Ngũ Đại Gia Tộc: Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 46: Hậu nhân



Mặc dù là nhìn đôi nam nữ giống như đang ngủ nhưng Tư Đồ Lăng Tuyết có thể khẳng định một điều.


Bọn họ đã chết từ lâu lắm rồi!


Ít nhất cũng phải từ mấy chục năm trước.


Chỉ là, cô thật không biết rốt cục bọn họ là ai mà lại khiến Tiêu Đồng Hi phải đem cả xác đi bảo quản thế này.


"Bà cố, họ là ..." Tư Đồ Lăng Tuyết đảo mắt về phía Tiêu Đồng Hi.


Thế nhưng, chưa đợi cô hỏi xong thì Tiêu Đồng Hi đã tiến lên phía trước , chỉ vào hai người đang nằm đó và nói: "Giới thiệu với con, Tuyết Nhi. Họ, là hai người thừa kế cuối cùng của gia tộc Andre - James Andre và Sophia Andre."


Đôi mắt Tư Đồ Lăng Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi.


James và Sophia Andre ư?


Vì sao bọn họ lại ở đây? Không phải họ nên ở trong mộ địa của Andre gia tộc hay sao?


Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Tiêu Đồng Hi liền lên tiếng giải thích: "Là Sophia. Trước khi chết, cậu ấy hi vọng ta có thể bảo quản xác của cậu ấy, đừng đem đi chôn. Còn có James, anh ấy muốn được ở cùng một chỗ với Sophia. Bọn họ từ nhỏ mồ côi cha mẹ, một mình trong gia tộc lăn lộn sinh tồn, huynh muội tình thâm, sống ở cùng một nơi, chết ở chung một chỗ."


Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn không hết tò mò. Cô tiếp tục hỏi: "Vì sao Sophia Andre lại muốn lưu lại xác của mình? Bà ta làm thế là có ý gì?"


"Cậu ấy nói hãy giữ lại xác của cậu ấy, bảo quản cẩn thận, có ngày cần dùng đến." Tiêu Đồng Hi thành thật trả lời.


Nghe thế, Tư Đồ Lăng Tuyết càng thêm nghi hoặc.


Phải chăng Sophia Andre đã sớm nghĩ đến ngày cô cần dùng máu của bà ta? Hay là bà ta còn có mục đích gì khác?


Tư Đồ Lăng Tuyết không thể nào đoán nổi, nhưng khuôn mặt diễm lệ vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 18 của Sophia khiến cho tâm của cô càng ngày càng lạnh xuống.


Sophia Andre rất giống với người đó, lẽ nào...


...


Trong khi đó, ở Thượng Hải, Trung Quốc lại là một khung cảnh khác.


Trong một căn phòng bệnh thoáng đãng, sạch sẽ, có một người nam và một người nữ cùng ngồi.


Người nam thì ngồi trên giường bệnh, còn người nữ lại ngồi trên ghế.


Cô gái đang cẩn thận cầm dao gọt táo.


Cô gái đó chính là người con gái từng xuất hiện trên mộ địa trong đêm.


Cô gái đem táo đã cắt bỏ vào trong đĩa, lại xiên một miếng, đưa tới trước mặt chàng thiếu niên, dịu dàng nói: "Tiểu Hạo, há miệng ăn một chút!"


Thế nhưng, đối với sự quan tâm của cô gái, chàng thiếu niên quay đầu tránh né, lại gạt tay cô gái sang một bên: "Chị, em không muốn ăn!"


Cô gái vẫn không chịu thua, vẫn dịu giọng dỗ dành: "Tiểu Hạo ngoan, cố gắng ăn một chút!"


Chàng thiếu niên vẫn ngoan cố, không thèm để tâm đến miếng táo trước mặt, nhìn thẳng vào mắt cô gái mà hỏi: "Chị, chị đã hợp tác với hắc đạo đế vương?"


Cô gái bình thản nhìn em trai mình. Cô nhẹ giọng đáp: "Tiểu Hạo, đây không phải chuyện em nên quan tâm. Mau ăn đi."


Chàng thiếu niên thật sự tức giận. Cậu giơ tay hất miếng táo trước mặt ra.


"Bộp!" Miếng táo rơi xuống đất. Chàng thiếu niên hét lên: "Sophia Andre, chị trả lời em đi."


Sophia Andre nhìn chằm chằm em trai của mình. Khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm. Cô đưa đĩa táo đến trường mặt chàng thiếu niên: "Muốn chị trả lời sao! Được, James Andre, em ăn hết đĩa táo này cho chị!"


James Andre mặc dù giận lắm nhưng khi bắt gặp ánh mắt đe dọa của Sophia thì cũng phải bê đĩa táo lên, ăn sạch.


Khi James giơ chiếc đĩa trống không đến trước mặt Sophia, cô hài lòng gật đầu: "Như vậy có phải là tốt không. Em ngoan ngoãn ăn hết thì chị cũng chẳng mất công dỗ dành."


"Sophia, trả lời vấn đề của em. Đừng ném em ra ngoài rìa, em không còn nhỏ nữa, chỉ kém chị có mấy tháng tuổi mà thôi." James không đợi được mà thúc giục. Cậu rất muốn biết quyết định của chị mình.


Sophia đau lòng mà xoa đầu James. Cô ôn tồn nói với cậu: "James, không phải chị coi em là trẻ con mà là lo cho sức khỏe của em." Thở dài một hơi, cô tiếp: "Không sai. Chị đã quyết định hợp tác với hắc đạo đế vương."


"Cái gì?" James suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhưng một cơn đau lại bộc phát nơi lồng ngực khiến cho cậu buộc phải ngồi im. Đôi tay cấu chặt lồng ngực.


Sophia thấy thế thì liền vội vàng đỡ em trai nằm xuống giường: "James, em cứ bình tĩnh. Có gì từ từ nói. Không cần vội, không cần vội."


Phải mất một lúc lâu sau, James mới cảm thấy cơn đau dịu đi. Cậu yếu ớt nói với Sophia: "Chị, sao chị có thể làm như vậy? Ông ấy là ba chị."


Khi nghe đến hai từ "ba chị", khuôn mặt của Sophia lại tiếp tục lạnh đi: "James, hắn ta không phải ba chị, cũng chẳng phải ba em. Hổ dữ không ăn thịt con, hắn còn không bằng hổ. Vì sao mẹ chết, vì sao chị bị mất đi tuổi thơ bên mẹ, vì sao em phải nằm đây, chị nghĩ, em là người rõ ràng nhất."


James tuy tức giận nhưng vẫn tiếp tục mềm mỏng khuyên bảo: "Cho dù là thế thì lại thế nào? Chúng ta đã không còn mẹ, chỉ còn mỗi ba. Chị không thừa nhận mình là con gái của ba thì cũng không thể thay đổi được sự thật dòng máu của ông ấy đang chảy trong chị. Dù sao ba cũng vẫn là ba, chúng ta không nên vì hận ông ấy mà giúp địch sát cha."


"Ba?" Sophia nhướn mày, cười mỉa mai: "Đối với loại ba mà tự tay giết chết vợ mình, đem con gái mới sinh ném ở một nơi chẳng khác gì ổ chuột, lại chuốc thuốc độc cho con trai chết dần chết mòn thì Sophia Andre này không cần. Huống gì, dòng máu chảy trong chị không phải là máu của ông ta, mà là máu của gia tộc Andre từng một thời xưng hùng xưng bá."


Lời nói của Sophia càng khiến James giận dữ hơn. Cậu hét lên: "Sophia Andre, nếu như chị đã tự hào mình là người của Andre, vậy thì phải biết nhà Tư Đồ chính là kẻ thù của chúng ta. Nếu như không phải tại bọn chúng thì ba cũng sẽ khống đối xử với chúng ta như vậy. Thế nhưng chị lại cõng rắn cắn gà nhà, muốn nối giáo cho giặc mà hại ba ruột của mình. Sophia Andre, chị nhất định là bị ả phù thủy Tư Đồ Lăng Tuyết tẩy não rồi."


"Cháttt"


Một âm thanh vang dội vang lên trong không khí.


Khuôn mặt của James lệch hẳn sang một bên, bên má trái của cậu hằn lên năm dấu tay đỏ ửng.


Lúc này, James mới ý thức được một điều.


Sophia đánh cậu!


Người chị gái luôn cưng chiều cậu hết mực lại vì một người xa lạ mà đánh cậu!


"Chị đánh em !" James hét lên.


Lần này thì Sophia cũng không nhượng bộ nữa. Cô thực sự tức giận rồi, cũng gào lên: "Đúng thế! Chị là muốn đánh chết tên xú tiểu tử em. Chị cảnh cáo em, em nói gì chị cũng không quản, nhưng nếu em dám xúc phạm đến Tư Đồ Lăng Tuyết thì đừng trách chị ra tay vô tình."


Nói xong , Sophia liền đứng dậy, bỏ ra ngoài.


Ở bên ngoài phòng, John đang chờ sẵn. Khi Sophia ra ngoài, John nhỏ giọng nói với cô: "Thiếu chủ, cô không cần tức giận với Thiên Hạo thiếu chủ như vậy. Dù sao thì khi chủ nhân còn sống, người đàn ông đó cũng đối xử rất tốt với Thiên Hạo thiếu chủ. Lúc đó, Thiên Hạo thiếu chủ còn nhỏ, là tuổi thường hay ỷ lại vào ba mẹ. Vậy nên, việc Thiên Hạo thiếu chủ có hảo cảm với ông ta thì cũng không thể trách ngài ấy."


"Vậy ý ngươi là nên trách ta?" Ánh mắt Sophia Andre sắc lạnh nhìn về phía John.


"Thuộc hạ không dám." John lùi lại một bước. Ánh mắt của thiếu chủ lúc này thật giống chủ nhân năm đó, khiến cho người ta sợ hãi mà lùi bước.


"Không dám liền tốt. Đối với Tiểu Hạo thì không thể mềm mỏng được nữa rồi. Nếu chúng ta cứ buông lỏng với nó thì kết cục năm xưa của mẹ sẽ lặp lại lần nữa. Tiểu Hạo là người thân cuối cùng của ta, cho dù phải để nó tàn phế mà giữ được mạng cho nó thì ta cũng cam lòng." Sophia Andre thu lại ánh mắt của mình. Cô rảo bước về phía trước.


John định theo sau thì bị cô ngăn lại: "Chú John, người ở lại canh chừng Tiểu Hạo, đừng để tin tức lọt đến tai ông ta, tiện thể làm công tác tư tưởng cho nó luôn. Còn nữa, ngươi hãy cho người bí mật liên lạc với Úc gia."


"Úc gia?" John có chút sửng sốt: "Thiếu chủ, dựa vào giao tình giữa cô và Lăng Tuyết điện hạ, việc bắt tay với nhà Tư Đồ là chuyện dễ hiểu. Nhưng Úc gia thì lại khác, chúng ta cùng họ không quen biết. Vì sao lại...?"


Sophia mỉm cười đầy kiêu ngạo. Cô nói với John: "Ngươi quên rồi sao. Ở Úc gia, vẫn còn người đó!"


Hai chữ "người đó" khiến John phải suy nghĩ một lúc. Sau đó, hắn liền ngẩng mặt nhìn Sophia: "Không lẽ..."


Sophia đặt tay lên môi làm động tác im lặng. Đôi mắt cô đầy ý cười: "Nếu đã biết thì mau đi làm đi."


Bóng dáng Sophia Andre khuất dần cuối hành lang. John nhìn theo cô ấy mà lặng lẽ thở dài. Thiếu chủ à, có lẽ cô không biết, người hạ độc Hạo thiếu chủ không phải ba cô đâu.

— QUẢNG CÁO —