Vải mành của cỗ kiệu chẳng hề bị xốc lên, mặc dù đã lên tiếng nhưng từ đầu đến cuối người đàn ông vẫn cứ ngồi vững vàng bên trong chiếc kiệu màu xanh, hoàn toàn không có ý định đi ra.
Bốn con mắt vàng ệch quay sòng sọc, đồng tử của chúng dần thu nhỏ lại, dán chặt ở trên người đang đi về phía mình. Quỷ anh với gương mặt xanh tím bị ma trơi vây quanh tiến về phía trước, đôi chân lạch bà lạch bạch di chuyển trên nền tuyết, tốc độ càng ngày càng chậm.
Dường như nó có một nỗi e sợ rất lớn đối với người đàn ông ở trong kiệu, mất một hồi kì kèo chán chê, mãi sau mới đi đến gần cỗ kiệu, nhỏ giọng nói: "Cha..."
Người bên trong không hề đáp lại.
Mấy con ma trơi kinh sợ đẩy tấm mành ra, quỷ anh lập tức cuống tay cuống chân bò xuôi lên theo khe hở đó. Chỉ trong nháy mắt thôi, đội ngũ dài dằng dặc này đã tập hợp xong, bắt đầu xuất phát rời khỏi nền tuyết, đảo mắt một cái là biến mất tăm giữa khung cảnh trắng xoá.
Người trong miếu phải đợi đến khi trời sáng thì mới lục tục tỉnh dậy, nhưng bọn họ không những chẳng cảm thấy sảng khoái mà ngược lại còn cảm thấy mê man hơn trước. Nữ sinh tóc dài dùng sức xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng than phiền với bạn mình: "Cứ như có ai nhân lúc bọn mình ngủ rồi đánh vào đầu tớ vậy."
Vẻ mặt của nữ sinh đi cùng cô cũng không tốt cho lắm, thấp giọng nói: "Tớ cũng đau đầu."
Vốn dĩ giấc ngủ của hai người khá là tốt, đây chính là lần đầu tiên bọn họ tỉnh giấc mà cảm thấy khó chịu như hiện tại.
Không chỉ hai cô gái, nhóm Tống Hoằng cũng nhận ra được tình trạng uể oải của chính mình, nhưng bọn họ lại có suy nghĩ xa hơn, lập tức nhận ra rằng giấc ngủ sâu của mọi người ngày hôm qua không hề bình thường chút nào —— điều này chứng tỏ: phải có một quy tắc nào đó đã khiến bọn họ đều ngủ mê mệt.
Vì sao chứ?
Tống Hoằng tiên phong đứng dậy đi thăm dò, đợi tới khi anh đi đến bên sợi dây đỏ thì lập tức phát hiện ra dấu chân mới. Hiển nhiên là dấu chân này khác hẳn với đám ma trơi đến ngày hôm qua, một là số lượng đã gia tăng đáng kể, hai là bọn nó vẫn chưa tiến vào, cùng lắm chỉ dừng lại ngoài cửa rồi rời đi.
Anh đi lòng vòng tại chỗ cũ mấy lần, cẩn thận tránh khỏi những vị trí có dấu chân dày đặc để đỡ phá hỏng manh mối, rất nhanh sau đó lại tìm được một dấu chân khác không giống với dấu chân người thường.
So sánh với những dấu chân còn lại, điểm khác biệt là nó rất nhỏ.
Tống Hoằng cúi người xuống để đo thử, ước chừng chỉ bằng nửa lòng bàn tay của anh. Anh lại tìm kiếm thêm hai lần, không phát hiện dấu vết tiến vào, chỉ thấy hướng ra phía bên ngoài.
Tối hôm qua đã có thứ gì tới đây.
Suy nghĩ này dần dần hiện rõ trong đầu Tống Hoằng, nhưng anh cũng không nói gì, mãi cho đến khi những người khác tản ra thì mới thấp giọng kể phát hiện này cho đồng đội của mình nghe. Anh dùng tay để so sánh kích thước, hỏi: "Tôi không có cháu trai nên cũng không gặp nhiều trẻ con cho lắm. Khoảng này thì đứa trẻ tầm bao tuổi?"
Bốn người hai mặt nhìn nhau: "..."
Tống Hoằng: "... ? ? ?"
Anh do dự chuyển tầm nhìn về phía A Tuyết đang trưng ra vẻ mặt chuyện này không liên quan gì đến mình, đây là thành viên nữ duy nhất trong đội bọn họ. A Tuyết vẫn còn nắm thanh đao thép khổng lồ của cô trong tay, mặt không chút thay đổi hỏi: "Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ biết chứ?"
...Xong rồi.
Cuối cùng Tống Hoằng cũng nhận ra rằng, đội của bọn họ đều là một đám chưa từng bế trẻ em, kinh nghiệm liên quan hoàn toàn là con số không.
Anh không khỏi đau đớn xót xa nói: "Sau này mấy người mà có con thì phải làm sao?"
A Tuyết bình tĩnh nói: "Tôi DINK [1]."
[1]. Thuật ngữ "DINK" (phiên âm của DINK, viết tắt của Double Income No Kids) du nhập vào Trung Quốc vào những năm 1990, và dịch sát nghĩa của nó là một gia đình có "thu nhập gấp đôi, không có con". Từ ngữ này dùng để chỉ một gia đình kết hôn nhưng không sinh con.
Diệp Ngôn Chi: "Tôi thích đàn ông."
Khấu Đông ngẩng đầu suy nghĩ đôi chút, ăn ngay nói thật, "Bây giờ tôi cũng có, nhưng không thể giúp đỡ được gì đâu nhỉ?"
Điểm mù vẫn là điểm mù như cũ.
Tống Hoằng ấy vậy mà chẳng thốt lên lời, chỉ hơi kinh ngạc nhìn y một lúc.
Trẻ tuổi như vậy, thế mà đã có cả con rồi ư?
Anh không khỏi liếc mắt sang nhìn vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi —— vẫn bình tĩnh trước sau như một, như thể không thèm phản ứng chút nào đối với câu nói này, có vẻ như hắn đã hiểu rõ tình hình mọi chuyện.
Tống Hoằng shock toàn tập luôn.
Bây giờ người đồng tính cởi mở như vậy sao, một trong hai người có cả con rồi mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái?
... Chẳng lẽ là nhận nuôi ư?
Hoặc là, ai đó trong bọn họ phối giống nhờ người sinh hộ...
Lòng hóng hớt của Tống Hoằng lao vụt lên, phải mất chút sức lực mới kìm nó xuống được. Đúng lúc này, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ: "Chắc là tầm ba bốn tháng."
Mấy người sửng sốt, lập tức nhận ra rằng người vừa mở miệng nói là Duẫn Kỳ. Cảm giác tồn tại của cậu ta quá thấp, giống hệt nước sôi không có mùi vị, nếu không mở miệng ra nói thì tưởng chừng đã quên mất bên cạnh còn có một người như vậy.
Thanh niên vội vàng nhìn bọn họ một lượt, cắn môi, bổ sung nói: "Em từng bế trẻ con rồi."
Tống Hoằng gật đầu, coi phần tuổi tác khoảng ba đến bốn tháng tuổi đó chính là manh mối, "Vậy đây là nội dung chính."
Tất cả mọi người đều hiểu được anh đang muốn nói gì, ý của anh là, đêm qua đã có Boss tiến vào trong ngôi miếu hoang này.
Đây tuyệt đối không thể xem là chuyện tốt, bây giờ mới trải qua đêm đầu tiên, vậy mà NPC quan trọng lại có thể tùy ý ra vào. Quan trọng hơn hết, Diệp Ngôn Chi chính là số 2 —— tin tức này vừa nguy hiểm lại bất lợi.
"Sẽ không đơn giản như vậy," cuối cùng Tống Hoằng nói, "Tôi có một suy đoán, nhưng không chắc chắn lắm. —— Thứ tự này có thể hoán đổi được dựa theo phương thức nào đó."
Anh nhìn vào mắt Diệp Ngôn Chi, nhắc nhở: "Lên kế hoạch sớm."
Diệp Ngôn Chi gật đầu, xem như đã tiếp thu lời nhắc nhở của anh. Tống Hoằng biết từ trước đến giờ hắn luôn có chủ kiến nên cũng không nhiều lời vô nghĩa, đoàn người lập tức thăm dò tiếp.
Ngày hôm qua khi vừa mới đến, bọn họ không nhìn thấy cái gì cả, chỉ có một hành lang dài đi mãi không hết cùng với cảnh tượng đơn điệu lặp đi lặp lại. Hôm nay họ lại nhìn thấy năm cánh cửa ở chỗ rẽ của hành lang, trùng khớp với nhân số của bọn họ.
Trên mặt đất có một tờ giấy nhuốm bụi, Khấu Đông cúi người nhặt nó lên, đọc chữ viết trên đó:
"Tâm trí lơ lửng, một mình xông pha;
Trái tim hoảng sợ, không nơi ẩn nấp.
Bổ rìu, sọ vỡ, lấy ngón làm canh."
Cái này hiển nhiên chính là tiếng ca lặp lại mà bọn họ đã nghe thấy trước khi tiến vào phó bản.
Tống Hoằng nhìn, lông mày không khỏi nhíu lại —— dựa theo ý này, chỉ sợ bọn họ mỗi người phải tiến vào một cửa.
Những người khác thì không nói, nhưng cái này hiển nhiên là đang nhằm vào Diệp Ngôn Chi, sát khí trong đó rõ mồn một.
"Muốn vào không?"
"Chỉ có thể vào," Diệp Ngôn Chi nói, "Không có đường quay lại đâu."
Tống Hoằng quay lại nhìn, bấy giờ mới phát hiện ra đám ma trơi đã xuất hiện lại từ lúc nào, bọn chúng bay dọc theo đường hành lang lao thẳng về phía bọn họ, chỉ còn cách họ khoảng năm đến sáu mét. Diệp Ngôn Chi nói đúng, bọn họ không có cơ hội lùi bước nào nữa rồi, thậm chí còn không có cả thời gian để do dự —— chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi.
"Cậu tiến vào cái nào?" Thời gian khẩn cấp, tốc độ nói chuyện của anh cũng trở nên nhanh hơn, nói với Diệp Ngôn Chi, "Cậu đừng có chọn bừa!"
Duẫn Kỳ kêu lên, giọng nói mang theo vẻ nức nở, "Anh Tống, bọn chúng cách chúng ta gần lắm rồi! —— Chúng sắp sửa đụng vào em đây này! ! !"
"Im miệng!" Tống Hoằng lạnh lùng nói, vẫn kiên trì, "Nhanh, cậu chọn trước đi!"
Chọn một trong năm cánh cửa, ít nhất vẫn có thể khiến cho xác suất gặp chuyện xui xẻo thấp hơn.
Đến lúc này, Khấu Đông mới thật sự thầm cảm ơn sự tài giỏi của chính bản thân mình, có thể gặp được đồng đội như vậy ngay khi mới bước vào phó bản. Cho dù là Tống Hoằng hay A Tuyết, đều là người đáng tin cậy.
Điều hiếm hoi hơn nữa chính là trong thời gian nguy cấp, bọn họ vẫn sẽ suy nghĩ vì lợi ích của đồng đội.
Chỉ có Duẫn Kỳ chưa hiểu được ý nghĩa của sự lựa chọn này, cậu ta vẫn còn đang hoảng sợ trước sự tiếp cận của đám ma trơi, lưng đã dán sát lên cửa rồi. Diệp Ngôn Chi không hề do dự, lập tức đi đến chỗ cánh cửa có vị trí gần hắn nhất, trong lúc đó chỉ cúi đầu xuống căn dặn bên tai Khấu Đông: "Cẩn thận."
Hơi thở âm hàn của ma trơi đã tràn đến trước mặt, bọn họ không kịp nói gì nữa, vội càng tự chọn cánh cửa để bước vào.
Khấu Đông cũng không chần chừ nữa, tự mình đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Đập vào mặt y chính là không khí lạnh như băng.
Y thở ra một hơi, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy một luồng khí màu trắng bốc lên trước mặt mình, không gian cực kỳ lạnh lẽo.
Phía trước là một sơn động gần như không có ánh sáng, hiển nhiên là chỗ này không còn ở trong phạm vi của ngôi miếu nữa. Ánh trăng tròn sáng rực treo trên đỉnh đầu, sương mù che lấp, mạ xuống cảnh vật quanh đó một vầng sáng đỏ như máu. Khấu Đông dọc theo con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại bên dưới tiến về phía trước, khi đi đến cửa sơn động rồi thì y còn hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước chân vào.
Trong tình cảnh hiện tại, chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là phải đi sâu vào để thăm dò như này, hiển nhiên là muốn bắt y đi vào trong đó.
Nếu y muốn gỡ bỏ được chấp niệm của quỷ anh thì tất nhiên không thể tránh né nó suốt được —— những manh mối này, y phải giành được nó.
Suy nghĩ một chút, y lấy núm vú cao su từ trong khoang hành lý ra, nắm chặt nó ở trong lòng bàn tay.
Y đã quyết định rằng, nếu thực sự gặp phải quỷ anh thì y sẽ nhét ngay núm vú cao su này vào trong miệng của nó luôn.
Đơn giản, thô bạo, hiệu quả.
Bên trong sơn động im lìm chẳng có thanh âm, chỉ có một khe hở ở phía cuối tạo thành một rãnh nước nhỏ rơi xuống tảng đá bên dưới, phát ra tiếng vang tí tách rất khẽ. Vách đá bên trong sơn động cũng không mấy nhẵn bóng, trên đó có rất nhiều dấu vết lồi lõm, thô ráp gồ ghề, y đi thẳng đến đấy, duỗi ngón tay sờ soạng trên vách đá.
Khi con người phải đối diện với những điều chưa biết, phần lớn đều muốn đặt tay lên chạm vào cái gì đó để tự tạo cho bản thân một chút cảm giác an toàn.
Ánh sáng trong động vô cùng mờ mịt, càng đi sâu vào trong thì càng rộng rãi hơn, giống như một thế giới hoàn toàn khác, trên mặt đất có rất nhiều đường cong đan xen nhau không thể nào giải thích nổi, lại còn được xây chồng lên bằng đá đen.
Trông như càn khôn bát quái.
Bên trong cùng là một đàn tế bằng ngọc bích được chạm khắc đầy những phù chú rắc rối, vừa đúng đủ cho một người ngủ ở phía trên. Trên đàn tế còn có một cái bát ngọc có chất liệu tương tự, nhưng thứ ở trong đó còn chưa được uống hết, vẫn còn dư lại non nửa dịch thể ở trong chiếc bát màu ngọc bích này, mùi thơm tanh ngọt lạ lùng của nó xộc thẳng vào mũi.
Khấu Đông dạo quanh đàn tế một vòng, sau đó đưa tay chạm vào bát ngọc với ý định nghiên cứu thử xem. Tay y mới chạm vào mép bát lạnh lẽo thì chợt cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, ngay sau đó có một cái gì đó nhô lên từ dưới nền đất y đang giẫm chân, nó vươn ra khỏi mặt đất rồi phóng thẳng lên trời ——
Đó là một gốc cây treo đầy những loại quả bụ bẫm. Cây cối cành lá um tùm, thân cây rất to, phải ba bốn người mới có thể gắng gượng ôm trọn được hết, một đám hoa quả trái cây treo trên đó đều có nét mặt ngũ quan, hai mắt nhắm chặt lại như đang ngủ say.
Lúc y đang trợn mắt há mồm, một quả ở trên cây đột nhiên mở đôi mắt được khắc ở lớp vỏ bên ngoài ra, đối mặt với y.
Khấu Đông: "...... ? ? ?"
Trái cây to béo bỗng vui mừng khôn xiết, bắt đầu lắc trái lắc phải ở trên cây, đồng thời sử dụng giọng nói mà Khấu Đông vô cùng quen tai, là thanh âm luôn xuất hiện bên trong bài hát đồng dao, gọi to: "Cha ơi, cha ơi!"
Giọng nói này của nó đã thành công đánh thức toàn bộ trái cây bụ bẫm còn lại khác. Chúng nó lần lượt tỉnh dậy, đều có vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, tiếp đó cũng luôn mồm gọi cha ơi.
Dù có gào thét gọi thì chúng vẫn cố gắng lắc lư để cơ thể rụng xuống, vừa rớt xuống mặt đất thì lập tức biến đổi thành một đứa trẻ sơ sinh mặt mày thanh tú, bước đi không vững vàng, chúng bắt đầu vây quanh gọi Khấu Đông là cha, vươn đôi bàn tay ngắn ngủn ôm chặt lấy y.
"Cha ơi, cha ơi!"
Cha già họ Khấu đột ngột bị bao vây: "..."
Y yếu đuối, đang thương, lại còn bất lực, nhịn không được lùi về phía sau một bước.
Đông thế này á.
Nhưng mà y chỉ có một cái núm vú cao su thôi! ! !
[7/01/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Điềm Điềm: Yếu đuối, đáng thương lại còn bất lực...