Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 150: Hồi ức (1)



Chương 153.: Về quá khứ

Chết có cảm giác như thế nào nhỉ?

Khấu Đông hoàn toàn không hiểu lời này có ý gì nhưng Diệp Ngôn Chi không thèm giải thích. Nói xong câu này ánh mắt hắn càng thêm u ám, nặng nề không thấy đáy.

Trái tim Khấu Đông cũng trầm xuống, thậm chí còn sinh ra chút hận ý không mấy rõ ràng.

Tại sao lại gạt tôi?

Nếu từ lúc bắt đầu Diệp Ngôn Chi đang đứng ở đây với đám NPC kia không có gì khác biệt, y chắc chắn sẽ không khó chấp nhận như bây giờ.

Diệp Ngôn Chi.

Y nhấm nháp ra vị tanh mặn, không biết từ khi nào y tự cắn môi mình chảy máu.

Diệp Ngôn Chi...

Cả cơ thể của y hơi run rẩy, cứ như bị hàng ngàn hàng vạn con ong đốt vô số lần, từ đầu đến chân đều có vết thương cực kỳ chật vật —— đống thú bông lông xù im lặng không tiếng động vây lấy y, chúng đè cái tai đầy lông của chúng lên làn da của y, một chút thôi cũng khiến y càng run rẩy hơn .

Người đàn ông trước mặt nhíu mày, nhìn chằm chằm màu đỏ tươi trên khóe miệng y. Có vẻ như là thói quen, Diệp Ngôn Chi đưa tay, lòng bàn tay hướng lên trên muốn lau nó đi.

Không dùng tới sức, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Thế nhưng lần này cổ thanh niên cứng đờ rồi nghiêng qua một bên, không cho hắn chạm vào.

"Tránh xa tôi ra!"

Tay Diệp Ngôn Chi khựng lại giữa không trung. Hồi lâu sau hắn mới thu tay lại, lạnh lùng nói: "Em phải đi theo tôi."

"Đi đâu cơ chứ?"

Khấu Đông cười gằn.

"Đi đến nơi anh có thể bắt giam tôi lại ư? —— Nhốt vào một cái lồng nào đấy? Làm món đồ chơi của anh? Độc chiếm tôi?"

Y gần như cắn răng, đến nửa ngày sau mới nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, "Diệp Ngôn Chi, anh tưởng tôi là đồ ngu chắc?"

Hàm dưới của người đàn ông hơi giật giật, hắn lặp lại: "Em phải đi theo tôi."

Trả lời hắn là tiếng cười trào phúng không chút che giấu của thanh niên.

Lúc này, đám thú bông vẫn luôn tụ tập dưới chân Khấu Đông bỗng đồng loạt ngẩng đầu, nhìn ra phía cửa. Cửa một lần nữa xuất hiện động tĩnh, nhóm ba người chơi vừa mới trốn chui trốn nhủi tiếp tục đứng ở đó, phía trước đám người là một con thú thỏ bông màu xám dẫn đường, da lông của nó bóng loáng trông rất tự nhiên.

Bọn họ trước giờ chưa từng hấp dẫn sự chú ý của NPC, từ trước tới giờ NPC không hề liếc họ lấy một cái mà không hiểu sao tất cả cùng nhìn về phía họ.

... Cứ như là một đám sói, mặt không cảm xúc đánh giá con mồi của mình.

Giữa những ánh nhìn chằm chằm như thế, trong lòng ả hầu gái cũng không kiềm được mà hốt hoảng, lẳng lặng lùi về phía sau như thể muốn che giấu đi sự tồn tại của bản thân.

Nhưng may thay ánh mắt nhìn chằm chằm đó cũng chỉ là trong chốc lát, đám thú bông chậm rì rì đi về phía họ, từ từ vây lấy. Da đầu thợ tỉa hoa tê rần, người nọ ngoảnh ra sau nhìn mới biết được đường lui của bản thân đã sớm không còn. Hai con gấu teddy to lớn chặn đứt đường lui của anh ta, nhìn chằm chằm vào lồng ngực anh ta.

Trong ngực anh ta đang ôm một cái hộp gỗ.           

Người đàn ông ôm cái hộp chặt hơn, chặt đến độ mép bàn tay hằn lên vết đỏ.

Không thể lui được nữa, bọn họ bất tri bất giác bị ép đến góc tường. Gấu teddy giơ tay thật cao muốn lấy thứ đồ trong ngực anh ta.      

Manh mối vừa được cho là quan trọng lập tức biến thành củ khoai phỏng tay, ba người chơi sợ hãi truyền đi truyền lại mấy vòng, cuối cùng nó lại rơi vào tay thợ làm vườn. Anh ta cuộn người thành một cục cố gắng chống lại công kích từ NPC, ngực và bụng đã ăn mấy đòn, vị ngai ngáy xộc lên tận cổ.

Con thỏ xám dẫn đường nhảy lên giữa đám thú bông, tay với chân nó đã bị mấy con thú bông khác xé rách từ bao giờ, trông cực kỳ tàn tạ. Nó dùng sức nhảy, liều mạng ra hiệu ——

Đưa thiếu gia!

Đôi mắt làm bằng khuy áo màu đen của nó như đang tràn ngập sự khẩn cầu, phần bông trắng rơi ra từ những chỗ rách trên người nó rơi xuống như tuyết mùa đông.

Đưa thiếu gia!

Trả đồ vật đó ——

Trả lại thiếu gia ! !

Thợ tỉa hoa đối diện với ánh mắt của nó, cắn răng, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng. Bọn họ dù sao cũng không có chìa khóa, cái hộp nằm trong tay thì họ cũng chẳng có cách nào mở ra, thôi thì cứ liều mạng một phen !

Không chừng... có thể đi ra ngoài bằng cách này !

Anh ta dùng hết sức vươn cơ thể lên cao, nheo mắt kiếm một cái khe hở phóng qua hết đầu đám thú bông.

Lồng ngực chập trùng, tay dùng toàn bộ lực. Tất cả kinh nghiệm chơi bóng rổ lúc này có tác dụng cực lớn, cái hộp giống như là quả bóng rổ màu cam bị anh ta dùng sức ném ra ngoài ——

"Thiếu gia!"

"Đón lấy!"

Trong tiếng hét hò ầm ĩ, Khấu Đông theo bản năng giơ tay lên cao. Y nhận ra đám thú bông bên cạnh mình đang tức giận há to miệng, đầu ngón tay của y chạm vào chiếc hộp nho nhỏ —— nháy mắt đó, cứ như có thứ đồ vật gì đột ngột mở ra trong lòng bàn tay y.

Y nghe thấy được âm thanh lanh lảnh.

"Leng keng ——"

Sau khi y động tới, cái khóa vẫn luôn chắc chắn đóng kín trên thân hộp bỗng dưng bật ra. Chiếc hộp vốn bị khóa giờ đây mở tung, bên trong dường như có thứ gì đó bị bắn ra ngoài ——

Thời khắc ấy, Khấu Đông như ngừng thở.

Máu trong người y ầm ầm đảo ngược.

Là một con gấu nhồi bông.

Con gấu đó có bộ lông khá mềm mại, sợi nào sợi đấy cuộn tròn vừa phải, đôi mắt đen trong suốt trông cực kỳ vô tội, đầu nó hướng xuống mặt đất, rơi từ từ.

Thợ tỉa hoa cũng hơi run lên, đợi đến khi anh ta phản ứng lại kịp mới lên giọng : "Là nó!"

Anh ta kích động, liều lĩnh lao tới: "Là nó, chính là cái đó ——"

Tất cả mọi người đã thấy rất rõ ràng.

... Dưới sàn nhà hỗn loạn, con gấu bông yên lặng nằm đó. Trên vành tai tròn trịa của nó một chữ "D" rất rõ ràng, không thể nào sai được.

Là con thú bông mà thiếu gia thích nhất.

Nó xuất hiện rồi.

.......

Trong tình huống bấy giờ thì sự xuất hiện của nó chẳng khác nào một cây đuốc rọi sáng mọi người.

NPC với người chơi bắt đầu vội vàng chạy tới, ai ai cũng muốn nhanh chóng lấy đi món đồ vật then chốt kia rồi nhét vào túi —— chỉ là suy nghĩ của hai phe có sự khác nhau rất lớn, NPC không hề muốn con gấu đó rơi vào tay Khấu Đông, y sẽ rời đi, còn người chơi thì ngược lại, chỉ muốn đưa nó vào tay Khấu Đông. Sự tranh cướp giữa hai phe bắt đầu diễn ra, đám thú bông lít nha lít nhít như thủy triều bao trùm lấy mặt đất, con gấu bông bị đợt sóng nâng bổng lên cao rồi lại hạ xuống.

Rơi xuống đất.

Lại bị cướp giật bay lên không trung.

Vào tay con thú bông này rồi lại vào tay con thú bông kia. Nó bị đám người điên cuồng cướp lấy, mấy lần biến mất trong tầm mắt Khấu Đông.

Ánh mắt Khấu Đông vẫn dõi theo nó, có chút sững sờ. Đợi đến khi y phản ứng lại mới phát hiện bản thân mình bất tri bất giác đã bị kéo vào vòng xoáy cướp giật, liều mạng giơ tay với lấy con gấu nhỏ.

Sâu trong nội tâm y, một âm thanh lặng lẽ nói cho y biết:

Sẽ có gì đó được mở ra.

Ngay khoảnh khắc mà y chạm tới con gấu đó.

Có thứ gì đó được mở ra.

Y có thể nghe thấy tiếng động mở ra rõ ràng.

... Là cái gì mới được chứ?

Làn sóng thú nhồi bông bỗng nhiên ào ào chia ra hai bên dường như chúng đang chịu đựng thứ gì đó rất đáng sợ. Cùng lúc đó, con gấu đồ chơi trên tai có chữ D kia tay chân giật giật hai cái sau đó mở miệng ——

Một âm thanh thình lình truyền ra từ bụng của nó.

Âm thanh nọ khàn khàn nhưng vẫn dịu dàng, là giọng nói mà Khấu Đông rất quen thuộc, đã từng nghe vô số lần.

Cứ như nghe được giọng nói của chủ nhân trong nháy mắt.



"Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ..." Con gấu bông vỗ tay, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng từ dưới đất lên, đầu nó còn bị lệch qua một bên —— đó là dấu vết tạo thành từ vụ cướp giật ban nãy. Nó cứ để cái cổ ngoẹo như vậy hát hò, chầm chậm tiến tới gần Khấu Đông.

Không biết có phải do ảo giác của Khấu Đông không nhưng y cứ cảm thấy gặp mắt bằng khuy áo đen kia ngày càng lớn.

Nó nhìn chằm chằm người trước mặt, không chớp mắt.

"Chúc em sinh nhật vui vẻ..."

Nó đã bước tới nơi.

"Chúc em sinh nhật vui vẻ."

"Ba — hai — một — "

"Thổi nến nào ——"

"Ước nguyện đi, tình yêu của tôi."

Khấu Đông nghe thấy giọng mình cất lên. Giọng nói của y còn lạnh lùng, bình tĩnh hơn mấy câu hát trước đó của Diệp Ngôn Chi rất nhiều.

"Nguyện vọng của em sẽ được thực hiện chứ?"

"Đương nhiên."

Giọng điệu của người đàn ông ôn tồn, mang theo chút dung túng bất đắc dĩ, cười cười.

"Chỉ cần em thích, chỉ cần em muốn nó."

"Anh chắc không?"

"Tôi xin thề."

Nhất thời xung quanh rơi vào khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, chợt, âm thanh lần thứ hai vang lên từ trong bụng con gấu.

"Vậy là được rồi."

Ngay sau đó "phù" một cái.

Cây nến bị thổi tắt.

Cùng lúc ấy, các cây nến khác trong sảnh tiệc tối cũng dần tắt đi, bóng tối nhanh chóng bao phủ từ đầu tới chân. Tại cái nơi đen kịt này, cơ thể Khấu Đông không tự chủ được mà run rẩy, y cảm nhận được đầu ngón tay của mình bị con gấu nhỏ kia túm chặt ——

"Em ước gì thế?"

Trong bóng tối, người đàn ông năm ấy hỏi.

Đoạn ghi âm hơi rè rè tiếng điện, nghe cũng không được rõ ràng mấy. Khấu Đông nghe thấy "mình" đáp lời.

"Em muốn ——"

Đầu của y cứ như bị ai đó điên cuồng đánh, cảm tưởng nó sẽ rơi xuống ngay lúc này.

Giây lát ấy thời gian ào ào xoay chuyển, toàn bộ thế gian bị khói bụi chôn vùi tiêu tán. Lột vỏ ngoài bụi bặm ấy đi, Khấu Đông cuối cùng cũng thấy được bóng dáng quen thuộc của mình qua khe hở.

Chính là y năm đó, đứng cùng một vị trí, thân cũng ở nơi này. Đám thú bông trước mặt y chất thành chồng, bên trong hộp quà rõ ràng là con gấu nhỏ nọ.

Đó là món quà mà Diệp Ngôn Chi đưa cho y vào lễ thành niên, một chữ D này cũng là hắn tự tay viết.

"Muốn ——"

Trong lòng run rẩy ngày càng dữ dội.

Y thoáng nhìn "mình" hạ mi mắt, bộ dạng chẳng khác nào được ăn cả ngã về không. Y cũng đã có chút dự cảm đối với lời nói mà "mình" chuẩn bị thốt ra, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực, chẳng biết lúc nào sẽ nặng nề rơi xuống.

Nói đi!

Nói cho hắn nghe, rõ ràng nói cho hắn biết ——

"... Tôi muốn rời khỏi anh."

Y cuối cùng cũng nâng mắt. Ý cười trên gương mặt người đàn ông nhanh chóng tiêu tan, hắn nắm chặt tay, chẳng khác nào pho tượng lạnh lẽo.

Mỗi một lời hứa hẹn trước đó đều đang phát huy hiệu lực. Sức mạnh của người sáng tạo mở ra một con đường, ánh sáng trắng hoàn toàn bao phủ Khấu Đông.

"Thế giới mà tôi thấy lúc này cũng chỉ là đồ rởm."

"Tôi muốn... trở về thế giới chân thực."

Tôi muốn trở lại thế giới thật!!!

Thân hình Khấu Đông hơi động, tim co rút nhanh hơn, nắm lông trong tay như kéo y trở về hiện thực.

"Nhớ rồi."

Y lẩm bẩm nói, chẳng biết từ lúc nào trong miệng đã nếm ra mùi vị mặn chát.

"Nhớ ra rồi."

"Đây là thứ tôi để lại cho bản thân mình."

Lá thư cảnh báo cuối cùng.

*

Năm đó.

"Nhanh lên nào!" Thanh niên không nhịn được quay đầu lại nói, tóc người nọ nhuộm màu vàng trông rất nổi bật, phần đuôi hơi nhếch lên trông cực kỳ lưu manh vô lại.

"Kiếm tiền cũng không tích cực, chẳng biết mấy người tới đây làm gì."

Phía sau là một người đàn ông cao gầy, nhìn trông trầm ổn hơn gã thanh niên nọ khá nhiều, đằng sau còn có một người mặc chân váy ngắn, mái tóc nâu đỏ buông xuống đến thắt lưng, đi đôi giày cao gót, thân hình tương đối có đường cong.

"Lục Nhiên," cô nàng tóc đỏ đặt câu hỏi, có vẻ không thể tin tưởng, "Cái này kiếm tiền được thật hả? Không đùa tôi đấy chứ?"

"Đùa cô làm gì?" Tóc vàng nói, "Tôi đùa cô thì có ích gì?"

"Có trời mới biết được cậu có ý gì khác với tôi không," cô nàng tóc đỏ oán giận, "Cái nơi quỷ quái này..."

"Bớt bệnh chút." Tóc vàng bị lời nói của cô nàng làm sợ hãi, gã dùng sức phì cục đờm trong họng xuống đất, "Ngực cô toàn silicon!"

Phía sau nhóm ba người còn có bốn người khác trông khá bụi bặm, nhìn qua không khác gì công nhân bình thường, phơi nắng phơi gió nhiều khiến cho mặt bọn họ nhăn nhúm lại, trông rất tang thương.

Bảy người bọn bọ có tóc vàng tên Lục Nhiên dẫn đầu. Hồi đầu năm đột nhiên tên Lục Nhiên nói mình tìm được con đường kiếm tiền trên diễn đàn nọ, nghe rất đơn giản, chỉ là vào game đóng vai vài nhân vật.

Ban đầu nói xong chẳng ai thèm tin. Đặc biệt là mấy người công nhân bình thường ít khi xem diễn đàn, nghe xong lời gã nói cũng tưởng là trêu đùa.

Nhưng ngay sau đó Lục Nhiên móc ra một tập phiếu màu hồng phấn. Mắt đám người kia cuối cùng cũng sáng rực, tâm bọn họ cũng rung động, con ngươi khẽ chuyển.

"Thế nào," Lục Nhiên chấm nước bọt, gã bắt đầu đếm số tiền trên tay một lần, cuối cùng gã cầm cọc tiền đập bộp bộp lên tay, cọc tiền dày cộp tỏa ra như một đóa hoa bị nắm lấy rễ, "Có đi không?"

Mấy tên công nhân bình thường kiếm tiền khó khăn muốn chết, lúc này thấy tiền mắt còn không liếc ra khỏi. Một cọc dày như thế, đếm có khi lên tới tận mấy vạn.

[1 vạn tệ khoảng 34m VNĐ á =)))]

"Đi, đi!"

"Phải tìm thêm mấy người nữa," Lục Nhiên nói, "Trò chơi này... người mới vào càng nhiều càng tốt."

Lúc nói ra câu này, gã không hề chột dạ. Thực tế thì newbie vào nhiều chỉ có mình gã có lợi —— tất cả thành tựu sẽ rơi vào tay gã, đám người còn lại cùng lắm là được cọ xát chút đỉnh, gã mới là tâm điểm.

Nếu như không mang theo đám newbie vào đây thì sẽ có đám oldbie tranh cướp thành tựu của gã, cũng như học sinh làm bài, giải nhiều đề thì điểm đạt được sẽ cao.

Lục Nhiên đương nhiên muốn tìm hệ số cạnh tranh thấp.

Gã cười híp mắt, nói: "Yên tâm, không hại mấy người, hai người kia tôi thấy rất ổn, các người tới đây khẳng định tiền kiếm được còn nhiều hơn họ."

Câu này đơn thuần cũng chỉ là nói bừa, nhưng Lục Nhiên đã nói dối quá nhiều, làm điều này với gã chẳng khác gì ăn một bữa sáng.

Hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Tập hợp đủ một nhóm bảy người, gã mới chính thức đi vào trò chơi 《 Vong Nhân 》, phó bản cũng được chọn ngẫu nhiên. Kết quả y như mong muốn của hắn, bấy giờ 《 Vong Nhân 》vẫn chưa có cơ chế bắt buộc trải qua phân đoạn tân thủ, gã thành công đem sáu người còn lại vào phó bản.

Nhiệm vụ lần này là chuẩn bị yến tiệc cho thiếu gia nhỏ trong trang viên. Địa điểm bắt đầu của mấy người cách trang viên khoảng ba cây số, phải đi bộ tới trang viên và trải qua bài kiểm tra của quản gia.

Thử thách đầu tiên hiện ra ở trên đường, trước mắt họ chỉ toàn là đầm lầy vừa to vừa sâu. Bọn họ trải qua quãng đường trước đó cũng đã thấm mệt, cô ả tóc đỏ chửi bậy vài câu, mấy câu chửi bậy quá cũng bị ẩn đi. Cũng may cuối cùng bọn họ vẫn bình an tới trang viên, Lục Nhiên gõ cửa nửa ngày mới thấy một hầu nam mở cửa, ánh mắt của tên hầu nam ấy rơi quần áo bẩn thỉu của họ một lúc lâu.

"Tới đây xin việc à ?"



Lục Nhiên đáp "Đúng vậy," thì được người nọ bảo, "Vào đi."

Cô nàng tóc đỏ đi bộ đã lâu giờ vừa đói vừa mệt, nhanh chóng đi vào trong đã thấy một tòa trang viên lộng lẫy, cô ta không nhịn được kêu một tiếng thán phục: "Đụ má!"

Lục Nhiên lườm cô ta, cô ta vẫn chưa hoàn hồn, "Nhưng chỗ này cũng quá..."

Ánh mắt của cô nàng lưu luyến dừng ở lớp giấy dán tường hoa lệ, thảm dưới chân mềm mại cùng đủ loại đồ dùng tinh xảo, cổ điển trong nhà. Mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, nơi này trông chẳng khác nào tranh vẽ, hoàn toàn không giống với những thứ bẩn thỉu bên ngoài.

So sánh với những bụi gai đầm lầy bên ngoài, đây mới là trang trí thật sự. Cứ như là phó bản chỉ thiên vị một góc này, bên ngoài bất quá là tùy tiện ứng phó mà thôi.

Giàu thật đó!

Không phải chỉ mình cô ta nghĩ như vậy, mấy người còn lại cũng có suy nghĩ y chang, ánh mắt của bọn họ không rời khỏi đống đồ đó nổi, thậm chí còn sinh ra chút tự ti mặc cảm.

"Có cần bọn tôi thay quần áo không?"

"Không cần," hầu nam dẫn đường cho bọn họ, bình tĩnh nói, "Dáng vẻ này của mấy người cũng vừa đủ khiến thiếu gia cười một cái."

"..."

Hiểu rồi.

Chào đón chúng tui như vậy chỉ vì bọn tui có thể làm công cụ tìm niềm vui cho thiếu gia của mấy người.

Bảy (công cụ) người chợt nhận ra vị trí của mình.

Bọn họ đi theo hầu nam từ góc cầu thang lên lầu, dừng lại trước phòng quản gia. Hầu nam dẫn đầu tiến lên, cẩn thận gõ gõ cửa, bên trong vọng ra: "Vào đi."

Hầu nam bấy giờ mới xoay tay cầm, nói: "Người ứng tuyển đã tới."

Giọng nói của người bên trong nghe khá trẻ, dường như là một thanh niên, "Để bọn họ vào."

Tim Lục Nhiên đập thình thịch, gã biết NPC mình sắp gặp sẽ dẫn dắt mình trong nhiệm vụ, không nhịn được hít sâu một cái rồi mới thong thả đi vào. Thứ đầu tiên gã nhìn được là hai cái bàn trong phòng, sách trên hai bàn được bày ra y như đúc, thậm chí ngay cả vị trí đặt bàn cũng na ná nhau, có một thanh niên tuấn mỹ mắt xanh biếc ngồi trước một cái bàn, trên mặt người nọ còn đeo một dây đeo mắt kính bằng vàng.

Người nọ trông chẳng hề giống quản gia mà ngược lại trông như thiếu gia nhỏ kim kiều ngọc quý. Cổ áo cũng không đóng hết, có thể thấy được tính tình người này cũng không nghiêm cẩn như dáng vẻ mà lại có chút hoạt bát.

Chỉ là, trong ánh mắt người ấy chứa đầy vẻ cao thượng. Dưới cái nhìn của một đôi mắt như vậy, Lục Nhiên từng trải mấy phó bản cũng hơi căng thẳng, vấp lên vấp xuống mới giới thiệu xong bản thân.

"Tôi muốn tới đây thử sức ứng tuyển."

Quản gia vẫn dõi theo gã, Lục Nhiên cứ có cảm giác cậu ta là chim ưng vừa phát hiện con mồi.

"Rất tốt."

Cậu ta không mặn không nhạt cất lời, sau đó đi thẳng vào vấn đề, "Chúng tôi chỉ cần vài người tới giúp trong vài ngày ngắn ngủi. Tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức sau bảy ngày, trong bảy ngày này nếu như biểu hiện của mấy người làm thiếu gia hài lòng thì sẽ nhận được thù lao vừa ý."

Trong lòng Lục Nhiên lập tức bắt lấy mấy từ trọng điểm. Bảy ngày, làm thiếu gia vừa lòng, quản gia cũng không thèm nhắc tới những người khác. Điều này cũng có nghĩa là trong thời gian bảy ngày này, đánh giá của vị thiếu gia kia sẽ là tiêu chuẩn duy nhất để phân định điểm thành tựu cuối cùng của bọn họ.

Vậy thì không phải quá đơn giản sao – gã thậm chí có thể bỏ qua nhiệm vụ tầm thường kia, chỉ cần đi thử ké độ hảo cảm của tên thiếu gia nọ là ổn.

"Nhưng," quản gia lại bổ sung một câu, "Có một vài thứ cần chú ý."

Tầm mắt của cậu ta đảo qua đảo lại giữa mấy người, đám người không tự giác mà rụt vai, cứ như có ai đó lấy dao đâm vào người họ.

Trên mặt quản gia mang theo khí lạnh, nhắc nhở.

"Tất cả mọi người không được đụng vào thiếu gia. Kể cả là góc áo, tóc cũng không được."

"Một khi bị phát hiện sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức."

"Càng không được chọc giận thiếu gia," cậu ta chậm rãi nói, "Nếu một ngày nào đó tâm tình thiếu gia không tốt..."

Cậu ta không nói hết câu nhưng ai nấy cũng đều hiểu ý của câu nói là gì. Nếu tâm tình của thiếu gia không tốt, bị quản gia biết được thì e là nhiệm vụ của bọn họ sẽ được xem như là thất bại.

Nói cách khác, kết cục cuối cùng của bọn họ bây giờ đều bị trói buộc lên người vị thiếu gia kia.

Đây đúng là một điều kiện khiến người ta bất an. Dù sao tâm tình của người ta tốt hay xấu nào có đến phiên bọn họ quyết định?

Lục Nhiên có chút lo lắng.

Sau đó quản gia lại dặn dò thêm một ít việc, đại đa số đều liên quan đến thiếu gia, nói rõ ràng những gì thiếu gia thích, thiếu gia ghét. Mấy người chơi yên lặng ghi nhớ, nửa ngày sau cô ả tóc đỏ không nhịn được nữa mới hỏi: "Nhưng chúng tôi chưa từng gặp thiếu gia... chúng tôi có nên gặp ngài ấy một lần không?"

Quản gia nhíu mày, cứng ngắt đáp: "Không cần."

Cậu ta không thèm nói nguyên nhân, trực tiếp lạnh nhạt đuổi mấy người bọn họ ra khỏi phòng, sắp xếp công việc cho từng người. Mấy người không hề nghĩ tới vừa mới đến đã bị tách ra, nhất thời luống cuống nhìn Lục Nhiên.

"Nhìn tôi làm gì?" Lục Nhiên hạ thấp giọng, lớn tiếng mắng, "Còn không mau lên! Làm gì thì làm đi!"

"Nhưng mà," công nhân khiếp sợ nói, "Bọn tôi không biết nên làm gì..."

Lục Nhiên tức giận nói: "Không biết làm gì? Thế trước đây cậu kiếm tiền bằng cách nào?"

Mấy người còn lại lúc này mới chợt hiểu ra, vội vã tản đi. Nói như vậy hóa ra vẫn là đi làm công, chỉ có điều là địa điểm làm đổi từ ngoài đời vào game, bản chất vẫn y chang.

Bọn họ ít ra vẫn có thể làm được.

Mấy người đi xong thì Lục Nhiên mới liếc mắt nhìn lên lầu, ánh sáng trong mắt gã lóe lên.

...

Trong phòng trên lầu có một bóng người chầm chậm bước ra từ bồn tắm. Một thanh niên mắt xanh biếc đứng phục vụ một bên, lập tức bung ra khăn tắm nhanh chóng bọc lại người trước mặt.

Người này với tên quản gia ở dưới lầu giống nhau như đúc, chỉ là quần áo cực kỳ nghiêm túc, từ đầu đến chân không tìm ra chỗ nào bắt lỗi. Tay cậu ta vươn ra lau từng sợi tóc dính nước của vị thiếu gia, lau khô xong lại cẩn thận lau xuống chân.

Cọ cọ, môi của cậu ta không nhịn được nhẹ nhàng chạm vào bàn chân người nọ.

Bộ dạng cứ như tín đồ hôn lấy vị thần minh mà mình thờ phụng.

Thiếu gia có vẻ không để ý đến những việc này, chắc là đã quen. Y bị khăn tắm bao lấy người, giọng nói không mấy rõ ràng, "Anh ấy sẽ về chứ?"

"Ngài nói chủ nhân sao?"

"Đúng."

"Chủ nhân còn có chút việc cần xử lý," thanh niên nhẹ giọng nói, cậu ta ôm lấy người từ trên ghế đi qua mấy cánh cửa, đặt vị thiếu gia lên giường lớn chất đầy thú bông, "Nhưng tiệc sinh nhật của ngài, ngài ấy sẽ trở về."

Thiếu gia vùi đầu vào trong chăn êm như mây, có vẻ như không mấy vui vẻ vì đáp án này. Thanh niên lại bổ sung: "Thế nhưng, vì sợ ngài buồn chán nên tôi đã sắp xếp vài người mới vào trang viên. Hôm nay bọn họ đã vượt qua đầm lầy bẩn thỉu mới tới được. Tôi đã cho người vẽ lại hình ảnh lúc đó rồi."

Thiếu gia bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt tỏa sáng.

Thanh niên khẽ thở dài một cái, có vẻ như chịu thua, "Ngài..."

"Có thể chơi với tôi không?" Thiếu gia ngắt lời cậu ta, nhỏ giọng nói, "Có thể để bọn họ chơi với tôi một chút không?"

Thanh niên không nhúc nhích, trong lòng cũng đã có câu trả lời. Chủ nhân chiếm hữu ra sao cậu ta là người biết rõ nhất, thậm chí mỗi người bọn họ cũng có những ý muốn chiếm hữu khó mà nói thành lời. Thiếu gia chỉ nên là của mình họ, để bọn họ phục vụ, bảo vệ. Người xa lạ không cần nghi ngờ, chính là những nguy cơ.

Nhưng có điều thiếu gia cũng chỉ mới mười mấy tuổi. Nhưng vào những lúc mà y buồn chán, bọn họ sẽ dùng mọi cách làm y hài lòng.

Thiếu gia.

Đây mới là quy tắc hàng đầu được in sâu vào trong xương.

"Đương nhiên là được." thanh niên nói, "Chỉ là, ngài vẫn nên giữ khoảng cách với họ —— tôi sẽ sắp xếp cho họ chơi với ngài ở khoảng cách xa."

Cậu ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân trắng nõn, nhét vào trong chăn.

"Vậy hy vọng đêm nay ngài có thể ngủ thật ngon."

Công chúa hạt đậu trên giường, chim bạch yến trong lồng.

Vừa rụt rè lại yêu kiều, chỉ thích hợp làm tạo vật để người ta giam cầm.

—— Cậu ta vô tình nảy ra một ý nghĩ tàn bạo.

Ví dụ như.

Thổi tắt cây nến, thăm hỏi căn phòng toàn thú bông này.

Cậu ta cũng muốn thay thế chủ nhân của mình, đẩy ngã thiếu gia, khiến thiếu gia phải nằm trong đống thú bông rồi khóc.

[24/04/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Khấu Đông:  tui khổ quá rồi . . . QAQ
— QUẢNG CÁO —