chuyện, hoặc đứng bên rìa sân bóng xem các bạn nam chơi bóng.

Giản Ninh đang cầm một cuốn sách trên tay, ngồi dưới bóng cây đọc sách. Cô ngẩng đầu nhìn qua sân bóng rổ thì bắt gặp ánh mắt của Hứa Trạch, hai người mỉm cười với nhau rồi lại tiếp tục ai làm việc nấy.

Giờ học Thể dục này không chỉ có mình lớp cô mà còn có cả lớp khác nữa.

“Tiểu Ninh.” Giản Ninh nghe thấy ai đó gọi tên mình, cô ngẩng đầu khỏi cuốn sách thì thấy đó là Trâu Dĩnh.

“Ồ, thật trùng hợp.” Giản Ninh nói xong lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

“Trùng hợp thật đó, thế mà giờ Thể dục của học kỳ này lại học cùng với nhau.” Trâu Dĩnh vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Giản Ninh.

Có vẻ như tạm thời sẽ không rời đi chỗ khác.

Nhưng Giản Ninh không quan tâm, Trâu Dĩnh có mặt hay không đối với việc học tập của Giản Ninh mà nói không bị ảnh hưởng quá nhiều.

“Tiểu Ninh, hình xăm trên tay cậu là hình gì thế, xăm ở đâu vậy, đẹp thật đó.” Trâu Dĩnh đột nhiên lớn tiếng nói, khiến Giản Ninh giật mình một cái.

Giản Ninh ôm cánh tay, hôm nay cô mặc áo phông tay lỡ, Trâu Dĩnh không thể nhìn thấy hình xăm xuyên qua quần áo của cô. Hẳn là lần trước khi đi chơi với Hứa Trạch, cô mặc váy ngắn tay hở vai nên Trâu Dĩnh đã nhìn thấy.

Một vài nữ sinh xung quanh cũng vậy lại.  

“Giản Ninh hình xăm gì thế, cho bọn tớ xem đi.” Đúng là đang lúc rảnh rỗi, mấy bạn nữ lại càng túm tụm lại xung quanh Giản Ninh ồn ào cả lên: “Lần trước tớ cũng muốn xăm một hình, nhưng mẹ tớ không cho.”

Học sinh ở độ tuổi này rất tò mò về những thứ như vậy.

“Không có gì đâu, đó là miếng dán hình xăm tớ mua trên mạng thôi.” Giản Ninh nói xong liền đứng dậy khỏi ghế: “Tớ vào nhà vệ sinh một lát.”

“Là hình dán à, tớ cũng muốn mua về dán chơi để giải tỏa cơn mê.” Một nữ sinh lấy điện thoại ra nhấp mở trang web mua sắm.

“Trâu Dĩnh.” Giản Ninh quay đầu lại nói: “Có thời gian thì đọc sách đi, đừng suốt ngày để ý đến cái này cái kia.”

“Em Ninh, cậu đang nói gì thế?” Trâu Dĩnh đi tới, nắm lấy cánh tay Giản Ninh, bộ dạng vô cùng dịu dàng.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì.” Giản Ninh nói với Trâu Dĩnh: “Biết xấu hổ chút đi, Hứa Trạch không thích cậu đâu.”

Trâu Dĩnh sững sờ, cô ta không ngờ Giản Ninh lại nói thẳng như vậy, bình thường thấy dáng vẻ nhẹ nhàng mềm mỏng của cô như vậy thật không ngờ cô lại nói chuyện một cách chẳng nể nang gì ai thế này.

“Cậu không xứng với Hứa Trạch.” Giọng của Trâu Dĩnh lộ ra vài phần kinh tởm: “Đồ trộm cắp.”

Nếu đã bị vạch mặt thì cô ta cũng chẳng dự định giả bộ nữa.

“Tôi đã tìm thấy người ba trước đây của cậu, cậu là đồ trộm cắp, trộm tiền của người ta nên bị mới bị làm bỏng, hình xăm này đơn thuần không thể che đậy những thứ xấu xí trên con người cậu, tôi phải nói với a Trạch rằng cậu là một tên trộm.”

“Cậu thật đáng thương.” Giản Ninh vừa nói vừa liếc nhìn Trâu Dĩnh một cái: “Giống một chú hề.”

“Vậy cũng vẫn tốt hơn đồ trộm cắp là cậu.” Trâu Dĩnh vươn tay ra bắt đầu cuộn ống tay áo Giản Ninh lên: “Để mọi người xem xem cậu là người thế nào.”

“Cậu biến ra cho tôi.” Giản Ninh vỗ nhẹ vào tay Trâu Dĩnh.

Mặc dù Trâu Dĩnh xây dựng cho mình hình tượng là một nữ tử hán, nhưng so với một người làm việc quần quật từ nhỏ tới lớn như Giản Ninh thì cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.

“Nếu còn để tôi thấy cậu làm phiền Hứa Trạch thì đừng trách tôi không khách sáo.” Giản Ninh để lại một câu rồi rời đi.