Ngủ Cùng Quỷ

Chương 31



Tôi vốn nghĩ rằng phải đợi rất lâu nhưng chỉ mất chưa đến 10 phút thì cha của Lãnh Triết Lăng đã đi ra từ bệnh viện, Liễu Sương Sương đi ở phía sau ông ta.

" Hào môn vô tình"

Xem ra Lãnh Thiên Dực không có thương con trai của ông ta.

Tôi vừa cảm thán rồi quay đầu nhìn lại lại phát hiện không thấy bóng dáng của Liễu Sương Sương đâu, tôi vội vàng nhìn ngó xung quanh, đột nhiên có một đôi tay lạnh băng đáp ở trên vai của tôi, vào giây tiếp theo, giọng của Liễu Sương Sương vang ở phía sau lưng tôi.

"Nhìn đông nhìn tây, không phải là đang tìm tôi chứ?"

Chết tiệt! Tại sao Liễu Sương Sương này lại xuất quỷ nhập thần thế khoảng cách từ nơi đó đi đến đây cũng phải mất 3 phút mới đúng mà?

Không hiểu tại sao mà trong lòng của tôi lại sợ hãi, thậm chí không dám tiếp tục nghĩ tiếp.

" Ờ thì, bị cô phát hiện ra rồi ha, thật ra thì tôi đang định đợi chủ tịch Lãnh rời đi, sau đó quay lại thăm Lãnh Triết Lăng."

Tôi sờ sờ cái ót của mình có hơi xấu hổ.

Rất rõ ràng là Liễu Sương Sương không có tin, nhưng cô ta không vạch trần, chỉ cầm con dao gọt hoa quả vừa rồi để trên đầu ngón tay quay quay và đe doạ tôi:

" Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, ba ngày sau là ngày tôi kết hôn với Lãnh Triết Lăng, cô tốt nhất là biến đi xa xa cho tôi, nếu không, tôi sẽ không buông tha cho cô dễ dàng đâu."

Giọng của cô ta không lớn nhưng sức răn đe mạnh mẽ, nói xong lời cuối cô ta giơ đầu ngón tay lên trước mắt tôi, cổ tôi nhất thời đau lên, và máu nóng cũng chảy xuống dọc theo khe ngực, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của tôi.

" Liễu Sương Sương cô...."

Lời của tôi thoát ra đến bên miệng nhưng không thể nói lên lời, cô ta vừa vươn tay ra nhanh như chớp, hành động này người có thể làm được ư?

Đáp lại lời của tôi là tiếng hừ đầy châm chọc, mắt thấy Liễu Sương Sương vểnh mông vặn vẹo rời đi.

Không được, không thể để cô ta rời đi như vậy!

Tôi nhanh chóng chặn lại một chiếc xe và đuổi theo, ngày thường tôi nhát gan không muốn chọc vào thị phi, Liễu Sương Sương chắc chắn cho rằng tôi không dám đuổi theo cô ta.

Vì để phòng ngừa bất trắc, tôi còn cố ý bảo bác tài xế lái cách xa xa ra, cẩn thận phải cẩn thận, ngàn lần đừng để cô ta phát hiện.

Bác tài nhìn từ kính chiếu hậu thấy vết máu trên cổ của tôi thì khá hoảng sợ:

"Cô gái này, cô không sao chứ? Có muốn báo cảnh sát không?"

" Tôi không sao, giúp tôi đuổi kịp chiếc xe phía trước là được rồi!!"

Chiếc xe chở Liễu Sương Sương tiến vào biệt thự cao cấp của họ Liễu, nhưng chiếc taxi của tôi phải dừng ở ngoài cổng, trước khi tôi xuống xe, bác tài còn quan tâm hỏi thêm lần nữa:



" Cô gái à, hay là đến bệnh viện trước đi!"

" Tôi không có sao cả, bác đi đi, cảm ơn bác!"

Trên đời này, vẫn còn nhiều người tốt ấy thôi, tôi chân thành cảm ơn bác tài sau đó ông ấy mới đi.

Hàng rào vây quanh nhà họ Liễu là loại hàng rào bằng sắt, nên ở bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy rõ bên trong.

Tôi thấy Liễu Sương Sương liền chào đón một người có dáng vẻ như là cao tăng. Họ nói với nhau hai câu thì Liễu Sương Sương liền quay đầu nhìn về phía tôi đang đứng.

Tôi vội lắc người tránh ra phía sau cây cột, trong nhất thời đó, tôi rõ ràng thấy trong mắt của cô ta có sát khí.

Chết tiệt, lần này không thể tiếp tục ở lại nữa, tôi nhanh chóng co chân chạy trốn.

Dọc đường đi mà tim tôi cứ đập lên thình thịch, tôi nhớ lại hình ảnh vừa rồi, bộ dáng ăn mặc của cao tăng kia có hơi giống cách ăn mặc của Long Bà ở Thái Lan, khác là người đó là một người đàn ông.

Trước đó, Lãnh Thiên Dực không cẩn thận nói Lãnh Triết Lăng đã trúng hàng đầu. Lẽ nào, cao tăng đó là do Liễu Sương Sương mời đến để giải trừ hàng đầu cho Lãnh Triết Lăng?

" Ai nha, phiền chết mất?! Chuyện này là chuyện gì thế này?"

Trong đầu tôi là một cuộn chỉ rối, cảm giác mình như con rối điều khiển bằng dây cho người ta trêu đùa. Lãnh Thiên Ngạo chắc chắn biết gì đó, chờ anh ta xuất hiện thì tôi phải hỏi rõ ràng mới được.

Vật vã một ngày trời, lúc về nhà cũng là 12 giờ đêm, Noãn Tâm vẫn chưa ngủ, cậu ấy thấy tôi đã về thì nhào tới ôm lấy tôi.

"Hiểu Hiểu à, nói cho cậu một tin không tốt, cậu nghe xong đừng khóc."

" Có phải là chuyện mà tớ bị đuổi việc không? Cậu không cần nói, tớ biết rồi."

" Không phải chuyện này, nó còn tệ hơn, 3 ngày nữa Lãnh Triết Lăng sẽ kết hôn."

" Là chuyện này hả? Tớ cũng biết rồi, kết hôn cùng Liễu Sương Sương."

Tôi kéo Noãn Tâm xuống, mở phòng tắm rồi đi vào, hôm nay tinh thần của tôi khá kiệt quệ, nhất định phải ngâm nước ấm mới được.

" Sao cái gì cậu cũng biết thế? Tớ còn rối rắm là không biết nên nói với cậu như thế nào."

Giọng của Noãn Tâm cách cánh cửa truyền vào, làm lòng tôi ấm áp, tôi dựa vào cánh cửa mà thở phào nhẹ nhõm:

" Cảm ơn cậu, Noãn Tâm!"

" Thôi, cậu đừng nói lời buồn nôn, cậu tắm mau đi, tớ còn có một chuyện muốn nói với cậu."

Sau một trận sông cuộn biển gầm qua đi, tôi mở hai mắt đẫm nước mắt mông lung lên, thấy trong bồn cầu đều là máu tươi, những điểm trắng nhỏ li ti đã biến thành giòi bọ lớn bằng hạt gạo, ngoe nguẩy ở bên trong.

Làm tôi sợ hãi đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất, liên tục lui về phía sau.



" Không đâu!!! Nhất định là mình bị ảo giác!". Truyện Mạt Thế

Cơ thể rõ ràng là không có cảm giác khác lạ, tôi dùng tay xoa xoa vết máu ở khoé miệng, không thể ngờ được trên mu bàn tay đều là giòi bọ ngoe nguẩy, tôi nhìn thấy thế thì dạ dày co thắt lại, sau đó liền dựa vào bồn cầu mà nôn tiếp.

Lúc này đây, tôi thật sự nôn ra ruột, nhìn khối thịt ở trong bồn cầu, doạ tôi súyt chút nữa là ngất đi.

" Xem ra phản ứng khi mang thai tương đối mạnh."

Tiếng nói từ tính vang vọng từ xa xa đến gần, sau đó, có một bàn tay lớn vỗ nhẹ lên lưng tôi.

Là Lãnh Thiên Ngạo!

Tôi vội ấn nước xả bồn cầu rồi xoay người quỳ trên mặt đất:

"Xin anh cứu tôi, tôi..."

Tôi không muốn nhìn thấy thứ ghê tởm mà mình nôn ra.

" Không phải đã nói cho em biết phương pháp rồi sao? Nhưng mà, xem ra em gặp phải điều nan giải?"

Lãnh Thiên Ngạo nâng tôi dậy để tôi ngồi trên bồn cầu, động tác ấy nhẹ nhàng giống như là ông xã đang an ủi cô vợ đang mang thai.

Nhưng tôi biết rõ, anh ta chỉ xem tôi như là quân cờ thôi.

" Anh biết rồi à? Vậy anh nói cho tôi biết, Liễu Sương Sương đó là người hay là quỷ?"

Cơ thể thon dài của Lãnh Thiên Ngạo lười biếng dựa lên tường, như là đang tìm gì đó ở trong hồi ức, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:

" Không phải là người, cũng không phải là quỷ."

" Vậy đó là giống gì? Anh cũng không biết cách gọi sao?"

" Cô ta không phải vấn đề to tác, vấn đề nằm ở người đàn ông phía sau lưng cô ta, đó là Vu sư nổi tiếng nhất Thái Lan, không đụng vào điểm mấu chốt, tôi không muốn xung đột trực diện với người đó."

Nói xong, anh ta duỗi tay ra phủ lên đầu tôi như vuốt ve một con chó nhỏ:

"Cho nên em biết điều một chút, mau chóng đi lấy đồ tôi cần vào tay."

Toàn thân của tôi tức thời lạnh lẽo đi, tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

" Tôi chỉ là một người phàm, tôi không thể làm được..."

" Em đừng coi nhẹ bản thân, em chỉ là chưa hiểu rõ năng lực của bản thân, chờ đến lúc tôi sống lại, em có thể sử dụng sức mạnh đó."
— QUẢNG CÁO —