Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 149: Thú bông (11)



Chương 152.: Tôi là chim bị nhốt trong lồng ư?

Tôi là chim bị nhốt trong lồng ư?

Suy đoán này không phải đột nhiên xuất hiện trong đầu Khấu Đông. Ngược lại, nó đã tồn tại rồi kể từ khi y bắt đầu bước vào căn phòng chứa toàn ảnh chụp của mình.

Y vẫn nhớ trên tường có cái gì – nơi đó đầy ắp những tấm ảnh có mặt y.

Y hồi bé, y ngây ngô. Từ thời kỳ bi bô tập nói cho tới tuổi thiếu niên. Y bị treo trên tường, trong khung ảnh, hơn nửa số đó là hình ảnh y đang cười, đôi mắt cong cong, trong đôi mắt tràn đầy sự tin tưởng.

Khấu Đông rất hiểu bản thân, y vốn không phải là một người dễ dàng bị tiếp cận. Bây giờ không phải thì trước đó cũng sẽ không phải.

Cho tới bây giờ cái giới tuyến đó của y cũng chỉ có một người hoàn toàn ở trong mà thôi, thậm chí Tống Hoằng với A Tuyết vẫn bị kẹt ở bên ngoài nó.

Y nghe thấy tiếng mình hít thở, đều đều, bình tĩnh.

—— Hiện tại

Người duy nhất bước được qua giới tuyến kia đang đứng ngay cạnh y.

Người đàn ông khoác trên người áo choàng vừa nặng vừa dày. Cằm dưới hắn căng chặt, mắt rũ một nửa, hai bờ môi mỏng hơi nhấp, thần thái hơi kiêu ngạo này có chút tương đồng với nhãi con trong trí nhớ của Khấu Đông —— y nhìn người này, thật ra gian nan lắm mới tìm kiếm được vài phần tương tự với bóng dáng đang hiện hữu trong đầu, đa phần người nọ mang lại cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Bọn họ rơi vào lặng yên khôn kể. Loại yên tĩnh này vốn ít xuất hiện bởi vậy bây giờ nó rõ ràng hơn bao giờ hết.

Sau một hồi Diệp Ngôn Chi mới thấp giọng nói:

"Cậu đã biết là tôi từ lâu rồi đúng không."

Đây là câu trần thuật, không phải câu hỏi.

Thanh niên đối diện không phủ nhận.

"Đúng," y thẳng thắn nói, "Ba đã biết từ lâu rồi."

"Làm sao mà biết được?"

Diệp Ngôn Chi trầm giọng hỏi, cuối cùng hắn cũng nâng mắt lên nhìn vào thanh niên. Đôi con ngươi tối màu sâu lắng xuống, so với dĩ vãng tựa như càng thăm thẳm hơn, nó như muốn kéo Khấu Đông vào trong đó, khiến y phải chìm đắm trong đôi mắt nọ.

Nhưng Khấu Đông khắc chế được, y không vì ánh nhìn kia mà có bất kỳ dao động nào. Y không trả lời trực tiếp mà ném trả vấn đề cho hắn: "Vậy cưng cảm thấy do cái gì?"

Diệp Ngôn Chi nhìn y thật kỹ, trải qua bao nhiêu phó bản như vậy mối liên hệ giữa hai người đã không còn là hiểu ngầm thông thường nữa —— chỉ là lần này Diệp Ngôn Chi lại không thể nhìn ra bất cứ ý niệm gì trong mắt người đó.

"Đoán không được phải không?"

Khóe miệng Khấu Đông hơi cong lên, y nhẹ nhàng vỗ tay: "Ba đang từ từ nhớ lại."

Tôi đã nhớ ra rồi.

Trên đời này chẳng có trải nghiệm gì là biến mất hoàn toàn, không lưu lại dấu vết. Cho dù có bị bôi đi, xóa sạch sành sanh không dư lại chút nào thì cũng vẫn có chút lắng đọng, tích góp lại sâu trong nội tâm người đó.

Mà giờ khắc này chúng nó đã trồi lên mặt nước, lộ ra cái đầu lâu ướt dầm dề của mình.

Quay trở lại khoảng thời gian y bị đám thú bông giam cầm. Ngày hôm đó trước khi ra ngoài Khấu Đông đã giấu đi kim chỉ từ căn phòng đó, vào khoảnh khắc quan trọng, dựa vào kim chỉ bị giấu trong quần áo đâm trúng người mà y thành công thoát khỏi sự thôi miên của đám thú bông giỏi khống chế lòng người này.

Y vẫn tỉnh, càng tỉnh thì y nhớ ra càng nhiều.

Bóng trắng dắt y trên hành lang như là công tắc.

Nó mở ra những thứ đã bị phủi bụi.

Y lại nhớ đến các giấc mơ của mình trong phó bản trước đó, cũng là ở trong một căn phòng toàn thú bông. Y được đặt trong đống đồ chơi toàn lông này, chỉ có thể nắm chặt hai con thỏ trong tay miễn cưỡng giữ thăng bằng trong cơn xóc nảy. Sau đó một đôi bàn tay từ đâu tới an ủi y, nó vuốt nhẹ đôi môi ngốc nghếch hơi mở của y, xoa cả đầu lưỡi bên trong.

"Kêu."

Tại cơn hoảng hốt, người trước mặt thấp giọng nói với y.

"Đừng nhịn... kêu lên đi."

Mồ hôi thấm đẫm y từ chân tới đầu cứ như cây kem bị phơi ra giữa trời nắng, không kiểm soát được cơ thể xụi lơ. Khuỷu chân cũng bị người nọ nhấc lên, giọng nói của người đàn ông mơ mơ hồ hồ, hắn lau đi giọt mồ hôi nhỏ xuống hàm dưới, "Ngoan..."

Cũng chính là âm thanh này khiến Khấu Đông đột nhiên nhớ ra cái gì.

Y từ từ nhớ lại thân hình người trước mặt, đôi bờ vai chập trùng, chân dài ưu việt.

Cơ thể này, giọng nói này.

Cứ như đã từng thân quen.

Giống như đã từng quen biết... Khấu Đông thậm chí không cách nào giả bộ rằng mình chưa từng phát hiện.

Y đã sớm biết tòa nhà này có chủ nhân thứ hai, người kia sẽ ở trong đám thú bông ôm lấy y, sẽ ở trong căn phòng treo toàn hình y, y nhìn bản thân mình hồi nhỏ chạy trên hành lang, dùng đôi chân trần chạy tới mở cửa —— sau đó là tựa đầu lên gối người kia, dựa vào vai hắn làm nũng. Y không muốn nghĩ tới nhưng lại có một ý nghĩ khác cực kỳ rõ ràng trong lòng từ từ nổi lên.

Cái nguồn gốc của loại cảm giác không tên quen thuộc này, những liên quan mà y chẳng thể nào giải thích, tất cả đều có chung một nguyên nhân:

Y từng sống ở nơi này.

Y được người nọ tự tay nuôi lớn ở nơi này.

Đây là thế giới được xây nên vì y —— những con thú bông kia cũng đã từng là đồ chơi y thích, khắp nơi đều được bố trí theo sở thích của y. Cặp song sinh chắc hẳn là quản gia trung thành và tận tâm của y, họ coi thiếu gia nhỏ tuổi như vị thần của mình.

Nếu là như thế thì tất cả đã có đáp án.

Một chủ nhân khác của nơi này chăm sóc y, yêu thương y, người nọ gửi gắm toàn bộ tình cảm cho y.

"Cưng đoán xem," Khấu Đông bình tĩnh nói, "Người kia là ai?"

"..."

Người đàn ông không hé miệng, hắn trầm mặc đứng đó tựa như một pho tượng vô tri. Vẻ mặt của hắn giống như vì bị ngờ vực mà có chút bi thương, thế nhưng hiện giờ Khấu Đông lại không thể vì sự yếu đuối nhỏ bé này mà thương tiếc.

Y không thể lùi bước.

"—— Bây giờ."

"Bây giờ, ba muốn nghe câu trả lời của cưng đó nhãi con à."

Y đối diện với đôi mắt âm u mịt mù của người đàn ông.

Môi Diệp Ngôn Chi mím lại rất chặt, cứ như hắn đang phải đối mặt với phán quyết của thẩm phán —— và Khấu Đông cũng tương tự, y cũng đang chờ đợi được xét xử.

Bọn họ đều là những người đang chờ đợi bị phán quyết.

Thậm chí trong chốc lát vừa rồi, Khấu Đông không muốn hỏi câu đó. Nếu là thật thì sao? Y thật sự không muốn nghĩ tới. Y cầu nguyện rằng Diệp Ngôn Chi chỉ là một người tí hon được mình rút ra từ ao đổi thưởng, hắn chỉ cần đứng bên cạnh túm lấy sợi tóc của y, làm khuôn mặt nghiêm túc đưa ra những ý kiến —— trong trí nhớ của Khấu Đông không có nhân vật nào đóng vai người cha, y rất muốn có một quan hệ cha con của riêng bản thân mình. Vì lẽ đó mà y đã thực sự xem Diệp Ngôn Chi là con trai, cho dù sau này quan hệ của hai người ít nhiều đã thay đổi biến chất, không còn tình thân thuần khiết như vậy nữa thì từ sâu trong nội tâm y vẫn cứ coi Diệp Ngôn Chi là con trai mình, thậm chí còn từng nghiêm túc nghĩ tới việc mang hết tất cả những gì mình có cho hắn kế thừa.

Không có Diệp Ngôn Chi thì Khấu Đông bây giờ vẫn sẽ là một người cô đơn đi trước mặt Tử Thần.

Nhưng nếu ngay cả Diệp Ngôn Chi cũng phản bội y thì sao?

Khấu Đông nhìn quanh tòa nhà, nó được xây rất đẹp, mỗi một nơi đều được trang trí cực kỳ hợp lý, tỉ mỉ.

Nhưng chung quy đây cũng chỉ là một ngôi nhà. Nó có mái có vách tường —— những thứ đồ này chia cắt y với thế giới ngoài kia, nó biến nơi đây trở thành không gian đơn độc không bị ai quấy nhiễu, yên tĩnh nhưng vô vị, y chỉ là chủ nhân của không gian này ấy thế nhưng chưa bao giờ là chủ của bản thân này.

Trong giấc mơ đứt quãng ấy y không có một lần bước ra khỏi chốn đây.

Đương nhiên, nơi này thì làm gì có dấu vết của người ngoài để lại?

Y lớn lên từng ngày ở chỗ này, chỉ biết toàn tâm toàn ý dựa vào người đàn ông, trở thành thú cưng gối đầu lên gối hắn, bị đè trong đống thú bông, chỉ biết đếm ngón tay ngóng trông chủ nhân tới.

Không có tôn nghiêm, không hiểu biết, không hiểu thế gian.

Thời gian y được người ấy nuôi lớn, người ấy đã dạy y những gì?



Chẳng khác nào một con chó sống trong thứ gọi là túi da này, dựa vào một cái động chẳng rõ nông sâu, ngày ngày trong đầu có mỗi suy nghĩ làm sao để lấy lòng chủ nhân, vẫy đuôi cầu xin sự thương xót thôi ư?

Lồng ngực nghẹn lại, có một giọng nói không thể kìm nén muốn gào to, hét lớn.

—— Đây là một cái lồng!

Cho dù có được xây dựng tốt đến đâu, hoàn mỹ tới cỡ nào thì đây cũng chỉ là một cái lồng giam!

Mà y chính là chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, một con chim bị bẻ gãy cánh!!

Khác nhau ở chỗ nào đâu chứ?

Cũng như Diệp Ngôn Chi với đám NPC chỉ muốn giữ y lại chốn này vĩnh viễn, có khác gì nhau đâu?!

Khấu Đông từng cho rằng Diệp Ngôn Chi khác. Hắn tận mắt chứng kiến chính y giãy giụa, tình nguyện làm côn trùng bò trên đất cũng tuyệt đối không muốn làm chim bị người nuôi dưỡng —— y cho rằng Diệp Ngôn Chi có thể hiểu được mình khi cắt bỏ đi đôi cánh người đời thèm nhỏ dãi. Dù cho gân đứt, xương nát, máu chảy đầy đất y cũng phải bò ra khỏi lồng sắt này.

Y có ý chí độc lập, mong muốn sự tự do cao hơn tất cả. Những con yêu quái biến thái dị dạng kia mãi mãi không bao giờ chinh phục được y, níu kéo y lại nơi của chúng —— y phải thuộc về tự do.

Y vẫn cho rằng Diệp Ngôn Chi hiểu.

Y cho rằng Diệp Ngôn Chi sẽ cắt đôi cánh cùng với y, khi chạy ra từ lồng sắt của giáo viên tâm lý, y đã nghĩ rằng hắn hiểu điều này!

Khấu Đông không nhắm mắt nữa. Sự thất vọng dày đặc khuấy trộn lục phủ ngũ tạng tạo nên cảm giác buồn nôn. Y hạ quyết tâm nhất định phải lấy được đáp án.

Trong lồng ngực của y có một loại âm thanh kích động nặng nề, nó khàn khàn dâng lên rồi tích trữ lại, như cơn mưa rào chuẩn bị ập xuống.

"Nhãi con, ba muốn chính miệng cưng nói cho ba biết."

"Người nuôi lớn ba..."

"Người đã giam cầm ba ở chốn này."

"Hắn ta là cưng sao?"

Hắn —— là anh ư?

Y chờ rất lâu, quãng thời gian ấy rất gian nan, mỗi một giây đều bị kéo dài ra khôn kể, trái tim trong ngực cũng chập trùng bất định. Hồi lâu sau một chữ được thốt ra, chui thẳng vào đầu óc Khấu Đông.

"Đúng."

Diệp Ngôn Chi hé miệng, chầm chậm nói.

"...Là tôi."

Cùng lúc ấy bên ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một tiếng sét đùng đoàng, bầu trời bị một lỗ hổng sáng như tuyết bổ ngang.

Khấu Đông không lùi lại. Mắt y vẫn mở rất lớn, có lẽ là bởi vì vậy mà hốc mắt cũng dần cay cay.

Trận bão tố đợi đã lâu này cuối cùng cũng sắp tới rồi.

*

Cũng chính khoảnh khắc này, thợ tỉa hoa dưới lầu cũng chậm rãi đứng lên, anh ta thò đầu vào một gian phòng nho nhỏ, nhỏ tới độ không có mấy người để tâm tới nó.

Mãi sau anh ta mới thấy bóng trắng mới lóe lên. Đó là một bóng người gầy gò nửa trong suốt, không mấy cao to, nhìn dáng vẻ thì chắc là hơn hai mươi tuổi, trong tay người nọ còn đang cầm thật chặt cây nến đang cháy.

Người nọ có màu trắng đục như ngọc trai, xung quanh còn có một vòng tròng xám xanh – màu sắc đặc biệt này ít nhiều thể hiện thân phận bất đồng của người nọ với đám người ở đây, tay thợ tỉa hoa đang vịn lan can suýt trượt ra, thiếu chút nữa ngã xuống từ độ cao này.

Đây là một bóng ma.

Anh ta nhận ra điều này, ánh mắt lập tức liếc xuống dưới.

Hai người chơi còn lại vẫn đang tụ tập dưới lầu, người hầu giúp anh đỡ thang ngẩng mặt lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"

Thợ tỉa hoa nói không ra lời, anh chỉ làm động tác xua tay với câu hỏi này, cố gắng đè thấp hơi thở sợ làm kinh hãi tới u hồn quanh quẩn này. Linh hồn kia đưa lưng về phía anh ta, tay vẫn đang cầm chặt ngọn nến cực kỳ chuyên chú, cứ như đang giấu cái gì ở trong mảng đen kịt trước mặt.

Tầm nhìn của gác xép không mấy rõ ràng, bóng trắng lờ mờ trông nổi bật giữa nền tối om. Người nọ kia khom lưng, áo choàng rộng thùng thình hơi căng ra để lộ hai khối vai nhấp nhô.

Không biết cơn gió lạnh lẽo từ đâu thổi tới, quỷ hồn bấy giờ mới đứng lên thầm thì: "Được rồi..."

Người kia nâng cây nến, ngơ ngác đứng tại chỗ. Một hồi sau tiếp tục lặp lại: "Được rồi."

Thợ tỉa hoa không hiểu, anh thấy quỷ hồn không nhúc nhích mới cắn chặt răng, vì muốn thăm dò nên cả người cũng chui vào gác xép muốn tiếp lời nó.

"Này ——"

Anh chỉ mới thốt ra một chữ đã thấy quỷ hồn quay đầu về phía mình, nó chậm rãi nghiêng cả khuôn mặt về phía anh. Làn da từ cổ trở nên của quỷ hồn hoàn toàn trong suốt, thậm chí anh ta còn có thể xuyên qua người ấy để thấy được vách tường lạnh lẽo đằng sau.

Câu nói phía sau của thợ tỉa rau bỗng nhiên kẹt trong cổ họng. Anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt của quỷ hồn, nửa chữ cũng không thốt ra nổi.

Anh ta nhận ra khuôn mặt này.

Khuôn mặt này ——

Trong lòng anh ta chợt đảo lộn tạo nên từng đợt cuồng phong sóng lớn.

Gương mặt này là của thiếu gia!

Gương mặt này là của thiếu gia!

Chẳng biết quỷ hồn kia có thấy anh ta hay không. Thiếu niên nghiêng đầu như đang hết sức chuyên chú nghe gì đó. Người nọ lòng vòng tại chỗ mấy hồi có vẻ đang do dự.

Chẳng biết có phải vừa hạ quyết tâm hay không mà thiếu niên quay đầu nhìn thoáng qua góc.

Chỉ là một cái liếc mắt thôi nhưng thợ tỉa hoa thật sự cảm nhận được tia giãy giụa nho nhỏ trong đó. Người nọ lại lần nữa bước chân, nặng nề bước từng bước về phía thợ tỉa hoa.

Thợ tỉa hoa lập tức buông tay rồi vội vàng bò xuống dưới, anh ta muốn nhường vị trí cho quỷ hồn này. Thế nhưng còn chưa tới lối ra, chỗ thiếu niên giống tựa như có cơn gió lặng lẽ thổi qua, bóng trắng sắp chạm vào anh ta nhạt đi như hóa thành gợn nước, chỉ trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn.

Anh ta sững sờ mất nửa ngày rồi mới chầm chậm leo lên lại, lấy hết dũng khí đi tới góc mà thiếu niên mới vừa bồi hồi. Con thỏ màu xám theo sát nhảy tới từng bước rập khuôn, nó cũng nhìn vào góc này.

Nơi đó bừa bộn chất đống đồ vật, phía dưới chúng là một cái rương lớn rất sâu. Ngón tay anh ta chạm vào lớp vải cũ kỹ cùng chiếc đèn bị dầu mỡ phủ kín, đặt từng thứ chất trên đó qua bên cạnh.

Mùi thối rữa lập tức xộc thẳng vào mặt mang theo cả sự ẩm ướt tanh tưởi. Tay thợ tỉa hoa hơi run lên cuối cùng cũng bỏ hết đống đồ chồng chất qua một góc.

"Mở ra đi."

Ả hầu gái chẳng biết theo tới từ khi nào, ả ta thấp giọng nói, "Mở ra —— mặc kệ là thế nào thì cũng tốt hơn là dừng lại chẳng làm gì."

Thợ tỉa hoa đưa tay chạm vào lỗ khóa. Bên tai truyền tới tiếng kim loại va chạm lạch cạch, ngay sau đó, cái rương đủ to đủ lớn để chứa một người kia mở ra trước mắt của cả hai ——

Thợ tỉa hoa cảm nhận được hơi thở của ả hầu gái thoáng cái nặng nề hơn hẳn, ngón tay cũng dùng sức túm tay anh ta.

Một bộ xương.

Bộ xương trắng ởn như tuyết ngửa mặt nằm trong chiếc rương, hốc mắt trống trơn chằm chằm hướng vào bọn họ.

Không biết bộ xương kia đã nằm ở đây bao lâu, da thịt bao bọc lấy nó đã chẳng còn lại dù chỉ một chút, nó rỗng tuếch khiến người ta buồn nôn. Nó nằm trong chiếc rương nhưng tay lại làm động tác đang nắm thứ gì đó —— thực tế thì chỗ đấy lại chẳng có gì.

"Là người hả?"

Hầu gái nhẹ giọng hỏi.

"Hay là NPC?"

Bọn họ chẳng thể nào đoán được, tay thợ tỉa hoa với nửa bàn tay xuống dưới rồi cho vào trong, anh ta muốn tìm xem còn manh mối nào khác không. Thế nhưng sờ soạng một hồi cũng không thu hoạch được gì.

Anh ta hơi nhụt chí muốn đứng dậy, con thỏ xám kia lần nữa nhảy tới bắt đầu điên cuồng đào đất.

Thợ tỉa hoa ngẩn người.

Anh ta liếc nhìn con thỏ lông xám rồi cắn răng, bắt đầu lao tới đào đất cùng. Chiếc rương cực sâu, ban đầu tay anh ta cũng chỉ chạm tới thùng gỗ lấp đầy trong đó —— chúng nó nhai nuốt da thịt của con người nên nhớp nháp kinh khủng, cảm giác nhớp nháp ấy khiến anh ta buồn nôn.



Nhưng càng đào xuống sâu anh ta bắt đầu cảm nhận được một cái gì đó khó hiểu.

Cứng ngắc.

—— Nó cứng ngắc.

Như là giấu thứ gì bên dưới.

Anh ta cùng đồng bạn vội vàng nhấc bộ xương lên rồi lại cẩn thận đặt xuống mặt đất. Thỏ xám nhảy tới bên cạnh nhìn, nó nhìn bọn họ hưng phấn đào lớp đất ra, không ngừng đào thêm xuống dưới.

"Cẩn thận chút..."

"Nhấc lên!"

Một cái vali da dần dần hiện ra trong tầm mắt, đám người chơi phủi sạch bụi bẩn trên bề mặt chiếc vali rồi chầm chậm nhấc nó từ dưới lên, như vừa nhặt được châu báu, nâng niu trong tay.

"Mau mở ra nhìn xem!"

Ả hầu gái thúc giục rồi vội vàng sờ lên ổ khóa. Tới khi chạm vào rồi mới thở ra một tiếng tỏ vẻ thất vọng.

—— không mở được.

Bị khóa rồi.

Bị chôn ở vị trí kia thì hiển nhiên thứ này là đầu mối quan trọng. Ả lấy lại tinh thần, cực kỳ chắc chắn mà nói: "Chúng ta tìm chìa khóa trước, trong này hẳn có chứa mấu chốt để qua cửa."

Thỏ xám đột nhiên nhảy về phía trước lắc lắc đầu, lỗ tai của nó đung đưa như đang nói chuyện.

Thợ tỉa hoa nhìn nó một lúc mới nhận ra là nó đang ám chỉ tiệc tối.

Anh ta nhíu mày, hơi do dự.

Bọn họ vừa mới chạy thoát trong cảnh khốn khó mà bấy giờ lại phát hiện manh mối có vẻ rất quan trọng. Anh ta muốn tránh đám NPC để tìm một nơi yên tĩnh để giải câu đố này trước.

Nhưng phản ứng của con thú bông này...

Thấy anh ta hồi lâu không phản ứng, động tác của thỏ xám dường như vội vàng hơn. Đầu nó hơi rủ xuống, bàn tay tròn trịa không có ngón của nó gian nan viết xuống đất mấy chữ.

Nhờ ánh sáng xuyên qua từ khe hở, mấy người chơi lúc này mới miễn cưỡng nhận ra được mấy chữ kia.

"Đưa cậu ấy."

Đưa cậu ấy...

Trả nó lại ——

Cho thiếu gia !!!

"Tôi không hối hận."

Cùng lúc ấy, Diệp Ngôn Chi nhẹ giọng nói, hắn chầm chậm nói ra bốn chữ này.

"Tôi không hối hận."

Thậm chí hắn còn hơi mỉm cười.

"Kể cả em có tức giận hay là không. Nếu nó xảy ra một lần nữa thì tôi cũng sẽ mang em tới đây rồi nhốt em ở nơi này."

"Nhốt em ở bên cạnh... đặt em ở trên đùi mình. Tôi sẽ làm một sợi dây xích độc quyền cho riêng em, khiến em không cách nào chạy khỏi tôi, chân em vĩnh viễn chỉ có thể cuốn chặt lấy eo tôi."

Hốc mắt Khấu Đông đỏ lên, trán y có mấy sợi gân xanh nổi lên, y chợt vung tay về phía người đàn ông.

"Con mẹ nhà anh ——"

Diệp Ngôn Chi tiếp được nắm đấm của y, hắn mạnh mẽ túm chặt lấy cổ tay y. Trong nháy mắt ấy, Khấu Đông dường như đã thấy được chút sắc thái bất đồng trong ánh mắt hắn —— nó như một giọt nước mắt hơi lóe lên, trong suốt, bị bao phủ bởi tầng sáng ướt át, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất không dấu vết.

Y còn tưởng mình nhìn nhầm bởi vì giây tiếp theo vẻ mặt Diệp Ngôn Chi lại trở nên lạnh lùng, kiên định không để y bác bỏ lời mình.

Sự cứng rắn trở thành gốc rễ cuối cùng,. Khấu Đông giơ tay còn lại lên, y bất chấp tất cả đánh tới —— lúc này người đàn ông không tránh. Nắm đấm kia đánh thẳng vào mặt hắn rồi lưu lại một mảng đỏ sẫm trên gò má.

Thanh niên không thèm kiềm chế sức lực, Diệp Ngôn Chi thậm chí còn cảm nhận được vị tanh nhàn nhạt trong miệng.

Hắn từ từ nếm sạch vị máu rồi lại coi đó như của quý rồi nuốt xuống bụng.

Tất cả những thứ mà người này dành cho hắn, kể cả là máu, mồ hôi hay nước mắt... hắn đều vui vẻ chịu đựng.

Cho nên những NPC kia chưa hề nói sai. Diệp Ngôn Chi không phải là con chó trung thành gì cho cam, hắn là một con sói uống máu người thì đúng hơn. Sự độc chiếm của bọn chúng đều bắt nguồn từ hắn nhưng chẳng ai bằng được hắn cả.

Hắn cố chấp hơn bất kỳ người nào, hắn cố chấp chỉ muốn nhai nát rồi nuốt chửng người trước mặt này vào trong bụng.

Trên má truyền tới cảm giác đau đớn nhưng hắn lại cười sâu hơn.

"Tại sao không dùng cung tên?" Hắn hỏi, "Vì sợ có 20% xác suất làm tổn thương tôi sao?"

"Nói hươu nói vượn," lồng ngực Khấu Đông phập, y phản bác, "Tôi không dùng bởi vì có 80% không làm anh bị thương kìa!"

Tuy là nói vậy nhưng trong lòng Khấu Đông cũng có nỗi sợ.

Y không thể nào phủ nhận nội tâm của mình, bởi vì đạo cụ cung tên ấy có thể tạo ra thương tổn đối với NPC và vết thương do nó tạo ra không lành lại được.

Y không thể lừa gạt bản thân rằng mình không nỡ ra tay.

Chết tiệt —— Khấu Đông giận hờn nghĩ thầm, người này thì có cái quái gì tốt cơ chứ!

Lừa y, giam giữ y lâu tới như vậy, coi ý chí, tôn nghiêm cùng với tình cảm của y như thú cưng mà đùa giỡn, trêu đùa hết lần này tới lần khác.

Y rõ ràng hận đến nghiến răng nhưng cũng không tự chủ được mà suy nghĩ cho tên khốn nạn này.

Thậm chí Khấu Đông còn nghĩ mình điên rồi. Chẳng lẽ thật sự coi mình làm cha người ta lâu quá nên không dứt ra nổi?

"Con mẹ nhà anh, anh biết bị giam cầm có cảm giác gì không?" Khấu Đông cười gằn, "Anh biết không có tự do thì sẽ ra sao không?"

Trong lòng y dấy lên sự oan ức không tên, giọng điệu cứng rắn.

"Anh ——"

"Rốt cuộc anh có coi tôi là con người không?"

Nụ cười trên mặt Diệp Ngôn Chi hoàn toàn biến mất.

"Khấu Đông."

Người đàn ông chợt kêu tên của y, hắn nhấn mạnh từng chữ.

"Em có biết chết —— là cảm giác gì không?"

[24/04/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Đề cử bgm cho mấy chương gần đây: Chuyện tình đẫm máu – Trương Huệ Muội.

Hihi, tui viết sảng khoái ghê luôn ấy... linh cảm của tui trở về rồi! Bộ truyện này tồn tại chính là vì mấy chương này ó!!

Nhưng không cần lo lắng, sắp ngọt trở lại rồi.

*

Editor có lời muốn nói:

Nghe bài hát kia xong đọc tới cái câu Diệp Ngôn Chi hỏi Khấu Đông ở cuối kia là không kiềm được nước mắt (ノД')
— QUẢNG CÁO —