Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 146: Thú bông (8)



Chương 149.: Tiệc sinh nhật

Trên thực tế bài đăng chỉ nói rất mơ hồ, nhưng xuyên suốt cả bài post đều bị bao trùm bởi bầu không khí bất an.

Sau khi trò chơi Vong Nhân xuất hiện phần đặc thù, cộng đồng người chơi đã có rất nhiều suy đoán về nội dung của bài đăng cấm, trong đó ý kiến được đồng tình nhiều nhất là có game thủ đã chọc giận NPC chính trong trò chơi, bằng một cách nào đấy mà tự rước cái chết vào thân ——  Ở một mức độ nào đó thì việc này cũng chọc giận những NPC khác, cuối cùng khiến cho toàn bộ người chơi gần như diệt vong.

Điều này cũng đồng nghĩa rằng, NPC chính chắc chắn phải ở vị trí tối cao không thể leo tới, càng không thể động vào, bất khả xâm phạm. Người ấy chính là trái tim của trò chơi, cái chết của cậu ta đã trực tiếp dẫn tới việc phần đặc thù được mở ra.

Tất nhiên cũng có khá nhiều người không tin vào suy đoán này, bởi cho dù nhà sản xuất trò chơi Vong Nhân có là ai đi chăng nữa, thì người đó chắc chắn phải tồn tại, phải sống sờ sờ ——

Kể cả NPC chính có quan trọng tới đâu thì đó cũng chỉ là một chuỗi số liệu được lưu trữ trong máy tính mà thôi.

Ngay cả khi bị xoá bỏ, cũng không thể trực tiếp tạo ra ảnh hưởng nặng nề tới vậy.

Làm gì có ai chỉ vì người trên giấy chết mà điên cuồng kéo người ở hiện thực chôn cùng cơ chứ? Có lên cơn điên cũng không tới mức này.

Trừ phi... NPC trong trò chơi đã tự sản sinh ra ý thức, thoát khỏi sự khống chế của nhà sản xuất.

Nhưng bọn họ không thể chấp nhận được chuyện này. Bọn họ thà tin rằng bài đăng cấm chẳng qua chỉ là một lời nói đầu, một lời giới thiệu để mở ra phần đặc thù còn hơn, tương đương với bản xem trước của nhà sản xuất game cung cấp cho người chơi. Mặc dù có một số ít người tin tưởng nhưng cũng không thể tìm được danh tính, dần dà nó đã trở thành tin đồn không thể chứng thực.

Bây giờ hồi tưởng lại, thợ tỉa hoa chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát: Anh nhớ rằng thái độ của đám người hầu đối đãi với vị thiếu gia kia, hình như là tôn thờ?

Cho tới hiện tại, anh chưa bao giờ gặp được NPC nào có đãi ngộ như vậy trong phó bản.

"Trên đó có nhắc tới thú bông," Thanh âm hầu gái run rẩy, "Anh vẫn nhớ chứ?... Trên bài viết đấy có nhắc tới đám thú bông kia!"

Binh đoàn trung thành và tận tâm, người thủ vệ đanh thép.

Đương nhiên là thợ tỉa hoa vẫn còn nhớ.

Anh chậm rãi đối chiếu từng chi tiết một với phó bản, cả người bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Nói như vậy... Bọn họ đã tiến vào phó bản đặc thù nhất rồi.

Càng khiến người ta kinh hãi hơn là, tổ đội của người chơi lần trước gần như đã bị diệt sạch ở chỗ này, chỉ còn lại một kẻ may mắn sống sót.

Cuối cùng anh mới nhận ra bài kiểm tra này khó khăn tới nhường nào. Bản năng xu lợi tị hại [1] lập tức phát huy tác dụng, tất cả các tế bào trên cơ thể đều ngẩng cao đầu cảnh báo trước.

[1] Gốc- 趨利避害: thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác.

"Tránh khỏi tên thiếu gia kia," Hầu gái nghiến chặt răng, ép mình bình tĩnh lại, "Chúng ta chỉ có thể tránh xa cậu ta thôi..."

"Không."

Âm thanh của thợ tỉa hoa hết sức khô khốc, ngắt lời ả. Bên trong đồng tử anh lóe lên ánh sáng khác lạ, giống như từng chùm tia lửa nhảy múa. Dã tâm thuận theo tròng mắt đảo lên trên, dần dần để lộ hình dáng của nó, anh ta hưng phấn tới nỗi nghiến răng kèn kẹt: "Chúng ta phải tìm được cậu ấy."

Hầu gái khiếp sợ nhìn anh, hiển nhiên cho rằng người này bị điên rồi.

"Chúng ta phải tìm được cậu ấy," Thợ tỉa hoa trầm thấp nhẹ giọng nói, "Nếu chúng ta có thể hồi sinh cậu ta ——"

Trong khoảnh khắc đó, hầu gái cũng đã hiểu được ý anh.

Nếu đây là sự thật, trò chơi Vong Nhân bởi vì cái chết của thiếu gia nên mới bắt đầu cắn nuốt sinh mệnh.

Vậy nếu bọn họ dốc hết sức lực thúc đẩy thiếu gia sống lại, thì sẽ đạt được phần thưởng tột bậc như thế nào đây?

Núi vàng gần ngay trước mắt. Bọn họ gặp được thời cơ còn khổng lồ hơn cả nguy hiểm.

Ả nuốt một ngụm nước bọt trong vô thức, trong lòng cũng có chút rung động.

Nếu bọn họ có thể mang người về thật thì sao?

Ả đối mặt với thợ tỉa hoa hồi lâu, qua một lát, thợ tỉa hoa mới nói: "Chuyện này chúng ta phải lên kế hoạch thật cẩn thận..."



Thanh âm dần trở nên mơ hồ, trong ánh mắt hai người ngập tràn ẩn ý sâu xa. Chẳng ai để ý rằng bên trong chiếc hộp được đóng gói tuyệt đẹp trên bàn kia, có một con thỏ bông màu xám đang chậm rãi đong đưa đôi tai mình.

"Bộp..."

"Bộp..."

Nhưng tiếng động nhỏ này cũng chẳng thu hút được sự chú ý của hai người. Đang lúc thú bông lặng lẽ di chuyển, đột nhiên nghe thấy cặp song sinh lạnh lùng nói: "Không làm việc mà đứng buôn gì đấy?"

Câu nói này thành công tắt micro của cả thợ tỉa hoa và hầu gái. Thỏ xám bất động ngay lập tức, cứng ngắc đứng im trong hộp quà, hai cánh tay thon dài đỡ lấy nắp hộp.

Đừng nhìn tui...

Đừng phát hiện ra tui!

Trái với cầu nguyện trong lòng, chiếc hộp của nó bị một cánh tay mảnh khảnh nâng lên. Người em nhếch một bên khoé miệng, từ tốn lắc hộp quà.

"Món đồ chơi không trung thực."

Cậu ta nói đầy ác ý, ngón tay đột nhiên chọc thủng lớp giấy gói, nhét vào trong hộp. Cậu chàng nắm chặt lấy đôi tai dài nọ, cả người thỏ xám run lên bần bật trong lòng bàn tay cậu, nó muốn gào to kêu cứu với đồng bạn ở bên ngoài hộp —— nhưng bàn tay của người em bỗng dưng di chuyển, bóp chặt lấy cái cổ nhỏ bé của nó. Khi ngón tay kia nhấc lên, nó đã mềm oặt rũ đầu xuống, không thể nói được nữa.

Thợ tỉa hoa chú ý tới động tác của cậu ta, nhưng không hiểu động tác này đại diện cho cái gì. Anh chỉ cúi đầu, trả lời bằng một câu dạ ngắn gọn, sau đó nhân lúc NPC không để ý mà lặng lẽ trao đổi ánh mắt với hầu gái.

Thời gian để cho bọn họ lên kế hoạch không nhiều. Ngày hôm sau đã là sinh nhật của thiếu gia rồi, các phần công việc chuẩn bị cuối cùng cũng sắp hoàn thành, vì thế nên khi thợ tỉa hoa bước chân vào sảnh tiệc tối, anh gần như đã không nhận ra đây là căn phòng trước kia —— Trước mắt là một chiếc bàn ăn có thể gọi là hoa lệ, khăn trải bàn trắng tinh, hoa tươi xinh đẹp, những hoa văn tinh xảo được vẽ bên mép đĩa, vô số hộp quà được xếp chồng lên nhau, ước chừng phải được một ngàn hộp, cao tới mức gần chạm đến trần nhà. Cặp song sinh chỉ tay đếm, đặt mấy hộp quà cuối cùng ở bên cạnh, sau đó bày con thỏ xám lên chỗ cao nhất. Nó mở to mắt, nhìn chằm chằm từ trên xuống.

Chiếc bánh kem 17 tầng chót vót được bê lên thật cẩn thận, bọn họ căn bản còn chưa từng nghe hay nhìn thấy chiếc bánh gato nào cao như vậy. Mỗi một tầng đều được trang trí bằng hoa kem bơ và dây leo nho nhỏ, trên tầng cao nhất cắm 7 ngọn nến sáp ong đang cháy, ánh nến lung lay trên không trung, được cặp sinh bảo vệ thật cẩn thận.

Ngay cả những người trước đó không tham gia vào quá trình chuẩn bị, cũng có thể nhìn ra bữa tiệc này đã tốn bao tâm tư. Thợ tỉa hoa lại lần nữa xác nhận suy đoán của mình.

Anh và nam phó mỗi người cùng đứng hầu ở một bên bàn ăn, nhưng lại không thể trông thấy đối phương, chỉ thấy được cặp song sinh lấy chiếc đồng hồ vàng từ trước ngực mở cạch một tiếng. Hai cặp mắt mắt xanh biếc của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ, chỉ có đôi môi đang khẽ mấp máy, giống như đang đếm ngược.

Thợ tỉa hoa biết bọn hắn đang chờ đợi điều gì. Qua một phút nữa, sẽ là 12 giờ đêm.

Khi tiếng chuông báo hiệu 12 giờ vang lên cũng sẽ là lúc chính thức đón chào sinh nhật của thiếu gia. Ngày trọng đại như vậy khiến cho tất cả NPC trong phó bản đều cảm thấy phấn khích không thôi, cuối cùng trong tiếng chuông vang vọng kia, bức màn cũng chầm chậm được kéo lên.

Vở kịch lớn sắp được bắt đầu.

—— Năm.

Bốn.

Ba.

Hai.

Một ——

Khi kim đồng hồ, kim giây và kim phút cùng chồng lên nhau, bỗng có một hàng dài tiếng chuông vang dội từ đâu lũ lượt kéo đến, làm rung chuyển cả mặt đất. Cặp song sinh xoay người, giang hai tay, dùng âm thanh cao vút gần như phấn khích ra lệnh: "Mở cửa chính ra!"

"Mở cửa —— chào đón các vị khách của chúng ta."

Thợ tỉa hoa hoàn toàn không biết khách mời trong miệng bọn hắn rốt cuộc là người phương nào, bởi anh chưa từng gặp ai khác ở chỗ này. Anh ta và nam phó chia nhau đứng ở hai bên cửa, dùng hết sức lực, chậm rãi kéo cánh cửa của sảnh tiệc tối ra, nghênh đón những vị khách thần bí chẳng hề biết mặt kia ——

Thuỷ triều.

Trong tích tắc này, đồng tử của thợ tỉa hoa đột nhiên co rụt lại!

Thuỷ triều lông tơ ồ ạt tràn vào. Vô số con thỏ và gấu bông khiếm khuyết nối đuôi nhau xếp thành hàng trước mặt bọn họ, bọn chúng kéo lê tay chân và chiếc tai mới chỉ được khâu sơ sài vài ba lần tiến lên, bước chân tập tễnh đi chầm chậm, sau đó chúng bắt cặp với nhau giống như con người rồi chật vật ngồi từng đôi một xuống ghế. Đáng lẽ khung cảnh này phải rất đáng yêu vì thân hình nấm lùn có chút vụng về của chúng, nhưng trong đêm lạnh chỉ có ánh nến chiếu sáng, thì những đôi mắt làm bằng cúc áo của chúng nó lại khiến người ta không rét mà run.

Thợ tỉa hoa có một loại ảo giác quỷ dị, cứ như những đôi mắt ấy đã biến thành thật ngay lập tức.

Trắng đen rạch ròi, nhìn anh ta.



Đôi mắt thuộc về con người.

......

Anh lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, dời ánh mắt đi. Anh biết rằng mình không hề mắc chứng sợ thú bông, nhưng khi đối diện với cả đàn thú bông số lượng khổng lồ như vậy thì hô hấp của anh ngày một trở nên khó khăn, giống như mắc bệnh vậy.

Sau khi đoàn khách mời nhỏ bé mà kỳ lạ kia ngồi xuống xong, cặp song sinh mới gõ gõ một chiếc ly thuỷ tinh chân cao trong suốt giữa tay, hấp dẫn ánh mắt của bọn chúng.

"Chào mừng tất cả mọi người đã đến."

Cặp song sinh nói, nụ cười trên mặt giống nhau như đúc, cứ như được copy paste.

"Như các vị thấy, hôm nay mọi người tới đây là để chúc mừng sinh nhật 17 tuổi của thiếu gia chúng ta."

Các vị khách không nói gì mà chỉ vỗ tay, trong tiếng vỗ tay buồn tẻ đó, khuôn mặt của cặp song sinh cũng được ánh nến hắt lên chiếu sáng một vùng nhỏ.

Đôi mắt màu xanh biếc của bọn hắn loé lên, cất giọng thật cao, dõng dạc hùng hồn.

"Chúng con biết ơn thế giới muôn đời, nơi đã tạo ra tạo vật độc nhất vô nhị như vậy.

Chúng con biết ơn nhật nguyệt muôn đời, nơi đã sẵn sàng ban tặng ánh sáng chói chang của mình.

Giây phút chúng con nhìn người ấy, chúng con sẽ run rẩy vì linh hồn sáng trong của người ——

Giây phút chúng con ngước lên nhìn người ấy, chúng con sẽ có được phúc lợi vĩnh hằng từ người.

Người ấy là thần minh! Là Đấng Tối cao!

Con xin cảm tạ sự chăm sóc từ người, cảm tạ sự hiến dâng thể xác và tinh thần của người tới chúng con —— Khi người đến, cực khổ tan biến, người sinh ra để thuộc về quang minh."

Anh trai Randi run giọng nói: "Nếu người ấy hỏi con, ngươi nguyện lấy gì để hiến dâng cho ta?"

"Là thế giới, thần của con!" Người em cao giọng trả lời, đồng tử hừng hực thiêu đốt, "Thần minh của con —— Con nguyện lấy thế giới, trở thành tế phẩm của người!"

Vô số thú bông đồng loạt giơ cao cánh tay, im lặng hé miệng. Bọn chúng không phát ra được âm thanh nào, nhưng rõ ràng là đang đáp lại, dường như tất cả cùng cất lên một câu tuyên thệ.

"Con nguyện lấy thế giới —— trở thành tế phẩm của người!!"

Thợ tỉa hoa shock tới nỗi không thốt lên được câu nào. Anh phải liều mạng tự véo bản thân mới không mất bình tĩnh trước hình ảnh kỳ lạ và quỷ dị như vậy. May mắn là cặp song sinh cuối cùng cũng nói: "Sau đây, chúng tôi sẽ mời nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật lần này của chúng ta..."

Cánh tay thon dài của bọn hắn chỉ về phía cửa chính.

Thợ tỉa hoa bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về hướng cánh cửa đang mở ra. Nơi đó có một bóng người màu trắng mơ hồ chẳng thể nhìn rõ, bước chân của người nọ vừa chậm rãi lại quái dị, đi từng bước một về phía sảnh tiệc.

Lúc đầu, thợ tỉa hoa chỉ cảm thấy bước chân của người nọ kỳ quái thôi; đợi đến lúc tới gần rồi anh mới phát hiện ra, hoá ra người nọ chẳng hề bước đi.

Mà là có vô số thú bông vây quanh cậu ta, đẩy cậu ta, dạy người nọ đi về phía trước.

Bóng trắng chập chờn từ từ đến gần. Lúc người nọ xoay mặt qua, ngồi xuống chủ vị giữa vòng vây, thợ tỉa hoa bỗng thấy được rõ dung mạo của cậu. Trong nháy mắt kia, gương mặt quen thuộc giống như bàn ủi nóng phỏng tay lập tức đâm vào tim anh, làm anh suýt chút nữa hét thành tiếng.

... Là cậu ta.

Là cậu ta!

Là người chơi bị sai đi sửa thú bông kia!!!

[24/04/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Khấu Đông: Tui quan trọng nhấttttt

Nếu trò chơi có 101, không cần bàn nữa tui chắc chắn sẽ debut ở vị trí Center.
— QUẢNG CÁO —