Cô cảm thấy mình điên rồi, mới quen biết với anh không bao lâu đã có những suy nghĩ này.
Cô là người trẻ tuổi có suy nghĩ và tham vọng, không phải bà thím hèn mọn, nên phải bình tĩnh lại, Lâm Thanh Thanh.
“Thanh Thanh?”
Giọng anh hơi cao đưa suy nghĩ của cô quay lại. Lúc này, cô mới nhìn thấy anh đưa con gấu nhỏ màu xám tới, anh thực sự giúp cô thắng rồi.
Lâm Thanh Thanh nhìn người đàn ông đứng trước mặt, anh đứng cách cô một bước lớn, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhu hòa.
Đột nhiên cô nghĩ đến hình ảnh mình vừa tưởng tượng, gương mặt lập tức nóng lên. Lâm Thanh Thanh cảm thấy hành động của mình thực sự điên rồ, tranh thủ thời gian quay đầu đi, sau đó nhận lấy con gấu nhỏ, cố gắng bình tĩnh nói cảm ơn với anh: “Cảm ơn.”
Không biết Dịch Trạch Duyên có phát hiện ra sự bất thường của cô không, nhưng cũng không nói gì nữa. Anh hỏi bạn nhỏ muốn cái gì, Tiểu Uyên chỉ cá heo nhỏ, sau đó anh lại giúp bạn nhỏ thắng cá heo. Ba người ngồi xe về nhà. Xe là anh mở, cô và con trai ngồi phía sau. Toàn bộ đoạn đường, Lâm Thanh Thanh như bị rơi vào mộng, cảm giác như hai cha con tách khỏi thế giới của cô, ở một thế giới sáng ngời tươi đẹp, còn thế giới của cô chỉ có những thứ kỳ quái, màu đỏ màu hồng, những thứ đáng xấu hổ.
Lâm Thanh Thanh không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy với Dịch Trạch Duyên. Không thể phủ nhận, người đàn ông này cô không hề ghét, thậm chí còn rất có thiện cảm, nhưng là cô kính trọng anh. Ngay từ lúc đầu, thậm chí ngay cả khi đứng từ xa nhìn, mặc dù anh rất có mị lực, nhưng cô đều không dám lỗ mãng trước mặt anh. Cho nên suy nghĩ của cô đối với anh đều rất thuần khiết, giống như phụ nữ bình thường có thiện cảm với người ưu tú khác phái.
Nhưng bây giờ, thực sự không hiểu, cô lại sinh ra một ý nghĩ rất sắc – tình với Dịch Trạch Duyên. Cô thấy những suy nghĩ này vô cùng nguy hiểm, cảm thấy mình hèn mọn vô cùng. Bởi vì thấy những suy nghĩ này hèn mọn, thậm chí cô còn không dám nhìn Dịch Trạch Duyên, tiếp tục lơ đãng trong lúc ăn cơm, cho đến khi Tiểu Uyên ngồi bên cạnh cô ọe một tiếng, phun thức ăn ra.
Tiểu Uyên cau mày, ôm bụng: “Mẹ ơi con khó chịu, con muốn nôn.”
Quản gia cầm một cái chậu tới, Tiểu Uyên ọe một tiếng, nôn ra rất nhiều.
Hôm nay nhà Trình Nhân và hai anh em Lục Tu Viễn đều không tới ăn cơm, chỉ có người Dịch gia, Trương Thục Hỉ và Dịch Trạch Duyên thấy thế liền vây quanh.
Trương Thục Hỉ vội vàng sai tài xế: “Mau đi tìm bác sĩ trực ở xưởng rượu đến đây.”
Lâm Thanh Thanh vỗ lưng giúp Tiểu Uyên. Dịch Trạch Duyên rất có kinh nghiệm, cầm một cốc nước cho con uống.
Trương Thục Hỉ nói: “Sao có chuyện như vậy? Hôm nay Tiểu Uyên ăn phải thứ gì không sạch sẽ?” Lâm Thanh Thanh nhớ tới khi bọn họ trở về, cô mua cho Tiểu Uyên một cái đùi thỏ. Cô vô cùng áy náy, tự trách bản thân: “Lúc nãy ở thành cổ, Tiểu Uyên muốn ăn đùi thỏ nên con mua cho bé một cái.”
Trương Thục Hỉ nghe xong, sắc mặt thay đổi ngay lập tức: “Cô…” Bà vô cùng tức giận: “Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Tiểu Uyên còn nhỏ như thế, thức ăn của nó đều được tôi và Trạch Duyên khống chế nghiêm ngặt, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, ngay cả điều này mà cô cũng không biết sao? Tôi biết ngay là để Tiểu Uyên ở bên cạnh cô sớm muộn cũng xảy ra chuyện mà. Sớm biết vậy, lúc trước khi ôm Tiểu Uyên đi, tôi đã không trả lại cho cô.”
Lâm Thanh Thanh hơi sửng sốt, nhưng đang ở trong tình huống này, cô cùng không suy nghĩ nhiều. Cô tự trách vô cùng, cho nên cũng mặc Trương Thục Hỉ trách mắng. “Tiểu Uyên muốn ăn đùi thỏ là đã được con đồng ý, mẹ muốn trách thì cứ trách con đi, không cần trách Thanh Thanh.”
Dịch Trạch Duyên nói xong, Tiểu Uyên cũng nói: “Bà nội, con tốt hơn nhiều rồi, là con muốn ăn đùi thỏ, không liên quan đến mẹ.”
Trương Thục Hỉ thấy hai cha con đều nói giúp Lâm Thanh Thanh thì càng tức giận hơn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Một lát sau bác sĩ tới, cẩn thận kiểm tra triệu chứng của Tiểu Uyên, nhìn Tiểu Uyên nôn mấy lần, sau đó hỏi: “Tôi nghe nói Tiểu Uyên ăn đùi thỏ ở bên ngoài. Thật ra thân thể trẻ con không hề yếu ớt như chúng ta nghĩ, thỉnh thoảng ăn đồ bên ngoài cũng không sao, tình trạng này của Tiểu Uyên rõ ràng là ngộ độc thức ăn, vừa rồi trong đống nôn tôi phát hiện Tiểu Uyên còn ăn quýt, đúng không?”
Trương Thục Hỉ nghe thấy bác sĩ nói Tiểu Uyên bị ngộ độc thức ăn thì giật nảy mình, vội vàng nói: “Vườn trái cây đưa hoa quả tới, trong đó có quýt, Tiểu Uyên thích ăn quýt, nên sau khi thằng bé về tôi đã bóc cho nó ăn.” Bác sĩ nói: “Vậy thì đúng rồi, quýt và thịt thỏ tương khắc, sẽ làm cho dạ dày rối loạn. May là ăn không nhiều nên không nghiêm trọng lắm. Như vậy đi, nếu này mai Tiểu Uyên vẫn không tốt lên thì đưa nó đến bệnh viện, nếu chuyển biến tốt thì không có vấn đề gì đâu.”
Mọi người nghe xong mới thở phào một hơi. Bác sĩ đưa thuốc xong liền rời đi, Lâm Thanh Thanh nhanh chóng cho Tiểu Uyên uống. Có lẽ là do hiệu lực của thuốc, Tiểu Uyên đúng là đã bớt khó chịu hơn.
Bác sĩ vừa đi, Dịch Trạch Duyên liền nói: “Đã biết Tiểu Uyên bị như vậy không phải do Thanh Thanh, có phải mẹ nên xin lỗi vì đã đổ oan cho cô ấy không?”
Lời này là Dịch Trạch Duyên nói với Trương Thục Hỉ. Mặc dù Lâm Thanh Thanh chỉ mới ở đây một ngày, nhưng cô có thể nhìn ra, quan hệ giữa Dịch Trạch Duyên và Trương Thục Hỉ không tốt lắm. Rõ ràng là mẹ con, nhưng quan hệ rất nhạt nhòa. Trương Thục Hỉ bị chặn lại rõ ràng không vui. Dù sao, là một trưởng bối mà phải xin lỗi vãn bối, thật sự rất mất mặt.
Lâm Thanh Thanh thấy thế, lúc đầu muốn nói quên đi, không ngờ Trương Thục Hỉ vẫn nói lời xin lỗi với cô.
“Xin lỗi, vừa rồi là tôi hiểu lầm cô.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thanh rõ ràng bị hù dọa, xem ra Dịch Trạch Duyên thực sự có năng lực, ngay cả khí chất mạnh mẽ của anh cũng có thể làm mẹ mình kinh sợ.
Lâm Thanh Thanh vội nói: “Không sao, chúng ta đều vì muốn tốt cho Tiểu Uyên.”
Lâm Thanh Thanh ôm Tiểu Uyên nằm trên giường, dự định đêm nay sẽ ngủ cùng bé, nếu một lúc nữa bé có chỗ nào không thoải mái, cô cũng có thể tiện chăm sóc.
“Mẹ, con không sao, bụng con không còn khó chịu nữa.” Tiểu Uyên từ trong ngực cô ngẩng đầu lên nói.
Lâm Thanh Thanh sờ đầu con. Mặt của bé vẫn hơi trắng bệch, nhưng lại sợ cô lo lắng nên nói những lời này để dỗ mẹ. Có đôi khi, đứa bé này hiểu chuyện đến nỗi khiến Lâm Thanh Thanh đau lòng. Một lát sau, Dịch Trạch Duyên cũng đi vào. Anh cởϊ áσ khoác, lúc này chỉ mặc áo trong và quần tây, áo trong sơ vin, vạt áo khá phục tùng, càng khiến eo anh nhỏ hơn, trước ngực còn có vòng cung sung mãn.
Lâm Thanh Thanh vội di chuyển ánh mắt. Càng ngày cô càng cảm thấy mình thật điên rồi, hiện giờ càng nhìn càng thấy Dịch Trạch Duyên mê người muốn chết.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Dịch Trạch Duyên hỏi.
Lâm Thanh Thanh không dám nhìn anh, trán cô chống trên trán con trai, để Tiểu Uyên che nửa khuôn mặt mình: “Còn chưa.”
Không ngờ nhóc con lại bật dậy nói: “Con nhớ hôm qua bà nội còn chưa kể hết chuyện, con muốn đi ngủ với bà, con muốn nghe bà kể chuyện.”
“Đừng!” Lâm Thanh Thanh vội vàng kéo tay bé, nhưng cô lập tức nhận ra động tác của mình quá hoảng loạn, liền tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Ngày mai nghe bà kể tiếp, hôm nay con ngủ ở đây được không, mẹ muốn ngủ với con.” Nhóc con nhếch mắt nhìn ba một chút, sau đó gật đầu: “Được ạ.”
Thực ra Lâm Thanh Thanh muốn bạn nhỏ ngủ bên cạnh là do cô sợ nếu mình và Dịch Trạch Duyên đơn độc ở cùng nhau trong một phòng, cô sẽ suy nghĩ lung tung, thậm chí cô sợ mình sẽ làm ra hành động khủng khϊếp nào đó, dù sao hôm qua, lúc ở thành cổ, cô cũng đã sinh ra xúc động mãnh liệt với Dịch Trạch Duyên.
Nhưng động tác bối rối níu Tiểu Uyên lại, rơi vào mắt Dịch Trạch Duyên lại là cô đang cố ý đề phòng anh.
Chẳng lẽ cô biết chuyện anh hôn trộm tối hôm qua rồi sao? Không có chuyện đó, tối hôm qua cô ngủ rất ngon mà.
Nhưng liên tưởng đến sự kháng cự của cô đối với anh, cho dù mất trí nhớ cũng kính nhi viễn chi [1] đối với anh, cô không muốn cùng anh ở riêng một chỗ cũng không có gì lạ.
[1] kính nhi viễn chi: đứng xa mà trông; tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi; kính sợ tránh xa Nghĩ đến đây, Dịch Trạch Duyên cảm thấy trong lòng đắng chát. Chỉ sợ cả đời này, anh muốn ôm cô muốn hôn cô cũng chỉ có thể lén lút tại lúc cô không biết.
Vĩnh viễn không thể quang minh chính đại thân mật cùng cô, cho dù cô là vợ của anh.
Sau khi uống thuốc xong, Tiểu Uyên đã khá hơn nhiều, dạ dày cũng không cuồn cuộn nữa, một lát sau liền gục vào ngực cô ngủ mất.
Dịch Trạch Duyên ngồi trước bàn, có lẽ đang xử lý chuyện công ty. Lâm Thanh Thanh lại không thể ngủ yên. Cô không dám nhìn anh, nhưng lại muốn nhìn anh. Cô len lén nhìn anh, ai ngờ anh lại nghiêng mắt nhìn lại, khiến cô suýt chút nữa bị bắt gặp.
Lâm Thanh Thanh quýnh lên, vì che giấu sự bối rối của mình, cô vội vàng hỏi: “Nghe mẹ nói, lúc trước bà ôm Tiểu Uyên đi thật sao?”
Biểu cảm của Dịch Trạch Duyên hơi phức tạp: “Có ôm đi, khi Tiểu Uyên vừa ra đời không lâu, bà ấy nhân lúc anh không có nhà, cưỡng ép đưa con trai đi.” “Vừa ra đời không lâu? Là lúc em còn đang ở cữ?”
“Ừ.”
Thì ra là thế. Không trách quan hệ giữa mình và bà ấy không tốt. Phụ nữ đang trong thời gian ở cữ vốn yếu ớt và mẫn cảm, con trai bị mang đi không khác gì lấy đi sinh mạng của cô. Hiện giờ, cô đã hiểu vì sao thái độ của mình đối với bà ấy lại ác liệt như vậy.
Nhưng tại sao bà ấy lại muốn đưa Tiểu Uyên đi? Là bởi vì tính tình của cô lúc trước không tốt sao? Theo những gì cô nhìn thấy, trước đây cô rất nóng nảy, hay gắt gỏng.
Nếu là như vậy thì để con trai ở bên cạnh cô đúng là rất nguy hiểm, bởi vì như vậy Tiểu Uyên mới bị ôm đi sao?
Nhất thời, Lâm Thanh Thanh nghĩ mãi không ra, cô dự định ngày mai tìm cơ hội sẽ hỏi bà một chút.
“Sau khi anh biết, lập tức đưa con trở về, nhưng có lẽ em bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cảm thấy con trai đã bị đánh tráo, không còn thân thiết với con nữa.” “…”
“Xin lỗi, là anh không làm tốt, không bảo vệ tốt hai mẹ con em.”
Giọng Dịch Trạch Duyên mang theo áy náy, ngoài ra còn có mất mát khó tả. Cảm giác mất mát trên người anh tương phản hoàn toàn so với khí chất mạnh mẽ hằng ngày.
“Chuyện này không thể trách anh, cũng không phải anh muốn chuyện này xảy ra.”
Dịch Trạch Duyên nhìn cô, dường như ánh mắt hơi kinh ngạc, nhưng anh chỉ nói một câu: “Chuyện đã qua đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Giờ phút này, trong lòng Lâm Thanh Thanh trăm mối ngổn ngang, bởi vì chuyện con trai bị bế đi, cũng bởi vì cảm giác của cô đối với Dịch Trạch Duyên biến đổi, cho nên cô không có cách nào khiến mình ngủ được.
“Đúng rồi, anh… tối qua anh ngủ ở đâu?”
Thân thể Dịch Trạch Duyên không khỏi cứng nhắc, nhưng ngữ khí vẫn tự nhiên và bình tĩnh: “Tối qua anh không ngủ.” Anh nói cũng không sai, tối hôm qua đúng là anh không ngủ được.
Đáp án này khiến Lâm Thanh Thanh hơi mất mát, cô còn tưởng tối hôm qua anh ngủ ở đây.
Lâm Thanh Thanh nói: “Hôm qua đã không ngủ, vậy anh ngủ sớm một chút.”
Anh không có cách nào khiến mình ngủ sớm được.
“Không sao, em và con ngủ trước đi.”
Lâm Thanh Thanh không ngủ được. Ngay cả chính cô cũng không hiểu nổi, vì sao cô lại sinh ra suy nghĩ đó với Dịch Trạch Duyên. Mặc dù cô có thiện cảm với anh, nhưng là kính trọng nhiều hơn. Anh đứng đắn, nghiêm túc, chính nhân quân tử như thế, khiến cô cảm thấy những suy nghĩ này của mình thật sự bẩn thỉu, không tôn trọng anh.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, Lâm Thanh Thanh càng khó ngủ hơn. Dịch Trạch Duyên loay hoay một lúc, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy anh đứng lên, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Dịch Trạch Duyên đi đến bên giường ngồi xuống. Mặc dù Lâm Thanh Thanh nhắm mắt, nhưng cô vẫn cảm giác được anh đang nhìn bọn họ. Anh im lặng ngồi như vậy một lúc, sau đó mới nằm xuống cách bọn họ một khoảng.
Mặc dù Dịch Trạch Duyên đối với cô rất tốt, nhưng dường như vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, từ khi bắt đầu đã như vậy. Cho nên, đôi khi cô sẽ nghĩ, có lẽ chỉ bởi vì cô là mẹ Tiểu Uyên, mà thật ra anh cũng không có nhiều tình cảm với cô.
Đèn được tắt đi, căn phòng rơi vào bóng đêm. Lâm Thanh Thanh dùng chăn che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt lặng lẽ nhìn anh. Mặc dù tia sáng không phải rất sáng, nhưng cô có thể nhìn thấy hình dáng anh dễ dàng. Anh nằm trên giường, từ góc độ của cô nhìn sang, đường cong trên gương mặt anh rất rõ ràng, cái trán đầy đặn, sống mũi cao, bờ môi duyên dáng. Thật sự nhìn anh rất đẹp.
Hai tay của anh đan vào nhau đặt trên chăn, ngón tay Dịch Trạch Duyên thon dài, khi cầm súng khiến người ta rất thưởng thức. Lâm Thanh Thanh nghĩ đến khi mới đến Dịch gia, nhớ lúc bọn họ nắm tay, bàn tay của anh rất lớn, hoàn toàn bao trùm bàn tay cô, mà lòng bàn tay của anh thật ấm áp.
Muốn nắm chặt tay anh.
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến cô bị hù dọa. Lâm Thanh Thanh cảm thấy minh thật vô liêm sỉ, càng đáng sợ hơn là, cô cũng không hề muốn thu những suy nghĩ vô liêm sỉ này lại.
Anh là chồng của cô, cô có thể nắm tay anh, huống chi hiện giờ cô đang “ngủ thϊếp đi”, giả vờ vô thức nắm là được.
Lâm Thanh Thanh điều chỉnh hô hấp, giả vờ mơ ngủ chân tay lộn xộn, đưa cánh tay vòng qua con trai hướng ra phía trước. Có lẽ trong căn phòng mờ tối, cô không thể tính toán khoảng cách chính xác, cánh tay của cô cũng không rơi trên người anh. Lâm Thanh Thanh hơi thất vọng, cánh tay của cô cũng đã vươn hết sức.
Ngay lúc Lâm Thanh Thanh muốn giả vờ xoay người thu cánh tay lại thì cô cảm giác được trên tay ấm áp. Lâm Thanh Thanh đưa mắt nhìn sang, liền thấy Dịch Trạch Duyên đang nắm tay cô. Toàn thân Lâm Thanh Thanh cứng đờ, lập tức nhắc mình thả lòng, sợ anh phát hiện ra cô giả vờ ngủ.
Anh nhẹ nhàng bắt lấy tay cô rồi nhéo nhéo, sau đó cúi đầu hôn lên mu bàn tay Lâm Thanh Thanh.
Nụ hôn ấm áp dịu dàng, tựa như một phiến lông vũ rơi vào mu bàn tay.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy toàn thân như bị điện giật, một cỗ tê dại từ mu bàn tay truyền đến xương cụt.
Mau mau thả lỏng, đừng để anh phát hiện.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy trái tim đập phanh phanh, cánh tay đưa ra dường như cũng trở nên cứng nhắc, nhưng có lẽ anh không nhận ra. Sau khi hôn vào mu bàn tay Lâm Thanh Thanh một lần nữa, anh cẩn thận đưa tay cô vào trong chăn, sau đó giúp cô kéo chăn lên, giúp con dịch chăn xuống dưới. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, Dịch Trạch Duyên đúng là một người đàn ông dịu dàng ôn nhu.
Thậm chí trong lòng cô dâng lên một loại xúc động, muốn nhào qua nép trong ngực Dịch Trạch Duyên, sau đó nũng nịu với anh, cô muốn chìm đắm hoàn toàn trong sự dịu dàng của anh.
Nhưng Lâm Thanh Thanh không dám, sợ anh bị hành động đột ngột của cô dọa sợ, cũng sợ anh bởi vì sự chủ động của cô mà cảm thấy cô là một người phụ nữ hèn mọn, sau đó khinh thường cô.
Với lại khí chất mạnh mẽ cường thế trên người anh cũng khiến cô chấn khϊếp.
Đột nhiên cô nghĩ đến đêm hôm anh ôm cô từ phía sau, khi đó cô rất căng thẳng, cũng không cảm thụ được bao nhiêu. Hiện giờ, cô vô cùng tiếc nuối, khi đó nên dày mặt ở trong ngực anh lâu hơn một chút.
Cảm giác này khiến người ta vô cùng nóng ruột, thân thể Lâm Thanh Thanh cương cứng một lúc lâu mới ngủ được. Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Thanh tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình cô. Dịch Trạch Duyên đang đứng trước gương lớn cài cúc áo trong. Áo sơ mi màu trắng, đồ tây màu xám đen, quần áo đơn giản nhưng có cảm giác rất già dặn, trưởng thành, còn áo sơ mi trắng lại mang đến cảm giác sạch sẽ tươi mát.
Tóm lại, nhìn thế nào cũng thấy hợp, nhìn thế nào cũng thấy anh có mị lực vô cùng.
Lâm Thanh Thanh cứ nhìn chằm chằm vào anh như vậy một lúc, cho đến khi Dịch Trạch Duyên cảm nhận được ánh mắt của cô liền quay đầu nhìn lại. Lâm Thanh Thanh vội vàng tránh ánh mắt đi, nghe thấy anh nói: “Tỉnh lúc nào?”
Lâm Thanh Thanh điều chỉnh hô hấp một chút rồi nói: “Mới được một lát.”
“Điểm tâm đã chuẩn bị xong, nên rời giường ăn cơm, ăn cơm xong chuẩn bị một chút, chúng ta cần phải trở về.” “Trở về?” Lâm Thanh Thanh không kịp phản ứng.
“Chuyện bên này gần như đã xong rồi.”
“…”
Nhanh như vậy đã phải về rồi. Nếu về nhà, cô sẽ không thể ngủ chung một phòng với anh nữa.
Trong lòng Lâm Thanh Thanh tràn ngập mất mát khó tả. Cô cảm thấy mình rất mâu thuẫn, sợ cùng Dịch Trạch Duyên đơn độc ở chung sẽ nảy sinh những suy nghĩ hèn mọn hạ lưu đối với anh, nhưng nghĩ đến chuyện không thể ngủ cùng anh cô lại cảm thấy mất mát.
Anh nói xong liền đi ra cửa, Lâm Thanh Thanh bỗng không muốn anh rời đi.
“Chuyện đó…”
Khi tay Dịch Trạch Duyên đặt ở tay nắm cửa, Lâm Thanh Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa lên tiếng gọi anh.
“Sao vậy?”
Lâm Thanh Thanh thấy anh nhìn lại, nhất thời không biết nên nói gì. Cô không nỡ để anh đi, chẳng lẽ muốn cô nói trực tiếp cho anh: Dịch Trạch Duyên, em muốn ở riêng với anh một lúc, sau khi trở về, chúng ta sẽ không có cách nào đơn độc ở chung một chỗ nữa. Nhưng với tình hình trước mắt, những lời này dường như không hề phù hợp, mà cô cũng không thể nói ra.
Trong lúc tâm tư thay đổi, Lâm Thanh Thanh nhanh chóng nhìn thấy móc treo cà vạt, liền vội vàng nói: “Anh không đeo cà vạt sao?” Nói đến đây, cô cúi đầu xuống xấu hổ: “Thắt cà vạt… em có thể giúp anh.”
Giúp anh thắt cà vạt chắc là được.
Lâm Thanh Thanh cúi đầu không dám nhìn anh, hai tay dưới chăn nắm chặt, trong lòng không ngừng hò hét, tuyệt đối không được từ chối em, tuyệt đối không được từ chối em!!
Em chỉ muốn thắt cà vạt thôi, không có ý nghĩ xấu nào khác, thật đó!
Dịch Trạch Duyên hoàn toàn ngây dại, cô nói cô muốn giúp anh thắt cà vạt?
Anh hoài nghi mình nghe lầm, không tin hỏi lại: “Em muốn giúp anh thắt cà vạt?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu.
Dịch Trạch Duyên: “…” Chuyện cô chủ động muốn giúp anh thắt cà vạt khiến anh khó có thể tin nổi. Trước khi mất trí nhớ, cô bài xích đến gần anh, sau khi mất trí nhớ, cô sợ anh, vẫn luôn duy trì một khoảng cách với anh, nhưng bây giờ, cô lại muốn giúp anh thắt cà vạt?
Không biết cô nghĩ gì, nhưng hiện giờ anh không có tâm tư suy nghĩ những thứ này nữa.
Chỉ cần không phải trong trường hợp cần thiết, Dịch Trạch Duyên đều không thích đeo cà vạt vì nó rất bó buộc.
Nhưng mà… Anh vô thức giấu hai tay sau lưng, tay trái nắm chặt, tay phải cầm chặt cổ tay trái. Dường như chỉ có như vậy, anh mới có thể khiến mình bình tĩnh hơn.
Mà biểu cảm trên mặt anh cũng không thể bình tĩnh tự nhiên như trước, thậm chí anh còn tỏ ra thân mật cười với cô: “Được.”
Lâm Thanh Thanh thở phào, cô cầm cà vạt đi đến trước mặt anh, từ từ đến gần anh. Hơi thở trên người anh từng chút từng chút xông vào mũi cô, dễ ngửi, mạnh mẽ, hơi thở thuộc về Dịch Trạch Duyên. Bình tĩnh bình tĩnh, không được nhào vào anh, tới gần anh một chút là được rồi, cho nên Lâm Thanh Thanh, mày phải bình tĩnh.
Cô đứng trước mặt anh, khuôn mặt bắt đầu nóng lên. Lâm Thanh Thanh điều chỉnh hô hấp một chút, chuẩn bị tâm lý, lúc này mới kiễng chân vòng cà vạt qua cổ anh.
Theo động tác này, mặt của anh và cô càng ngày càng gần. Tai, cổ, hơi thở thuộc về Dịch Trạch Duyên dày đặc, cô thậm chí có thể nhìn thấy yết hầu anh lên xuống liên tục.
Lâm Thanh Thanh có cảm giác hít thở không thông.
Dịch Trạch Duyên cao hơn cô rất nhiều. Anh đứng trước mặt khiến Lâm Thanh Thanh có cảm giác áp bách. Cho dù không chạm vào, nhưng cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh, cơ thể rắn chắn đó khác biệt hoàn toàn so với thân thể mềm mại của cô.
Anh rõ ràng cường thế như thế, cao xa như thế, khó với tới như thế, nhưng hết lần này đến lần khác, tất cả mọi thứ trên người anh lại có sức hấp dẫn như vậy. Nghĩ đến người đàn ông ưu tú lại dịu dàng này, mọi cảm xúc trên người cô đều bùng cháy. Anh thực sự khiến cô mê say.
Đột nhiên Lâm Thanh Thanh xúc động muốn lập tức nhảy lên người Dịch Trạch Duyên, ôm cổ anh, ôm anh thật chặt, sau đó nói với anh: “Dịch Trạch Duyên, em muốn ôm anh.”
Lâm Thanh Thanh cắn môi khóc không ra nước mắt. Tại sao cô có thể mặt dày suy nghĩ vô sỉ như thế?
Lâm Thanh Thanh, mày nên tỉnh táo lại, mày không thể bỉ ổi như vậy. Cô không ngừng mắng bản thân.
Nhưng thật đáng sợ, cảm giác này càng ngày càng mạnh hơn. Lâm Thanh Thanh nhận ra cô sắp không thể khống chế bản thân.