Vợ trưởng thôn là một bà thím mập mạp. Bà thím mập rót trà cho bọn họ, dù không phải là trà ngon, nhưng chắc là đồ ngon nhất bọn họ có thể đưa ra mời.
Lâm Thanh Thanh uống trà, không biết một quả bóng từ đâu lăn đến rơi bên chân cô. Lâm Thanh Thanh nhặt bóng lên, liền thấy một người phụ nữ tóc rối bù, mặt và người đều bẩn thỉu đột nhiên chạy đến đòi cô.
Lâm Thanh Thanh trả lại bóng cho cô ấy, người phụ nữ liền cười với cô, lội ra hàm răng thiếu hai cái răng cửa: “Thank you.” Cô ấy đưa tay nhận lấy, Lâm Thanh Thanh liền nhìn thấy ngón áp út và ngón út tay phải của cô ấy đều bị gãy mất.
Lâm Thanh Thanh vô thức nhíu mày, nhưng đương nhiên cô cũng không hỏi vì sao cơ thể người ta thiết hụt, lễ phép dời mắt đi. Nhưng cô rất ngạc nhiên, ở một cái thôn hẻo lánh lạc hậu, phụ nữ trong thôn nhìn thô bỉ như vậy mà có thể phát âm tiếng Anh chuẩn như thế. Bà thím mập mạp bước đến kéo người phụ nữ kia, đẩy cô ấy, thúc giục mau về phòng, sau đó quay sang xin lỗi bọn họ, dùng tiếng phổ thông không được trôi chảy lắm nói: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, nó là con dâu của tôi, đầu óc hơi có vấn đề, không dọa mọi người chứ?”
Mọi người đều trả lời không sao.
Lâm Thanh Thanh cũng không nghĩ nhiều, uống trà xong liền đi đến chỗ quay hình với Mạc Khanh Nhan. Nhiệm vụ của Mạc Khanh Nhan là giúp gia đình nào đó thu hoạch lúa mì. Mạc Khanh Nhan học theo, đi theo bà thím kia bới đất, nhặt hạt lúa mì cho vào trong bao, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với thím ấy hai ba câu, hai chiếc máy quay liên tục ghi lại toàn bộ quá trình.
Lâm Thanh Thanh ở đây đợi một lát cũng không thấy Mộc Tùng đến. Cô định đi tìm anh ta để hỏi tiếp theo đạo diễn có sắp xếp kịch bản không. Nơi Mạc Khanh Nhan ghi hình không ở trong thôn, về thôn còn phải đi một đoạn nữa. Cổng thôn có một ngôi miếu bỏ hoang, khi Lâm Thanh Thanh đi đến ngôi miếu nhỏ liền nhìn thấy một người mặc áo choàng trắng đi tới, cô liếc mắt cũng nhận ra người đến là Hướng Hoa Dương.
Bây giờ nhìn thấy Hướng Hoa Dương, Lâm Thanh Thanh cũng không có nhiều cảm xúc. Cô đã kết hôn còn có con rồi, chuyện đã qua hãy cứ để nó qua đi. Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng Lâm Thanh Thanh Thanh vẫn gật đầu cười với anh ta, xem như chào hỏi.
“Thanh Thanh.” Hướng Hoa Dương gọi cô.
Lâm Thanh Thanh dừng lại, cau mày nhìn anh ta. Mặc dù trước kia anh ta cũng gọi cô thân mật như vậy, nhưng bây giờ nghe thấy, cô cảm thấy hơi khó chịu.
“Sao vậy?”
Biểu cảm của cô rất lạnh nhạt, nhất thời anh ta không biết nên mở miệng thế nào, im lặng một hồi mới nói: “Em có khỏe không?” Đã qua lâu vậy rồi, không biết vì sao anh ta còn muốn hỏi chuyện này.
Lâm Thanh Thanh nói: “Tôi rất khỏe, cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Anh nghe nói em mất trí nhớ?”
“Anh nghe ai nói? Lục Văn Thiến?” Trong những người biết cô mất trí nhớ, có lẽ chỉ có Lục Văn Thiến.
“Ừm.”
Lâm Thanh Thanh không hiểu anh ta nhắc đến chuyện cô mất trí nhớ là có ý gì: “Đúng là tôi mất trí nhớ, nhưng mất trí nhớ, không nhớ chuyện trước đây nhưng cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Lâm Thanh Thanh không muốn nhiều lời với anh ta, cô quay người muốn nhanh rời đi, đột nhiên Hướng Hoa Dương lại bắt lấy tay cô, động tác của anh ta rất gấp, dường như chỉ là theo bản năng bắt lấy tay cô.
Sắc mặt Lâm Thanh Thanh lạnh xuống, Hướng Hoa Dương cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng buông tay ra: “Xin lỗi.” “Anh còn có việc gì sao?”
“Anh…” Anh ta nhìn cô, im lặng rất lâu: “Nếu như anh nói anh hối hận, em có tin không?”
“Hối hận?”
“Đúng, anh hối hận, có phải em cảm thấy đáng đời anh không?’
“…”
Cô không hiểu nhìn Hướng Hoa Dương, cô thật sự không hiểu vì sao đột nhiên anh ta lại nói với mình như vậy, tại sao phải cố ý nói với cô anh ta hối hận.
Lâm Thanh Thanh hơi tức giận, cố gắng bình tâm lại nói với anh ta: “Anh không cần phải nói với tôi câu này, hiện giờ tôi đã kết hôn sinh con, sống rất hạnh phúc, cho nên anh thế nào cũng không liên quan đến tôi.”
Nghe vậy, mặt anh ta ngây ra, cười khổ một tiếng: “Xin lỗi em, là anh nhiều lời.”
Bên cạnh tòa miếu nhỏ cũng không có nhiều đất trống, hai bên đều là đường hướng vào trong thôn. Bởi vì miếu nhỏ cũ nát nên không có song cửa sổ, đứng ở đây có thể nhìn thấy ngôi miếu nhỏ đối diện. Lâm Thanh Thanh không có gì để nói với Hướng Hoa Dương, vốn định rời đi thì vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở ngôi miếu nhỏ đối diện, cô nhận ra đó là Mộc Tùng.
Vừa hay có việc muốn hỏi anh ta, cô liền định qua ngôi miếu nhỏ tìm anh ta, nhưng khi đi đến lại nhìn thấy Mộc Tùng còn dẫn theo một người, nói đúng ra là Mộc Tùng kéo người kia đến đây.
Lâm Thanh Thanh thấy thế, đang muốn cất lời gọi liền nuốt xuống, người Mộc Tùng kéo cô cũng quen, chính là nàng dâu ngốc nhà bà thím mập mạp kia.
Mộc Tùng kéo cô ấy đến bên ngoài miếu nhỏ, luống cuống đưa tay vén tay áo của cô ấy lên. Cô ấy mặc một chiếc áo bông rất dày, Mộc Tùng vén một lúc mới kéo lên được. Không biết anh ta nhìn thấy gì trên cánh tay cô ấy, cơ thể cứng đờ trong nháy mắt, nhìn chằm chằm vào cô vợ ngốc kia, vừa lùi lại vừa nói: “Không không không, là mình nhận lầm người, nhất định là mình nhận lầm người.” Nói xong liền hoảng hốt chạy đi.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy hơi khó hiểu, người như cán bộ về hưu Mộc Tùng từ trước đến giờ đều bình tĩnh, rốt cuộc nhìn thấy cái gì mới khiến anh ta thất thố thành như vậy.
Cô vợ ngốc vẫn còn ngơ ngác đứng ở đó. Lâm Thanh Thanh đi đến liền thấy cô ấy đang lấy tay vạch khuỷu tay lên, miệng phát ra một âm thanh kỳ lạ.
Lâm Thanh Thanh nhìn khuỷu tay cô ấy, liền thấy trên đó có một vết sẹo. Lâm Thanh Thanh hơi phân vân, đến gần thêm một chút, lúc này mới nhìn thấy rõ, trên khuỷu tay cô ấy không phải là vết sẹo, mà là một cái bớt, cái bớt hình con bướm, cô đã từng nhìn thấy.
Trong ảnh chụp chung của Mộc Tùng và bạn gái, trên tay bạn gái anh ta cũng có một cái bớt như thế.
“Cô ấy chưa chết, mà là mất tích, vào mười lăm năm trước.” “Chuyện mười lăm năm trước, khi đó quan hệ còn chưa có nhiều, mà lại mất tích khi hai người đi nghỉ phép, ở nơi rất vắng vẻ. Mấy năm nay Mộc Tùng không có việc gì sẽ trở về nơi mất tích đó tìm kiếm, nhưng tìm lâu như vậy cũng chưa thấy.”
“Cũng rất đáng tiếc cho cô gái kia, nếu như phát triển được, chắc chắn sẽ không thua kém gì những minh tinh đang hot bây giờ.”
“Đã báo cảnh sát, lúc đó cũng huy động một lực lượng lớn cảnh sát, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, cô ấy như bốc hơi khỏi trái đất vậy.”
Lâm Thanh Thanh nhớ ra cô đã từng nghe những câu này. Đột nhiên cô nhớ ra, nơi này cách cũng gần nơi ngày trước bạn gái Mộc Tùng mất tích. Hiện giờ, cô không thể không hoài nghi Mộc Tùng thấy nơi quay hình này cách nơi bạn gái mình mất tích hồi trước không xa lắm nên mới thoải mái nhận như vậy? Lâm Thanh Thanh không thể tin được, cô quan sát người phụ nữ trước mặt này, ánh mắt cô ấy đờ đẫn, tóc rối tung, sắc mặt vàng vọt, răng thiếu mấy cái, mặt mũi bẩn thỉu, chẳng biết còn dính cái gì màu nâu đen nữa.
Cô không thể nào tưởng tượng cô ấy và cô gái có diện mạo thanh tú trên tấm ảnh là cùng một người.
Vì sao lại như vậy, vì sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?
Trong nháy mắt, đột nhiên Lâm Thanh Thanh hiểu vì sao ngay từ đâu đến thôn này, cô đã cảm thấy rất kỳ quái.
Hiện giờ đường xá phát triển, rất nhiều thanh thiếu niên trong thôn sẽ lựa chọn đến thành phố làm công nhân, cho nên ở lại trong thôn phần lớn đều là người già, trẻ con và phụ nữ, nhưng trong thôn này, rõ ràn đàn ông lại nhiều hơn phụ nữ.
Mà những người đàn ông kia trông rất chất phác, thật thà, nhưng khi ánh mắt rơi trên người bọn cô lại rất kỳ lạ, tham lam, giống như đang rình mò con mồi của mình vậy. Hướng Hoa Dương còn chưa đi, anh ta đi theo Lâm Thanh Thanh, thấy biểu cảm của cô giống như bị sét đánh, liền lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Lập tức rời khỏi nơi này.”
Lâm Thanh Thanh vội vàng đi lên phía trước, cô lấy điện thoại nhìn thoáng qua, điện thoại không hề có sóng.
Lâm Thanh Thanh trở về làng, liền thấy trong sân sớn của làng có đặt mấy cái bàn tròn lớn, người dân mang thức ăn lên, người đi quay hình cũng đã trở về, mọi người rửa tay xong liền ngồi xuống bàn trò chuyện cùng người dân, nhìn rất vui vẻ hòa thuận.
Lâm Thanh Thanh nhìn xung quanh một vòng, không thấy Mộc Tùng, cô kéo Nhiễm Nam đến một góc, nói với cô ấy: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Nhiễm Nam bị vẻ mặt nghiêm túc của cô làm cho mơ màng, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Thanh Thanh nói: “Chị còn nhớ Mạnh Điềm không? Ra mắt cùng lúc với chị, bạn gái Mộc Tùng.” “Nhớ rõ, sao vậy?”
“Lúc vừa đến thôn, chúng ta nhìn thấy nàng dâu ngốc kia, con dâu trưởng thôn, chính là cô ấy.”
“…”
Vẻ mặt Nhiễm Nam như đang nói em đùa chị à?
“Em đã nhìn thấy ảnh của Mạnh Điềm, trên tay cô ấy có một cái bớt hình con bướm, là cái bớt rất đặc biệt, vừa rồi em cũng nhìn thấy một cái bớt y hệt trên tay cô vợ ngốc đó.”
“Thật sao?” Biểu cảm của Nhiễm Nam dần dần nghiêm túc hơn.
Lâm Thanh Thanh gật đầu: “Em nghi năm đó cô ấy mất tích là do bị người lừa bán đến đây, tên buôn người đã lừa cô ấy đến thôn này, bất kể thế nào, phòng bị trước cũng tốt hơn, tốt nhất là chúng ta mau rời khỏi đây.”
Sắc mặt Nhiễm Nam nghiêm túc, im lặng một hồi, sau đó gật đầu với Lâm Thanh Thanh.
Hai người thảo luận qua một chút, sau đó Nhiễm Nam liền đi đến nói với bà thím mập mạp: “Cơ thể cháu không được thoải mái, muốn xuống núi trước xem một chút, mọi người cứ ăn cơm trước, không cần chờ bọn cháu.” Bà thím mập vốn đang cười tươi roi rói niềm nở nói chuyện với mọi người, lúc này nghe Nhiễm Nam nói vậy, liền nhíu mày nói: “Không thoải mái ở đâu? Không phải các người có bác sĩ đi theo sao?”
Nhiễm Nam nói: “Mặc dù có bác sĩ đi theo, nhưng không có đủ thuốc, cho nên muốn xuống núi mua.”
Lâm Thanh Thanh cũng nói: “Chúng cháu đi một lúc rồi về, cơ thể phụ nữ khá yếu đuối.” Lâm Thanh Thanh cố gắng để biểu cảm của mình tự nhiên một chút, sau đó nháy mắt với Mạc Khanh Nhan: “Khanh Nhan, chúng ta cùng đi đi.”
Ở lại nơi này là sự uy hϊếp lớn nhất đối với phụ nữ, cho nên bọn họ định đưa các cô gái xuống núi trước rồi đi báo cảnh sát.
Mạc Khanh Nhan cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nhẹ, đi đến bên cạnh Lâm Thanh Thanh. Nhiễm Nam cũng gọi hai nữ minh tinh khác đi theo, nhưng một nhóm cùng đi không khỏi làm người ta để ý. “Không phải vừa rồi cơ thể Nhiễm Nam còn tốt sao? Sao đột nhiên lại không thoải mái? Người dân đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, đi bây giờ có phải không tốt lắm không?” Lương Hân tỏ vẻ hơi bối rối: “Thanh Thanh, có phải cô ghét đồ ăn người trong thôn làm không? Vừa rồi Nhiễm Nam còn không có chuyện gì, cô nói với cô ấy mấy câu cô ấy liền la hét muốn đi. Cũng phải thôi, bây giờ đã là phu nhân nhà giàu, quen ăn sơn hào hải vị, những thứ cơm canh rau dưa nông thôn này không nuốt nổi cũng dễ hiểu thôi.”
Có lẽ Lương Hân thật sự ghét cô, dù trong trường hợp nào cũng chấm biếm cô vài câu mới khiến cô ta vui vẻ. Có lẽ Nhiễm Nam cũng cảm thấy Lương Hân đúng là đồ con lợn, nên trừng mắt nhìn cô ta, nháy mắt với cô ta mấy cái, sau đó lại ôn tồn giải thích với bà thím mập: “Mọi người đừng hiểu lầm, cơ thể tôi không thoải mái thật nên mới muốn xuống núi.” Bà thím mập lại nói: “Vậy sao các cô còn gọi các cô ấy đi theo? Xuống núi mua thuốc cũng không cần dẫn theo nhiều người như vậy, nếu không tôi bảo con trai tôi đi mua giúp cô, cô nói xem cô muốn mua thuốc gì.”
Khóe miệng Nhiễm Nam co quắp: “Không cần phiền như vậy, tự bọn cháu mua là được rồi.”
Bà thím mập nói: “Vậy cũng không cần vội vàng như vậy. Đồ ăn đã làm xong rồi, các cô ăn rồi xuống núi cũng không muộn. Hơn nữa vừa rồi còn khá tốt, cũng chưa chắc đột nhiên không thoải mái.”
Lâm Thanh Thanh và Nhiễm Nam nhìn nhau, hai người đều thấy được bà thím mập không muốn để bọn cô xuống núi, đột nhiên Lâm Thanh Thanh có dự cảm xấu.
Không ngờ đồng đội óc heo Lương hân này còn cố ý tỏ ra là mình khéo léo hiểu lòng người, ra vẻ nói: “Mọi người đến đây quay hình vốn là đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải ăn khổ. Đây đã là đồ tốt nhất người trong thôn có thể cho chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không nên cảm kích sao? Trước ống kính, chúng ta và người trong thôn cùng lao động chịu khổ, nhưng sau ống kính lại ngại cái này cái kia, như vậy sẽ khiến người khác tổn thương đó.” Cô ta vừa nói như vậy, mấy người Lâm Thanh Thanh càng giống như đang cố tình gây sự. Mặt khác, mấy anh trai quay hình đã bắt đầu ăn, có lẽ bọn họ cũng không hiểu hàng động của mấy người Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh phân tích tình huống trước mặt một chút. Bọn cô có 8 nữ 10 nam, mà đàn ông trong làng có ít nhất hai mươi người ra mặt, mặc dù ít phụ nữ nhưng cũng có mười người ra mặt, so về số người bọn cô không bằng, cộng thêm người dân trong thôn này thường xuyên lao động nên sức lực rất lớn, một người phụ nữ có thể chống lại được một người đàn ông của bọn cô, cho nên nếu vạch mặt bọn họ cũng không tốt.
“Cô gái này nói rất đúng, đồ ăn chúng tôi mua đều là thứ tốt nhất, các cô ăn một chút đi, chiều tôi sẽ sai hai thằng con trai xuống núi mua đồ tốt về tiếp mọi người.” Bà thím mập nói rất chân thành, sắc mặt đen nhánh thuần phác, vô cùng đáng thương nói ra câu này như là đang bị gây khó dễ, càng có vẻ mấy người Lâm Thanh Thanh coi thường bọn họ.
Lại được thêm mấy anh trai ghi hình bắt đầu nói mấy câu bất mãn.
Tình hình trước mắt rất khó giải quyết, bà thím mập ba lần bảy lượt cản trở bọn cô xuống núi, chuyện Lâm Thanh Thanh phỏng đoán áng chừng đã đúng tám chín phần. Dùng sức mạnh, bọn cô đánh không lại, muốn đi cũng không nổi, điện thoại cũng không có sóng, cho nên bây giờ phải làm sao?
Cô nhìn những đồ ăn kia, biết mấy người này không có ý tốt, cô thật sự không dám ăn, ngộ nhỡ bên trong có thêm thứ gì, bọn cô mà ăn thì sợ là không còn đường lùi.
Ngay lúc hai bên đang giằng co thì không biết Mộc Tùng chui ra từ đâu, anh ta như bị đả kích nặng nề, cả người hốt hoảng, đi cũng rất chậm rãi. Đột nhiên anh ta nhìn thấy nhà con cả trưởng thôn, cũng chính là nhà chồng nàng dâu ngốc kia, hai mắt anh ta đỏ lên, cơn giận đùng đùng trong đáy mắt, tựa như một con thú dữ bị chọc giận, hét lên một tiếng rồi chạy đến đánh người đàn ông kia. “Tao gϊếŧ mày! Tao gϊếŧ mày!”
Anh ta bổ nhào tới bóp cổ người đàn ông kia, người kia cũng không hề yếu thế, đạp anh ta một cước. Hai người họ cùng đánh nhau, trưởng thôn lo sốt vó, vội vàng bảo hai người dân đi ngăn lại.
Mấy người đàn ông đi cùng cũng trợn tròn mắn, tiến lên giữ chặt Mộc Tùng.
Trong đó có một anh trai quay hình giữ chặt Mộc Tùng, hỏi có chuyện gì xảy ra. Mộc Tùng đỏ hồng mắt, khàn cả giọng nói: “Mấy người này là bọn buôn người, là mấy kẻ buôn người đáng chết!”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, trưởng thôn liền nói gì đó bằng tiếng địa phương, bọn họ nghe không hiểu, sau đó người dân trong thôn liền cầm dao phay, cuốc, liềm từ đống cỏ khô bên cạnh sân bao vây xung quanh bọn họ.
Mọi người đi cùng thấy cảnh này đều trở nên cảnh giác, Lương Hân sững sờ, bị dọa đến trắng bệch cả mặt, vội vàng hỏi Lâm Thanh Thanh: “Bọn họ… Bọn họ là bọn buôn người thật à?” Lâm Thanh Thanh lạnh lùng nhìn cô ta, không thèm phản ứng. Nhiễm Nam nhìn thấy Lương Hân liền nổi giận, nói thẳng với mấy người dân trong thôn: “Tôi biết các người cần phụ nữ, ở đây chúng tôi có một người rất tình nguyện ở lại, các người có nhận không?” Cô ấy đẩy Lương Hân ra: “Cô gái này rất thích thức ăn của mấy người, cô ta đồng ý ở lại đây chịu khổ cùng mấy người đấy.”
Lương Hân lập tức sợ hãi, quýnh hết cả lên: “Cô nói hươu nói vượn gì vậy? Tôi nói thích ở lại đây lúc nào?”
Nhiễm Nam nhíu mày nói: “Không phải vừa rồi còn khéo léo hiểu lòng người như vậy sao? Cảm thấy người ta lấy đồ ăn tốt nhất ra mời, trong lòng liền cảm kích, sao mới chớp mắt đã không nhận rồi?”
Lương Hân bị Nhiễm Nam chặn họng, vẻ mặt thấp thỏm nhìn những người dân này, lúc này vô cùng sợ hãi. Những người dân kia không biết đang huyên thuyên cái gì, mà không biết con trai thứ hai nhà trưởng thôn nghe thấy gì, đột nhiên hai mắt anh ta sáng lên, chỉ về phía Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh thấy thế, trong lòng thầm chửi to một tiếng không hay rồi. Cô thấy trưởng thôn nhìn theo hướng tay của con trai, gật đầu nhẹ, đôi mắt người đàn ông kia lập tức sáng lên, xoa xoa tay đi về phía Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh nhìn đôi mắt tham lam của người đàn ông, vô thức cảm thấy buồn nôn.
Mấy anh trai quay hình và mấy người bác sĩ có lẽ cũng nhận ra mục đích của bọn đàn ông kia, liền nhao nhao đứng chắn trước mặt bảo vệ bọn cô.
“Các người có biết làm vậy là phạm pháp không? Ở đây có mấy người là người của công chúng, nếu các cô ấy mất tích, chắc chắn cảnh sát sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm. Hành tung của bọn tôi công ty cũng biết, mà chúng tôi đến đây cũng có liên quan đến chính phủ, chỉ cần chúng tôi xảy ra chuyện, bọn họ sẽ tìm nơi này trước tiên, các người sẽ không tránh khỏi liên quan.” Lâm Thanh Thanh không muốn bọn họ dùng sức mạnh, cố gắng hết sức để thương lượng. Lúc này, mục đích của bọn họ lộ rõ. Bà thím mập kia không thèm khách sáo, hứ một tiếng nói: “Tao không hiểu luật pháp gì hết, biện pháp dạy người ngoan chúng tao có rất nhiều. Đến lúc đó cột vào trên giường, cắt lưỡi, chặt tay, sau đó cho các ông lớn làm, đến lúc đó bọn mày còn không ngoan ngoãn à. Cho dù có người đến kiểm tra thì giấu vào trong hầm, ai có thể tìm được? Về phần những thằng đàn ông này, băm ném sau núi cùng với phân thối, ai có thể nhìn ra?”
Thật đúng là vừa thô tục, độc ác và dã man. Thậm chí Lâm Thanh Thanh còn hoài nghi có phải bọn họ sinh sống trên cùng một thế giới với cô không. Nghĩ đến Mạnh Điềm bị gãy mất hai ngón tay, không biết có phải bị mấy người này chặt không nữa.
Người đàn ông đi về phía Lâm Thanh Thanh, tay cầm một cái đao, lúc này vẻ mặt hung ác, nói bằng tiếng phổ thông không rõ lắm: “Ai dám cản tao, tao chém chết.” Anh ta vừa đi, vừa quơ cái đao, không hề e sợ gì cả. Những người sống trong xã hội văn minh đối mặt với những người dã man thô tục, ít nhiều cũng có chút sợ hãi, mấy người ngăn trước mặt Lâm Thanh Thanh lập tức đưa mắt nhìn nhau, không ai dám tiến lên.
Lúc này, có một người cầm gậy trúc lớn tới, vừa đi vừa phân phó: “A Lương, cậu che cho mấy cô ấy đi trước đi, anh Kỳ, các anh mau tới giúp em.”
Người nói là Hướng Hoa Dương. Anh ta vừa nói lời này, đám người tựa như có trụ cột, người tên A Lương liền thúc giục mấy người Lâm Thanh Thanh mau rời đi, mấy người khác cũng cầm gậy trúc tiến lên theo Hướng Hoa Dương.
Nhưng mấy người Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp đi, mấy người đàn bà trong thôn liền xông lên chắn đường, cầm đầu chính là vợ trưởng thôn, bà ta chỉ huy: “Trói mấy đứa con gái này lại, mỗi nhà phân một đứa.” Lúc này trong lòng Lâm Thanh Thanh cũng không chắc chắn lắm. Mặc dù dáng cô hơi gầy, nhưng cũng không phải loại gầy yếu, bởi vì thời đại học cô thường rèn luyện thân thể, lúc ấy còn học qua môn võ, cho dù mấy năm không luyện, nhưng kỹ năng vẫn còn, cho nên có thể đối phó với một người trong thôn.
Nhưng rõ ràng những người khác thể lực không tốt như vậy, cho dù có thêm A Lương là đàn ông nhưng cũng khó đối phó với một người trong thôn.
Bây giờ phải làm gì, chẳng lẽ để mặc mấy cái người trong thôn này trói lại đưa cho những lão đàn ông lớn tuổi chưa lập gia đình để làm vợ sao? Ở đây không có sóng điện thoại, ngay cả biện pháp cầu cứu cũng không có.
Có hai nữ minh tinh bị hù dọa, bắt đầu khóc lên. Dường như Nhiễm Nam cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, lúc này sắc mặt cũng trắng bệch. Lâm Thanh Thanh cũng cảm thấy mình sắp khóc.
Nhưng cô biết lúc này mình nhất định phải tỉnh táo một chút.
Nên làm gì đây? Cô không muốn bị trói lại làm dâu ở đây đâu, cô còn có Dịch Trạch Duyên, còn có Tiểu Uyên nữa.
Dịch Trạch Duyên, Dịch Trạch Duyên.
Nam thần của cô, cô yêu anh như vậy, nếu thật sự bị những người này làm nhục, chắc chắn cô sẽ tự tử.
Nghĩ đến đây, mắt Lâm Thanh Thanh liền đỏ lên. Khó khăn lắm mới ôm được nam thần, cô còn chưa ôm anh đủ đâu, còn chưa ngủ với anh đủ đâu!
Lúc này cô thật sự rất nhớ anh, muốn thoải mái ghé vào ngực anh, muốn được anh ôm, ngực của anh vừa ấm áp vừa rắn chắc, rất thoải mái, rất dễ chịu.
Càng nghĩ mũi càng cay.
“Đang làm gì vậy? Tôi đến không đúng lúc sao?”
Đột nhiên âm thanh chậm rãi khí chất vang lên.
Cơ thể Lâm Thanh Thanh cứng đờ, chẳng lẽ là do cô quá nhớ anh sao? Vậy mà cô lại nghe thấy giọng của Dịch Trạch Duyên. Cô vội vàng nhìn sang nơi phát ra giọng nói, liền thấy trên con đường vào thôn, chẳng biết mấy người đã đứng đó từ lúc nào, đi đầu là Dịch Trạch Duyên.
Hôm nay anh mặc rất đơn giản, một chiếc áo len cổ tròn màu xám rộng rãi, phía dưới là quần bình thường phối với đôi giày đơn giản, không phải Âu phục như thường ngày. Thế nhưng anh đứng ở nơi đó, khí thế nghiêm túc không thể coi nhẹ vẫn y nguyên như cũ, không hề hợp với khung cảnh đổ nát hoang vu ở nông thôn.
Bởi vì leo núi, lúc này trán anh thấm một tầng mồ hôi, nhưng lại không hề chật vật chút nào.
Phía sau anh còn có mấy người, cũng ăn mặc rất đơn giản, nhưng vì mấy người họ quá cao, đứng ở đó khiến người ta cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Lâm Thanh Thanh không ngờ Dịch Trạch Duyên sẽ rời ngày họp để xuất hiện ở đây, thậm chí cô còn tưởng mình hoa mắt. Trưởng thôn thấy Dịch Trạch Duyên, nhìn phía sau anh còn có mấy người cơ thể cường tráng, lập tức đề cao cảnh giác hỏi: “Các người là ai, đến đây làm gì?”
Dịch Trạch Dyên chỉ về phía Lâm Thanh Thanh, chậm rãi nói: “Tôi là chồng cô ấy, tôi đến để đưa cô ấy về nhà.”